古诗词

戏题李渤联德高蹈图四首

刘因

扊扅炊罢补麻衣,习取禁寒抗老饥。yǎn yí chuī bà bǔ má yī,xí qǔ jìn hán kàng lǎo jī。
幸自伯鸾无识者,对人不必案齐眉。xìng zì bó luán wú shí zhě,duì rén bù bì àn qí méi。
刘因

刘因

刘因(1249~1293) 元代著名理学家、诗人。字梦吉,号静修。初名骃,字梦骥。雄州容城(今河北容城县)人。3 岁识字,6岁能诗,10岁能文,落笔惊人。年刚20,才华出众,性不苟合。家贫教授生徒,皆有成就。因爱诸葛亮“静以修身”之语,题所居为“静修”。元世祖至元十九年(1282)应召入朝,为承德郎、右赞善大夫。不久借口母病辞官归。母死后居丧在家。至元二十八年,忽必烈再度遣使召刘因为官,他以疾辞。死后追赠翰林学士、资政大夫、上护军、追封“容城郡公”,谥“文靖”。明朝,县官乡绅为刘因建祠堂。 刘因的作品>>

猜您喜欢

望易京

刘因

乱山西下郁岧峣,还我燕南避世谣。luàn shān xī xià yù tiáo yáo,hái wǒ yàn nán bì shì yáo。
天作高秋何索莫,云生故垒自飘萧。tiān zuò gāo qiū hé suǒ mò,yún shēng gù lěi zì piāo xiāo。
谁教神器归群盗,只见今人泣本朝。shuí jiào shén qì guī qún dào,zhǐ jiàn jīn rén qì běn cháo。
莫怪风雷有馀怒,田畴英烈未全消。mò guài fēng léi yǒu yú nù,tián chóu yīng liè wèi quán xiāo。

七月九日往雄州

刘因

秋声浩荡动晴云,感慨悲歌气尚存。qiū shēng hào dàng dòng qíng yún,gǎn kǎi bēi gē qì shàng cún。
洒落规模馀显德,承平文物记金源。sǎ luò guī mó yú xiǎn dé,chéng píng wén wù jì jīn yuán。
生存华屋今焦土,忠孝遗风自一门。shēng cún huá wū jīn jiāo tǔ,zhōng xiào yí fēng zì yī mén。
白发相逢几人在?bái fā xiāng féng jǐ rén zài?
苍烟乔木易黄昏。cāng yān qiáo mù yì huáng hūn。

宿华阳台

刘因

石径盘盘拥乱霞,云间鸡犬是谁家?shí jìng pán pán yōng luàn xiá,yún jiān jī quǎn shì shuí jiā?
空山月出人境失,高树露凉秋气加。kōng shān yuè chū rén jìng shī,gāo shù lù liáng qiū qì jiā。
蜀道青天休种杞,武陵流水漫寻花。shǔ dào qīng tiān xiū zhǒng qǐ,wǔ líng liú shuǐ màn xún huā。
太行东北三千里,尽借晴岚染鬓华。tài xíng dōng běi sān qiān lǐ,jǐn jiè qíng lán rǎn bìn huá。

饮闻鸡台

刘因

出门人事厌纷纷,春色三分已二分。chū mén rén shì yàn fēn fēn,chūn sè sān fēn yǐ èr fēn。
十步离山九回顾,一杯到手百无闻。shí bù lí shān jiǔ huí gù,yī bēi dào shǒu bǎi wú wén。
苍茫天地有如此,磊落古今何独君。cāng máng tiān dì yǒu rú cǐ,lěi luò gǔ jīn hé dú jūn。
欲向荒台问遗迹,水明沙浦只行云。yù xiàng huāng tái wèn yí jì,shuǐ míng shā pǔ zhǐ xíng yún。

玉乳峰

刘因

乱山如拥欲争先,惟许孤峰入马鞭。luàn shān rú yōng yù zhēng xiān,wéi xǔ gū fēng rù mǎ biān。
旧见剑光曾犯斗,谁教箭筈亦通天。jiù jiàn jiàn guāng céng fàn dòu,shuí jiào jiàn kuò yì tōng tiān。
只应绝顶千年石,中有齐州九点烟。zhǐ yīng jué dǐng qiān nián shí,zhōng yǒu qí zhōu jiǔ diǎn yān。
安得凌风乘此去,东游沧海看桑田。ān dé líng fēng chéng cǐ qù,dōng yóu cāng hǎi kàn sāng tián。

唐张忠孝山亭故基

刘因

断碑藩镇记当时,杯酒谈兵少牧之。duàn bēi fān zhèn jì dāng shí,bēi jiǔ tán bīng shǎo mù zhī。
山色何曾间今昔,人才初不限华夷。shān sè hé céng jiān jīn xī,rén cái chū bù xiàn huá yí。
水波风起心犹壮,木杪秋生鬓已知。shuǐ bō fēng qǐ xīn yóu zhuàng,mù miǎo qiū shēng bìn yǐ zhī。
莫更候云台上望,武阳禾黍亦离离。mò gèng hòu yún tái shàng wàng,wǔ yáng hé shǔ yì lí lí。

会饮北山

刘因

相逢相饮莫相违,往事纷纷何足悲。xiāng féng xiāng yǐn mò xiāng wéi,wǎng shì fēn fēn hé zú bēi。
别后几经沧海浅,归来岂止昔人非。bié hòu jǐ jīng cāng hǎi qiǎn,guī lái qǐ zhǐ xī rén fēi。
此山变灭终如我,后会登临知与谁?cǐ shān biàn miè zhōng rú wǒ,hòu huì dēng lín zhī yǔ shuí?
今古区区等如此,不须辛苦叹斜晖。jīn gǔ qū qū děng rú cǐ,bù xū xīn kǔ tàn xié huī。

秋郊

刘因

行过青林径欲还,谁家茅屋在林间?xíng guò qīng lín jìng yù hái,shuí jiā máo wū zài lín jiān?
云初涌出半含雨,风渐吹开微露山。yún chū yǒng chū bàn hán yǔ,fēng jiàn chuī kāi wēi lù shān。
世味尝来知懒贵,物华老尽觉秋闲。shì wèi cháng lái zhī lǎn guì,wù huá lǎo jǐn jué qiū xián。
天开胜境为诗敌,未许幽人稳闭关。tiān kāi shèng jìng wèi shī dí,wèi xǔ yōu rén wěn bì guān。

对菊

刘因

迂疏不办一身谋,鬓发空添四海忧。yū shū bù bàn yī shēn móu,bìn fā kōng tiān sì hǎi yōu。
画本流民今复见,诗家逃屋为谁留?huà běn liú mín jīn fù jiàn,shī jiā táo wū wèi shuí liú?
黄茅安得千间厦,白布空歌万里裘。huáng máo ān dé qiān jiān shà,bái bù kōng gē wàn lǐ qiú。
政有南风曲中意,可能独醉菊花秋?zhèng yǒu nán fēng qū zhōng yì,kě néng dú zuì jú huā qiū?

城楼待雨

刘因

雨入江楼势欲吞,雷轰何止语难闻。yǔ rù jiāng lóu shì yù tūn,léi hōng hé zhǐ yǔ nán wén。
未忧彼岸将为壑,只恐吾山尽化云。wèi yōu bǐ àn jiāng wèi hè,zhǐ kǒng wú shān jǐn huà yún。
风伯为谁能却敌,物华依旧叹如焚。fēng bó wèi shuí néng què dí,wù huá yī jiù tàn rú fén。
百年人事今如此,猛拍阑干怨夕曛。bǎi nián rén shì jīn rú cǐ,měng pāi lán gàn yuàn xī xūn。

积雨

刘因

万象何为入杳冥,悬知物外自高明。wàn xiàng hé wèi rù yǎo míng,xuán zhī wù wài zì gāo míng。
前年忧旱有今岁,半月闭门如一生。qián nián yōu hàn yǒu jīn suì,bàn yuè bì mén rú yī shēng。
捧日谩劳中夜梦,补天谁识寸心诚。pěng rì mán láo zhōng yè mèng,bǔ tiān shuí shí cùn xīn chéng。
阴云政使高千丈,坐爱鱼头恐未平。yīn yún zhèng shǐ gāo qiān zhàng,zuò ài yú tóu kǒng wèi píng。

海南鸟

刘因

越鸟群飞朔漠滨,气机千古见真纯。yuè niǎo qún fēi shuò mò bīn,qì jī qiān gǔ jiàn zhēn chún。
纥干风景今如此,故国园林亦暮春。gē gàn fēng jǐng jīn rú cǐ,gù guó yuán lín yì mù chūn。
精卫有情衔太华,杜鹃无血到天津。jīng wèi yǒu qíng xián tài huá,dù juān wú xuè dào tiān jīn。
声声解堕金铜泪,未信吴儿是木人。shēng shēng jiě duò jīn tóng lèi,wèi xìn wú ér shì mù rén。

白海青

刘因

扶馀玉爪旧曾闻,青鸟犹沾海气昏。fú yú yù zhǎo jiù céng wén,qīng niǎo yóu zhān hǎi qì hūn。
掌上风标有如此,眼中神骏更怜君。zhǎng shàng fēng biāo yǒu rú cǐ,yǎn zhōng shén jùn gèng lián jūn。
平芜未洒头鹅血,春水谁开猎骑门?píng wú wèi sǎ tóu é xuè,chūn shuǐ shuí kāi liè qí mén?
过雁昏鸦莫回首,霜拳高兴在空云。guò yàn hūn yā mò huí shǒu,shuāng quán gāo xīng zài kōng yún。

反垂柳短吟

刘因

偃蹇高松雪漫飞,最怜憔悴绿杨枝。yǎn jiǎn gāo sōng xuě màn fēi,zuì lián qiáo cuì lǜ yáng zhī。
青丝曾识莺声软,黄叶俄惊马足迟。qīng sī céng shí yīng shēng ruǎn,huáng yè é jīng mǎ zú chí。
有分只偷春色早,无心要结岁寒知。yǒu fēn zhǐ tōu chūn sè zǎo,wú xīn yào jié suì hán zhī。
不应再得东风力,更与行人管别离。bù yīng zài dé dōng fēng lì,gèng yǔ xíng rén guǎn bié lí。

寄彦通

刘因

青刍白饭思悠然,灯火山亭暮雨前。qīng chú bái fàn sī yōu rán,dēng huǒ shān tíng mù yǔ qián。
不意相思浑百里,直教一别动经年。bù yì xiāng sī hún bǎi lǐ,zhí jiào yī bié dòng jīng nián。
久甘分席樵夫下,敢望过门长者先。jiǔ gān fēn xí qiáo fū xià,gǎn wàng guò mén zhǎng zhě xiān。
自是烟霞爱招客,可无佳句助清妍。zì shì yān xiá ài zhāo kè,kě wú jiā jù zhù qīng yán。