古诗词

翟节妇诗

刘因

兵尘浩无际,烈女难自全。bīng chén hào wú jì,liè nǚ nán zì quán。
妇人无九首,志欲不二天。fù rén wú jiǔ shǒu,zhì yù bù èr tiān。
燕山翟氏女,既嫁夫防边。yàn shān dí shì nǚ,jì jià fū fáng biān。
一朝闻死事,健妇增慨然。yī cháo wén sǐ shì,jiàn fù zēng kǎi rán。
生有如此夫,早寡非所怜。shēng yǒu rú cǐ fū,zǎo guǎ fēi suǒ lián。
求尸白刃中,负土家山前。qiú shī bái rèn zhōng,fù tǔ jiā shān qián。
事去哀益深,义尽身可捐。shì qù āi yì shēn,yì jǐn shēn kě juān。
无儿欲何为?所依惟黄泉。wú ér yù hé wèi?suǒ yī wéi huáng quán。
乡邻救引决,烈日丹衷悬。xiāng lín jiù yǐn jué,liè rì dān zhōng xuán。
谁办节孝翁,重赋睢阳贤。shuí bàn jié xiào wēng,zhòng fù suī yáng xián。
我昨过其乡,山水犹清妍。wǒ zuó guò qí xiāng,shān shuǐ yóu qīng yán。
闻风发如竹,飘萧动疏烟。wén fēng fā rú zhú,piāo xiāo dòng shū yān。
千年吟诗台,峨峨太宁巅。qiān nián yín shī tái,é é tài níng diān。
为招冯太师,和我节妇篇。wèi zhāo féng tài shī,hé wǒ jié fù piān。
刘因

刘因

刘因(1249~1293) 元代著名理学家、诗人。字梦吉,号静修。初名骃,字梦骥。雄州容城(今河北容城县)人。3 岁识字,6岁能诗,10岁能文,落笔惊人。年刚20,才华出众,性不苟合。家贫教授生徒,皆有成就。因爱诸葛亮“静以修身”之语,题所居为“静修”。元世祖至元十九年(1282)应召入朝,为承德郎、右赞善大夫。不久借口母病辞官归。母死后居丧在家。至元二十八年,忽必烈再度遣使召刘因为官,他以疾辞。死后追赠翰林学士、资政大夫、上护军、追封“容城郡公”,谥“文靖”。明朝,县官乡绅为刘因建祠堂。 刘因的作品>>

猜您喜欢

付阿山诵

刘因

十亩荒田不自耕,半空楼观几时成?shí mǔ huāng tián bù zì gēng,bàn kōng lóu guān jǐ shí chéng?
人因遇困方言命,我为求奇反丧名。rén yīn yù kùn fāng yán mìng,wǒ wèi qiú qí fǎn sàng míng。
此去要知灯是火,向来空指雁为羹。cǐ qù yào zhī dēng shì huǒ,xiàng lái kōng zhǐ yàn wèi gēng。
新诗铭在山童口,百过高歌告乃兄。xīn shī míng zài shān tóng kǒu,bǎi guò gāo gē gào nǎi xiōng。

送人官浙西

刘因

江海十年几战酣,劫灰飞尽到耕蚕。jiāng hǎi shí nián jǐ zhàn hān,jié huī fēi jǐn dào gēng cán。
乱翻文物想犹在,雕弊徵科恐未堪。luàn fān wén wù xiǎng yóu zài,diāo bì zhēng kē kǒng wèi kān。
眼底兴亡即今古,胸中形胜欠东南。yǎn dǐ xīng wáng jí jīn gǔ,xiōng zhōng xíng shèng qiàn dōng nán。
因君渐有扁舟兴,伫待清风洗瘴岚。yīn jūn jiàn yǒu biǎn zhōu xīng,zhù dài qīng fēng xǐ zhàng lán。

渡白沟

刘因

蓟门霜落水天愁,匹马冲寒渡白沟。jì mén shuāng luò shuǐ tiān chóu,pǐ mǎ chōng hán dù bái gōu。
燕赵山河分上镇,辽金风物异中州。yàn zhào shān hé fēn shàng zhèn,liáo jīn fēng wù yì zhōng zhōu。
黄云古戍孤城晚,落日西风一雁秋。huáng yún gǔ shù gū chéng wǎn,luò rì xī fēng yī yàn qiū。
四海知名半雕落,天涯孤剑独谁投?sì hǎi zhī míng bàn diāo luò,tiān yá gū jiàn dú shuí tóu?

遂城道中

刘因

铁城秋色接西垣,远客还乡易断魂。tiě chéng qiū sè jiē xī yuán,yuǎn kè hái xiāng yì duàn hún。
霸业可怜燕太子,战楼谁吊汉公孙。bà yè kě lián yàn tài zi,zhàn lóu shuí diào hàn gōng sūn。
冷烟衰草千家冢,流水斜阳一点村。lěng yān shuāi cǎo qiān jiā zhǒng,liú shuǐ xié yáng yī diǎn cūn。
慰眼西风犹有物,太行依旧压中原。wèi yǎn xī fēng yóu yǒu wù,tài xíng yī jiù yā zhōng yuán。

避暑玉溪山

刘因

风露撩人尽力清,也应知我到禅扃。fēng lù liāo rén jǐn lì qīng,yě yīng zhī wǒ dào chán jiōng。
秋声满谷有生气,山意带烟成远形。qiū shēng mǎn gǔ yǒu shēng qì,shān yì dài yān chéng yuǎn xíng。
皎月欲升天失色,白云初出树留青。jiǎo yuè yù shēng tiān shī sè,bái yún chū chū shù liú qīng。
他年若访经行处,合有先生避暑亭。tā nián ruò fǎng jīng xíng chù,hé yǒu xiān shēng bì shǔ tíng。

留题山房

刘因

灵风缥缈竹花飞,怪石参差树影齐。líng fēng piāo miǎo zhú huā fēi,guài shí cān chà shù yǐng qí。
壶里有天藏日月,杯中无海饮虹蜺。hú lǐ yǒu tiān cáng rì yuè,bēi zhōng wú hǎi yǐn hóng ní。
松生太古鹤应识,路入白云山尽低。sōng shēng tài gǔ hè yīng shí,lù rù bái yún shān jǐn dī。
万里黄尘一回首,微茫烟水意悽迷。wàn lǐ huáng chén yī huí shǒu,wēi máng yān shuǐ yì qī mí。

春游

刘因

巧稳林亭无四邻,背山向水得天真。qiǎo wěn lín tíng wú sì lín,bèi shān xiàng shuǐ dé tiān zhēn。
风光正及二三月,童子同来六七人。fēng guāng zhèng jí èr sān yuè,tóng zi tóng lái liù qī rén。
十日得闲须小醉,一年最好是深春。shí rì dé xián xū xiǎo zuì,yī nián zuì hǎo shì shēn chūn。
鸟声似向花枝说,曾见无怀有此民。niǎo shēng shì xiàng huā zhī shuō,céng jiàn wú huái yǒu cǐ mín。

夜坐有怀寄故人

刘因

几叶疏桐万斛秋,四山清露一窗幽。jǐ yè shū tóng wàn hú qiū,sì shān qīng lù yī chuāng yōu。
高情千古谢安石,壮志平生马少游。gāo qíng qiān gǔ xiè ān shí,zhuàng zhì píng shēng mǎ shǎo yóu。
有错真成六州铁,欲还空说大刀头。yǒu cuò zhēn chéng liù zhōu tiě,yù hái kōng shuō dà dāo tóu。
悠悠且付天公在,未必苍生待尔忧。yōu yōu qiě fù tiān gōng zài,wèi bì cāng shēng dài ěr yōu。

赋孙仲诚席上四杯

刘因

陇鸟回头意若何,刳肠欲我鉴红螺。lǒng niǎo huí tóu yì ruò hé,kū cháng yù wǒ jiàn hóng luó。
微茫山意诗痕在,滟滪江声饮兴多。wēi máng shān yì shī hén zài,yàn yù jiāng shēng yǐn xīng duō。
圣处已分糟与蟹,醉来唯见酒成波。shèng chù yǐ fēn zāo yǔ xiè,zuì lái wéi jiàn jiǔ chéng bō。
千年醒杀江鱼腹,应恨生身在汨罗。qiān nián xǐng shā jiāng yú fù,yīng hèn shēng shēn zài mì luó。

刘因

碧筒和露卷晴霞,锦浪随鲸落晚沙。bì tǒng hé lù juǎn qíng xiá,jǐn làng suí jīng luò wǎn shā。
风趁歌声来弄叶,酒知人意要浮花。fēng chèn gē shēng lái nòng yè,jiǔ zhī rén yì yào fú huā。
胸中壁立三峰玉,醉里神游太一家。xiōng zhōng bì lì sān fēng yù,zuì lǐ shén yóu tài yī jiā。
明日清霜看红翠,人生容易鬓成华。míng rì qīng shuāng kàn hóng cuì,rén shēng róng yì bìn chéng huá。

刘因

希夷尊俎永相望,混沌凿开见此觞。xī yí zūn zǔ yǒng xiāng wàng,hùn dùn záo kāi jiàn cǐ shāng。
金橘有天容逸老,青田无地避馀香。jīn jú yǒu tiān róng yì lǎo,qīng tián wú dì bì yú xiāng。
云中招隐留仙掌,物外寻真得醉乡。yún zhōng zhāo yǐn liú xiān zhǎng,wù wài xún zhēn dé zuì xiāng。
试向峨眉问啼鸟,人间红雨几斜阳。shì xiàng é méi wèn tí niǎo,rén jiān hóng yǔ jǐ xié yáng。

刘因

潇湘千树暮林平,风露诗肠快一倾。xiāo xiāng qiān shù mù lín píng,fēng lù shī cháng kuài yī qīng。
蜜恋金丝仍可意,香分绿蚁最关情。mì liàn jīn sī réng kě yì,xiāng fēn lǜ yǐ zuì guān qíng。
洞庭春色元无恙,南国幽姿谩浊清。dòng tíng chūn sè yuán wú yàng,nán guó yōu zī mán zhuó qīng。
惟办酒船千万斛,棹歌和月卷江声。wéi bàn jiǔ chuán qiān wàn hú,zhào gē hé yuè juǎn jiāng shēng。

盆池

刘因

青蛙昨夜圣来鸣,斗水那容掉尾鲸。qīng wā zuó yè shèng lái míng,dòu shuǐ nà róng diào wěi jīng。
白发惊鱼应百我,扁舟捉月记三生。bái fā jīng yú yīng bǎi wǒ,biǎn zhōu zhuō yuè jì sān shēng。
荷风拂面秋先觉,苔露生波晚更清。hé fēng fú miàn qiū xiān jué,tái lù shēng bō wǎn gèng qīng。
我欲江东鉴湖老,天河早为洗南兵。wǒ yù jiāng dōng jiàn hú lǎo,tiān hé zǎo wèi xǐ nán bīng。

黑马酒

刘因

仙酪谁夸有太玄,汉家挏马亦空传。xiān lào shuí kuā yǒu tài xuán,hàn jiā dòng mǎ yì kōng chuán。
香来乳面人如醉,力尽皮囊味始全。xiāng lái rǔ miàn rén rú zuì,lì jǐn pí náng wèi shǐ quán。
千尺银驼开晓宴,一杯璚露洒秋天。qiān chǐ yín tuó kāi xiǎo yàn,yī bēi qióng lù sǎ qiū tiān。
山中唤起陶弘景,轰饮高歌敕勒川。shān zhōng huàn qǐ táo hóng jǐng,hōng yǐn gāo gē chì lēi chuān。

即席以韵课诸生东斋诸物

刘因

何物能支笔万钧,案头依约远山痕。hé wù néng zhī bǐ wàn jūn,àn tóu yī yuē yuǎn shān hén。
灯横烟影隐犹见,秋入霜毫势欲吞。dēng héng yān yǐng yǐn yóu jiàn,qiū rù shuāng háo shì yù tūn。
掌上三峰看太华,人间一发是中原。zhǎng shàng sān fēng kàn tài huá,rén jiān yī fā shì zhōng yuán。
中书未免从高阁,不向林泉怨少恩。zhōng shū wèi miǎn cóng gāo gé,bù xiàng lín quán yuàn shǎo ēn。