古诗词

乙亥十月往平定早发土门宿故关书所见

刘因

风烟全赵如平掌,失脚山城梦犹想。fēng yān quán zhào rú píng zhǎng,shī jiǎo shān chéng mèng yóu xiǎng。
土门一缕汉时天,万古行人为谁仰?tǔ mén yī lǚ hàn shí tiān,wàn gǔ xíng rén wèi shuí yǎng?
指似劲敌谈笑中,为状羸仆忍寒强。zhǐ shì jìn dí tán xiào zhōng,wèi zhuàng léi pū rěn hán qiáng。
当年鼓角如可闻,急著清吟和林响。dāng nián gǔ jiǎo rú kě wén,jí zhù qīng yín hé lín xiǎng。
远山宛欲来相迎,近山留人屹相向。yuǎn shān wǎn yù lái xiāng yíng,jìn shān liú rén yì xiāng xiàng。
或从井底忽登天,倚伏已能先想像。huò cóng jǐng dǐ hū dēng tiān,yǐ fú yǐ néng xiān xiǎng xiàng。
平生爱山真恶谶,今日果为山所网。píng shēng ài shān zhēn è chèn,jīn rì guǒ wèi shān suǒ wǎng。
昨朝爽翠拥修眉,最恨高楼负清赏。zuó cháo shuǎng cuì yōng xiū méi,zuì hèn gāo lóu fù qīng shǎng。
壮怀郁郁闷欲绝,安得凌风恣吾往。zhuàng huái yù yù mèn yù jué,ān dé líng fēng zì wú wǎng。
天教石顶放一头,驶若骅骝脱羁鞅。tiān jiào shí dǐng fàng yī tóu,shǐ ruò huá liú tuō jī yāng。
山灵努力出奇供,只恐先生驾虚枉。shān líng nǔ lì chū qí gōng,zhǐ kǒng xiān shēng jià xū wǎng。
万壑霜松动悲啸,极目云烟埋莽苍。wàn hè shuāng sōng dòng bēi xiào,jí mù yún yān mái mǎng cāng。
北门形势护中原,办与奸雄增技痒。běi mén xíng shì hù zhōng yuán,bàn yǔ jiān xióng zēng jì yǎng。
太行横绝半九州,留在平原几尘坱。tài xíng héng jué bàn jiǔ zhōu,liú zài píng yuán jǐ chén yǎng。
何人为我起六丁,嵯峨尽堕天宇朗。hé rén wèi wǒ qǐ liù dīng,cuó é jǐn duò tiān yǔ lǎng。
千年再挽神禹功,恍若鸿流开四象。qiān nián zài wǎn shén yǔ gōng,huǎng ruò hóng liú kāi sì xiàng。
刘因

刘因

刘因(1249~1293) 元代著名理学家、诗人。字梦吉,号静修。初名骃,字梦骥。雄州容城(今河北容城县)人。3 岁识字,6岁能诗,10岁能文,落笔惊人。年刚20,才华出众,性不苟合。家贫教授生徒,皆有成就。因爱诸葛亮“静以修身”之语,题所居为“静修”。元世祖至元十九年(1282)应召入朝,为承德郎、右赞善大夫。不久借口母病辞官归。母死后居丧在家。至元二十八年,忽必烈再度遣使召刘因为官,他以疾辞。死后追赠翰林学士、资政大夫、上护军、追封“容城郡公”,谥“文靖”。明朝,县官乡绅为刘因建祠堂。 刘因的作品>>

猜您喜欢

溪桥步月图

刘因

山中有幽人,独步溪桥月。shān zhōng yǒu yōu rén,dú bù xī qiáo yuè。
莫问兴如何?mò wèn xīng rú hé?
披图亦清绝。pī tú yì qīng jué。

春露亭书

刘因

老树含春容,寒泉动幽响。lǎo shù hán chūn róng,hán quán dòng yōu xiǎng。
念彼山中人,风露恣清赏。niàn bǐ shān zhōng rén,fēng lù zì qīng shǎng。

抱阳南轩

刘因

下瞰县崖老木稠,轻风毛发散凉秋。xià kàn xiàn yá lǎo mù chóu,qīng fēng máo fā sàn liáng qiū。
苍苔白石梦初觉,霁月疏云山欲流。cāng tái bái shí mèng chū jué,jì yuè shū yún shān yù liú。

铜雀瓦砚

刘因

诸侯负汉已堪怜,直笔何为亦魏编。zhū hóu fù hàn yǐ kān lián,zhí bǐ hé wèi yì wèi biān。
却爱曹瞒台上瓦,至今犹属建安年。què ài cáo mán tái shàng wǎ,zhì jīn yóu shǔ jiàn ān nián。

仙人图

刘因

千古谁传海上山,坐令人主厌尘寰。qiān gǔ shuí chuán hǎi shàng shān,zuò lìng rén zhǔ yàn chén huán。
蓬莱果有神仙在,应悔虚名落世间。péng lái guǒ yǒu shén xiān zài,yīng huǐ xū míng luò shì jiān。

春景

刘因

病馀身世淡无情,但觉春来暖渐生。bìng yú shēn shì dàn wú qíng,dàn jué chūn lái nuǎn jiàn shēng。
送客出门花已谢,问知昨日是清明。sòng kè chū mén huā yǐ xiè,wèn zhī zuó rì shì qīng míng。

今月

刘因

今月柴关几客来,拟从屐齿数莓苔。jīn yuè chái guān jǐ kè lái,nǐ cóng jī chǐ shù méi tái。
求文道士花前至,载酒门生雨后回。qiú wén dào shì huā qián zhì,zài jiǔ mén shēng yǔ hòu huí。

观梅有感

刘因

东风吹落战尘沙,梦想西湖处士家。dōng fēng chuī luò zhàn chén shā,mèng xiǎng xī hú chù shì jiā。
只恐江南春意减,此心元不为梅花。zhǐ kǒng jiāng nán chūn yì jiǎn,cǐ xīn yuán bù wèi méi huā。

山家

刘因

马蹄踏水乱明霞,醉袖迎风受落花。mǎ tí tà shuǐ luàn míng xiá,zuì xiù yíng fēng shòu luò huā。
怪见溪童出门望,鹊声先我到山家。guài jiàn xī tóng chū mén wàng,què shēng xiān wǒ dào shān jiā。

溪上

刘因

坐久苍苔如见侵,携筇随水就轻阴。zuò jiǔ cāng tái rú jiàn qīn,xié qióng suí shuǐ jiù qīng yīn。
松风自厌滩声小,云影旋移山色深。sōng fēng zì yàn tān shēng xiǎo,yún yǐng xuán yí shān sè shēn。

西郊

刘因

偶因访客出西城,一色寒芜满意平。ǒu yīn fǎng kè chū xī chéng,yī sè hán wú mǎn yì píng。
行过溪桥尝脚力,招来野老问山名。xíng guò xī qiáo cháng jiǎo lì,zhāo lái yě lǎo wèn shān míng。

早秋

刘因

昨朝一叶见秋生,今日千岩万壑清。zuó cháo yī yè jiàn qiū shēng,jīn rì qiān yán wàn hè qīng。
欲借西风苏病骨,暂来石上听松声。yù jiè xī fēng sū bìng gǔ,zàn lái shí shàng tīng sōng shēng。

春尽

刘因

草阁垂帘昼掩扉,客来知我出门稀。cǎo gé chuí lián zhòu yǎn fēi,kè lái zhī wǒ chū mén xī。
鸟鸣淡与人相对,花落方知春已归。niǎo míng dàn yǔ rén xiāng duì,huā luò fāng zhī chūn yǐ guī。

寒食道中

刘因

簪花楚楚归宁女,荷锸纷纷上冢人。zān huā chǔ chǔ guī níng nǚ,hé chā fēn fēn shàng zhǒng rén。
万古人心生意在,又随桃李一番新。wàn gǔ rén xīn shēng yì zài,yòu suí táo lǐ yī fān xīn。

闻角

刘因

人间无物比悠扬,谁道一声随夜长。rén jiān wú wù bǐ yōu yáng,shuí dào yī shēng suí yè zhǎng。
馀哀到晓无寻处,吹作南湖十里霜。yú āi dào xiǎo wú xún chù,chuī zuò nán hú shí lǐ shuāng。