古诗词

忆江南二首

刘禹锡

【其一】
春去也,多谢洛城人。chūn qù yě,duō xiè luò chéng rén。
弱柳从风疑举袂,丛兰裛露似沾巾。ruò liǔ cóng fēng yí jǔ mèi,cóng lán yì lù shì zhān jīn。
独坐亦含颦。dú zuò yì hán pín。
【其二】
春去也,共惜艳阳年。chūn qù yě,gòng xī yàn yáng nián。
犹有桃花流水上,无辞竹叶醉尊前。yóu yǒu táo huā liú shuǐ shàng,wú cí zhú yè zuì zūn qián。
惟待见青天。wéi dài jiàn qīng tiān。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

宣上人远寄和礼部王侍郎放榜后诗因而继和

刘禹锡

礼闱新榜动长安,九陌人人走马看。lǐ wéi xīn bǎng dòng zhǎng ān,jiǔ mò rén rén zǒu mǎ kàn。
一日声名遍天下,满城桃李属春官。yī rì shēng míng biàn tiān xià,mǎn chéng táo lǐ shǔ chūn guān。
自吟白雪诠词赋,指示青云借羽翰。zì yín bái xuě quán cí fù,zhǐ shì qīng yún jiè yǔ hàn。
借问至公谁印可,支郎天眼定中观。jiè wèn zhì gōng shuí yìn kě,zhī láng tiān yǎn dìng zhōng guān。

赠东岳张鍊师

刘禹锡

东岳真人张鍊师,高情雅淡世间稀。dōng yuè zhēn rén zhāng liàn shī,gāo qíng yǎ dàn shì jiān xī。
堪为列女书青简,久事元君住翠微。kān wèi liè nǚ shū qīng jiǎn,jiǔ shì yuán jūn zhù cuì wēi。
金缕机中抛锦字,玉清台上著霓衣。jīn lǚ jī zhōng pāo jǐn zì,yù qīng tái shàng zhù ní yī。
云衢不要吹箫伴,只拟乘鸾独自飞。yún qú bù yào chuī xiāo bàn,zhǐ nǐ chéng luán dú zì fēi。

秘书山崔少监见示坠马长句因而和之

刘禹锡

麟台少监旧仙郎,洛水桥边坠马伤。lín tái shǎo jiān jiù xiān láng,luò shuǐ qiáo biān zhuì mǎ shāng。
尘污腰间青襞绶,风飘掌上紫游缰。chén wū yāo jiān qīng bì shòu,fēng piāo zhǎng shàng zǐ yóu jiāng。
上车著作应来问,折臂三公定送方。shàng chē zhù zuò yīng lái wèn,zhé bì sān gōng dìng sòng fāng。
犹赖德全如醉者,不妨吟咏入篇章。yóu lài dé quán rú zuì zhě,bù fáng yín yǒng rù piān zhāng。

寄杨虢州与之旧姻

刘禹锡

避地江湖知几春,今来本郡拥朱轮。bì dì jiāng hú zhī jǐ chūn,jīn lái běn jùn yōng zhū lún。
阮郎无复里中旧,杨仆却为关外人。ruǎn láng wú fù lǐ zhōng jiù,yáng pū què wèi guān wài rén。
各系一官难命驾,每怀前好易沾巾。gè xì yī guān nán mìng jià,měi huái qián hǎo yì zhān jīn。
玉城山里多灵药,摆落功名且养神。yù chéng shān lǐ duō líng yào,bǎi luò gōng míng qiě yǎng shén。

秋日题窦员外崇德里新居

刘禹锡

长爱街西风景闲,到君居处暂开颜。zhǎng ài jiē xī fēng jǐng xián,dào jūn jū chù zàn kāi yán。
清光门外一渠水,秋色墙头数点山。qīng guāng mén wài yī qú shuǐ,qiū sè qiáng tóu shù diǎn shān。
疏种碧松通月朗,多栽红药待春还。shū zhǒng bì sōng tōng yuè lǎng,duō zāi hóng yào dài chūn hái。
莫言堆案无馀地,认得诗人在此间。mò yán duī àn wú yú dì,rèn dé shī rén zài cǐ jiān。

蒙恩转仪曹郎依前充集贤学士举韩潮州自代因寄七言

刘禹锡

翔鸾阙下谢恩初,通籍由来在石渠。xiáng luán quē xià xiè ēn chū,tōng jí yóu lái zài shí qú。
暂入南宫判祥瑞,还归内殿阅图书。zàn rù nán gōng pàn xiáng ruì,hái guī nèi diàn yuè tú shū。
故人犹在三江外,同病凡经二纪馀。gù rén yóu zài sān jiāng wài,tóng bìng fán jīng èr jì yú。
今日荐君嗟久滞,不惟文体似相如。jīn rì jiàn jūn jiē jiǔ zhì,bù wéi wén tǐ shì xiāng rú。

途次华州陪钱大夫登城北楼春望因睹李崔令狐三相国唱和之什翰林旧侣继踵华城山水清高鸾凤翔集皆忝宿眷遂题此诗

刘禹锡

城楼四望出风尘,见尽关西渭北春。chéng lóu sì wàng chū fēng chén,jiàn jǐn guān xī wèi běi chūn。
百二山河雄上国,一双旌旆委名臣。bǎi èr shān hé xióng shàng guó,yī shuāng jīng pèi wěi míng chén。
壁中今日题诗处,天上同时草诏人。bì zhōng jīn rì tí shī chù,tiān shàng tóng shí cǎo zhào rén。
莫怪老郎呈滥吹,宦途虽别旧情亲。mò guài lǎo láng chéng làn chuī,huàn tú suī bié jiù qíng qīn。

始闻秋风

刘禹锡

昔看黄菊与君别,今听玄蝉我却回。xī kàn huáng jú yǔ jūn bié,jīn tīng xuán chán wǒ què huí。
五夜飕飗枕前觉,一年颜状镜中来。wǔ yè sōu liú zhěn qián jué,yī nián yán zhuàng jìng zhōng lái。
马思边草拳毛动,雕眄青云睡眼开。mǎ sī biān cǎo quán máo dòng,diāo miǎn qīng yún shuì yǎn kāi。
天地肃清堪四望,为君扶病上高台。tiān dì sù qīng kān sì wàng,wèi jūn fú bìng shàng gāo tái。

洛中初冬拜表有怀上京故人

刘禹锡

凤楼南面控三条,拜表郎官早渡桥。fèng lóu nán miàn kòng sān tiáo,bài biǎo láng guān zǎo dù qiáo。
清洛晓光铺碧簟,上阳霜叶剪红绡。qīng luò xiǎo guāng pù bì diàn,shàng yáng shuāng yè jiǎn hóng xiāo。
省门簪组初成列,云路鸳鸾想退朝。shěng mén zān zǔ chū chéng liè,yún lù yuān luán xiǎng tuì cháo。
寄谢殷勤九天侣,抢榆水击各逍遥。jì xiè yīn qín jiǔ tiān lǚ,qiǎng yú shuǐ jī gè xiāo yáo。

尉迟郎中见示自南迁牵复却至洛城东旧居之作因以和之

刘禹锡

曾遭飞语十年谪,新受恩光万里还。céng zāo fēi yǔ shí nián zhé,xīn shòu ēn guāng wàn lǐ hái。
朝服不妨游洛浦,郊园依旧看嵩山。cháo fú bù fáng yóu luò pǔ,jiāo yuán yī jiù kàn sōng shān。
竹含天籁清商乐,水绕庭台碧玉环。zhú hán tiān lài qīng shāng lè,shuǐ rào tíng tái bì yù huán。
留作功成退身地,如今只是暂时闲。liú zuò gōng chéng tuì shēn dì,rú jīn zhǐ shì zàn shí xián。

洛中酬福建陈判官见赠

刘禹锡

潦倒声名拥肿材,一生多故苦邅回。lǎo dào shēng míng yōng zhǒng cái,yī shēng duō gù kǔ zhān huí。
南宫旧籍遥相管,东洛闲门昼未开。nán gōng jiù jí yáo xiāng guǎn,dōng luò xián mén zhòu wèi kāi。
静对道流论药石,偶逢词客与琼瑰。jìng duì dào liú lùn yào shí,ǒu féng cí kè yǔ qióng guī。
怪君近日文锋利,新向延平看剑来。guài jūn jìn rì wén fēng lì,xīn xiàng yán píng kàn jiàn lái。

和苏十郎中谢病闲居时严常侍萧给事同过访叹初有二毛之作

刘禹锡

清羸隐几望云空,左掖鸳鸾到室中。qīng léi yǐn jǐ wàng yún kōng,zuǒ yē yuān luán dào shì zhōng。
一卷素书消永日,数茎斑发对秋风。yī juǎn sù shū xiāo yǒng rì,shù jīng bān fā duì qiū fēng。
菱花照后容虽改,蓍草占来命已通。líng huā zhào hòu róng suī gǎi,shī cǎo zhàn lái mìng yǐ tōng。
莫怪人人惊早白,缘君尚是黑头翁。mò guài rén rén jīng zǎo bái,yuán jūn shàng shì hēi tóu wēng。

酬淮南廖参谋秋夕见过之作

刘禹锡

扬州从事夜相寻,无限新诗月下吟。yáng zhōu cóng shì yè xiāng xún,wú xiàn xīn shī yuè xià yín。
初服已惊玄发长,高情犹向碧云深。chū fú yǐ jīng xuán fā zhǎng,gāo qíng yóu xiàng bì yún shēn。
语馀时举一杯酒,坐久方闻四处砧。yǔ yú shí jǔ yī bēi jiǔ,zuò jiǔ fāng wén sì chù zhēn。
不逐繁华访闲散,知君摆落俗人心。bù zhú fán huá fǎng xián sàn,zhī jūn bǎi luò sú rén xīn。

题王郎中宣义里新居

刘禹锡

爱君新买街西宅,客到如游鄠杜间。ài jūn xīn mǎi jiē xī zhái,kè dào rú yóu hù dù jiān。
雨后退朝贪种树,申时出省趁看山。yǔ hòu tuì cháo tān zhǒng shù,shēn shí chū shěng chèn kàn shān。
门前巷陌三条近,墙内池亭万境闲。mén qián xiàng mò sān tiáo jìn,qiáng nèi chí tíng wàn jìng xián。
见拟移居作邻里,不论时节请开关。jiàn nǐ yí jū zuò lín lǐ,bù lùn shí jié qǐng kāi guān。

酬朗州崔员外与任十四兄侍御同过鄙人旧居见怀之什时守吴郡

刘禹锡

昔日居邻招屈亭,枫林橘树鹧鸪声。xī rì jū lín zhāo qū tíng,fēng lín jú shù zhè gū shēng。
一辞御苑青门去,十见蛮江白芷生。yī cí yù yuàn qīng mén qù,shí jiàn mán jiāng bái zhǐ shēng。
自此曾沾宣室召,如今又守阖闾城。zì cǐ céng zhān xuān shì zhào,rú jīn yòu shǒu hé lǘ chéng。
何人万里能相忆,同舍仙郎与外兄。hé rén wàn lǐ néng xiāng yì,tóng shě xiān láng yǔ wài xiōng。