古诗词

初度自寿十三首中吕玉娥儿

孙承恩

我也曾、皇华将命驰南徼。wǒ yě céng huáng huá jiāng mìng chí nán jiǎo。
保守着、贞心雅操。bǎo shǒu zhe zhēn xīn yǎ cāo。
我也曾、刍言仰进荷恩褒。wǒ yě céng chú yán yǎng jìn hé ēn bāo。
陈道德,比轩尧。chén dào dé,bǐ xuān yáo。
我也曾、两番南北持文柄,为国拳拳简俊髦。wǒ yě céng liǎng fān nán běi chí wén bǐng,wèi guó quán quán jiǎn jùn máo。
兢业惭微藐。jīng yè cán wēi miǎo。
端的是、一心报主,期不负清朝。duān de shì yī xīn bào zhǔ,qī bù fù qīng cháo。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

拟古二十七首

孙承恩

孔翠耀文彩,雕笼苦长羁。kǒng cuì yào wén cǎi,diāo lóng kǔ zhǎng jī。
冥鸿翔云端,弋者空慕思。míng hóng xiáng yún duān,yì zhě kōng mù sī。
局蹐牛络锦,容与龟曳泥。jú jí niú luò jǐn,róng yǔ guī yè ní。
洛下叹陆生,东门悲李斯。luò xià tàn lù shēng,dōng mén bēi lǐ sī。
无利害岂及,无荣辱焉施。wú lì hài qǐ jí,wú róng rǔ yān shī。
乃知沮溺流,未可轻瑕疵。nǎi zhī jǔ nì liú,wèi kě qīng xiá cī。

拟古二十七首

孙承恩

幽居悄长夜,孤吟步中庭。yōu jū qiāo zhǎng yè,gū yín bù zhōng tíng。
澄澄天宇静,金波淡微明。chéng chéng tiān yǔ jìng,jīn bō dàn wēi míng。
众星何历历,八九罗纵横。zhòng xīng hé lì lì,bā jiǔ luó zòng héng。
仰首望星月,低头念平生。yǎng shǒu wàng xīng yuè,dī tóu niàn píng shēng。
星月岂不光,无缘表忠诚。xīng yuè qǐ bù guāng,wú yuán biǎo zhōng chéng。
四顾将何依,黯然独伤情。sì gù jiāng hé yī,àn rán dú shāng qíng。

拟古二十七首

孙承恩

莽莽宇宙间,人物何琐屑。mǎng mǎng yǔ zhòu jiān,rén wù hé suǒ xiè。
志士欲自见,慷慨负奇节。zhì shì yù zì jiàn,kāng kǎi fù qí jié。
握瑾怀兰荃,冰霜凛孤洁。wò jǐn huái lán quán,bīng shuāng lǐn gū jié。
造物忌皎皎,万事成瓦裂。zào wù jì jiǎo jiǎo,wàn shì chéng wǎ liè。
世若无公言,愤懑当泣血。shì ruò wú gōng yán,fèn mèn dāng qì xuè。

拟古二十七首

孙承恩

万事等刍狗,所贵惟此身。wàn shì děng chú gǒu,suǒ guì wéi cǐ shēn。
六凿相披攘,汩没丧天真。liù záo xiāng pī rǎng,gǔ méi sàng tiān zhēn。
人生非金石,今古一旦昏。rén shēng fēi jīn shí,jīn gǔ yī dàn hūn。
朱颜不禁秋,飒然变埃尘。zhū yán bù jìn qiū,sà rán biàn āi chén。
古来贤豪士,用世多苦辛。gǔ lái xián háo shì,yòng shì duō kǔ xīn。
身后竟如何,漫有空名存。shēn hòu jìng rú hé,màn yǒu kōng míng cún。
空名载方册,逝者宁复闻。kōng míng zài fāng cè,shì zhě níng fù wén。
徒令雌黄徒,颠倒播喉唇。tú lìng cí huáng tú,diān dào bō hóu chún。
飘摇广成子,脱屣离垢氛。piāo yáo guǎng chéng zi,tuō xǐ lí gòu fēn。
乘云驾飞龙,万古谁能驯。chéng yún jià fēi lóng,wàn gǔ shuí néng xùn。

拟古二十七首

孙承恩

我思避世士,乃在匡山陬。wǒ sī bì shì shì,nǎi zài kuāng shān zōu。
身与浮云闲,心与造物游。shēn yǔ fú yún xián,xīn yǔ zào wù yóu。
躬耕岂不劳,田野日休休。gōng gēng qǐ bù láo,tián yě rì xiū xiū。
有酒且孤斟,得句还自讴。yǒu jiǔ qiě gū zhēn,dé jù hái zì ōu。
黄鹄举千仞,万事同一沤。huáng gǔ jǔ qiān rèn,wàn shì tóng yī ōu。
孤怀信高鶱,清风邈难俦。gū huái xìn gāo xiān,qīng fēng miǎo nán chóu。
望之不可及,使我中心忧。wàng zhī bù kě jí,shǐ wǒ zhōng xīn yōu。

拟古二十七首

孙承恩

我昔登岱岳,仗剑叩天关。wǒ xī dēng dài yuè,zhàng jiàn kòu tiān guān。
振衣翔千仞,日月如可攀。zhèn yī xiáng qiān rèn,rì yuè rú kě pān。
缥缈云雾低,飒爽天风寒。piāo miǎo yún wù dī,sà shuǎng tiān fēng hán。
俯首视九州,尘世何漫漫。fǔ shǒu shì jiǔ zhōu,chén shì hé màn màn。
相逢王子晋,绿发芙蓉颜。xiāng féng wáng zi jìn,lǜ fā fú róng yán。
授我紫霞篇,饫我绛雪丹。shòu wǒ zǐ xiá piān,yù wǒ jiàng xuě dān。
招邀入太清,陟降三神山。zhāo yāo rù tài qīng,zhì jiàng sān shén shān。
后天永长存,独立超人寰。hòu tiān yǒng zhǎng cún,dú lì chāo rén huán。
决择苦不勇,欲去更盘桓。jué zé kǔ bù yǒng,yù qù gèng pán huán。
尘土汩没人,万事成波澜。chén tǔ gǔ méi rén,wàn shì chéng bō lán。
悔恨无由追,抚膺但长叹。huǐ hèn wú yóu zhuī,fǔ yīng dàn zhǎng tàn。

拟古二十七首

孙承恩

鄙夫贪幸得,志士无苟安。bǐ fū tān xìng dé,zhì shì wú gǒu ān。
义礼凛大防,毛发谁能干。yì lǐ lǐn dà fáng,máo fā shuí néng gàn。
介石不终日,洪流激奔湍。jiè shí bù zhōng rì,hóng liú jī bēn tuān。
磊落开心胸,自拟白日看。lěi luò kāi xīn xiōng,zì nǐ bái rì kàn。
交游亦满眼,知己良独难。jiāo yóu yì mǎn yǎn,zhī jǐ liáng dú nán。
愿言推子心,为我照肺肝。yuàn yán tuī zi xīn,wèi wǒ zhào fèi gān。

拟古二十七首

孙承恩

漆园有傲吏,放言恣汪洋。qī yuán yǒu ào lì,fàng yán zì wāng yáng。
八荒为庭隅,天地为盖藏。bā huāng wèi tíng yú,tiān dì wèi gài cáng。
大小等鹏鴳,修短齐彭殇。dà xiǎo děng péng yàn,xiū duǎn qí péng shāng。
虽非中庸道,理亦各有当。suī fēi zhōng yōng dào,lǐ yì gè yǒu dāng。
鸱鸮矜腐鼠,木灾怨青黄。chī xiāo jīn fǔ shǔ,mù zāi yuàn qīng huáng。
彼其视万钟,何啻一秕糠。bǐ qí shì wàn zhōng,hé chì yī bǐ kāng。
英英威凤骞,矫矫神龙骧。yīng yīng wēi fèng qiān,jiǎo jiǎo shén lóng xiāng。
其人如可作,吾当为褰裳。qí rén rú kě zuò,wú dāng wèi qiān shang。

拟古二十七首

孙承恩

我有百鍊铜,铸为盘龙镜。wǒ yǒu bǎi liàn tóng,zhù wèi pán lóng jìng。
制拟轩辕古,色作寒冰莹。zhì nǐ xuān yuán gǔ,sè zuò hán bīng yíng。
外可毛发鉴,内可心胆静。wài kě máo fā jiàn,nèi kě xīn dǎn jìng。
持之遗灵修,期使万象正。chí zhī yí líng xiū,qī shǐ wàn xiàng zhèng。
胡为众妒兴,诋诟乃交并。hú wèi zhòng dù xīng,dǐ gòu nǎi jiāo bìng。
人心岂真昧,物价谅有定。rén xīn qǐ zhēn mèi,wù jià liàng yǒu dìng。
千秋在世间,谁能掩光颎。qiān qiū zài shì jiān,shuí néng yǎn guāng jiǒng。

拟古二十七首

孙承恩

幽斋耿枯坐,省心一炉香。yōu zhāi gěng kū zuò,shěng xīn yī lú xiāng。
四十七年非,往事空茫茫。sì shí qī nián fēi,wǎng shì kōng máng máng。
我有绿绮琴,转弦调清商。wǒ yǒu lǜ qǐ qín,zhuǎn xián diào qīng shāng。
心绪纷如丝,掩抑不成章。xīn xù fēn rú sī,yǎn yì bù chéng zhāng。
翩翩南来雁,嗷嗷云外翔。piān piān nán lái yàn,áo áo yún wài xiáng。
为予吐哀音,黯黯增离伤。wèi yǔ tǔ āi yīn,àn àn zēng lí shāng。
我有素心人,远在天一方。wǒ yǒu sù xīn rén,yuǎn zài tiān yī fāng。
安得与俱来,执手语衷肠。ān dé yǔ jù lái,zhí shǒu yǔ zhōng cháng。

拟古二十七首

孙承恩

幽人志林泉,轩冕非夙慕。yōu rén zhì lín quán,xuān miǎn fēi sù mù。
轩冕岂不荣,蹇薄寡所赋。xuān miǎn qǐ bù róng,jiǎn báo guǎ suǒ fù。
鹰隼絷绦笼,侧目云霄路。yīng sǔn zhí tāo lóng,cè mù yún xiāo lù。
野马驾华轩,毕竟非故步。yě mǎ jià huá xuān,bì jìng fēi gù bù。
一语辱竖子,拂袖悔其误。yī yǔ rǔ shù zi,fú xiù huǐ qí wù。
张子有嘉言,碧山不予负。zhāng zi yǒu jiā yán,bì shān bù yǔ fù。

拟古二十七首

孙承恩

祸福相纠纆,理数乃杂揉。huò fú xiāng jiū mò,lǐ shù nǎi zá róu。
从来宇宙间,万事何不有。cóng lái yǔ zhòu jiān,wàn shì hé bù yǒu。
天道杳莫窥,玄机默而黝。tiān dào yǎo mò kuī,xuán jī mò ér yǒu。
吊者在衢路,贺者在户牗。diào zhě zài qú lù,hè zhě zài hù yǒu。
想当造物时,任情屈身肘。xiǎng dāng zào wù shí,rèn qíng qū shēn zhǒu。
盛衰本无常,称意讵能久。shèng shuāi běn wú cháng,chēng yì jù néng jiǔ。
昨日东陵侯,今朝种瓜叟。zuó rì dōng líng hóu,jīn cháo zhǒng guā sǒu。

拟古二十七首

孙承恩

白云出深谷,团团似车盖。bái yún chū shēn gǔ,tuán tuán shì chē gài。
谁云本无心,为雨泽枯块。shuí yún běn wú xīn,wèi yǔ zé kū kuài。
飘风从何来,吹落九州外。piāo fēng cóng hé lái,chuī luò jiǔ zhōu wài。
依依不成雨,负此色霮䨴。yī yī bù chéng yǔ,fù cǐ sè dàn duì。
出处宁固必,舒卷乃无碍。chū chù níng gù bì,shū juǎn nǎi wú ài。
且复归旧山,氤氲镇常在。qiě fù guī jiù shān,yīn yūn zhèn cháng zài。

拟古二十七首

孙承恩

嗟吁寡闻道,当事力靡胜。jiē xū guǎ wén dào,dāng shì lì mí shèng。
坐无涵养功,忧乐苦缠萦。zuò wú hán yǎng gōng,yōu lè kǔ chán yíng。
时当拂逆来,浅中每怦怦。shí dāng fú nì lái,qiǎn zhōng měi pēng pēng。
虽无得失较,不免宠辱惊。suī wú dé shī jiào,bù miǎn chǒng rǔ jīng。
有客款我堂,慰言极殷诚。yǒu kè kuǎn wǒ táng,wèi yán jí yīn chéng。
上探元化理,中述圣哲情。shàng tàn yuán huà lǐ,zhōng shù shèng zhé qíng。
谓予子有得,悄悄疑未平。wèi yǔ zi yǒu dé,qiāo qiāo yí wèi píng。
谓予子无得,谅子心地清。wèi yǔ zi wú dé,liàng zi xīn dì qīng。
丈夫志远猷,雅量包沧溟。zhàng fū zhì yuǎn yóu,yǎ liàng bāo cāng míng。
公论定身后,琐琐焉足争。gōng lùn dìng shēn hòu,suǒ suǒ yān zú zhēng。
我起拜谢客,如醉寐得醒。wǒ qǐ bài xiè kè,rú zuì mèi dé xǐng。
一洗芥带胸,烈日消春冰。yī xǐ jiè dài xiōng,liè rì xiāo chūn bīng。
佩服金玉言,优游毕馀生。pèi fú jīn yù yán,yōu yóu bì yú shēng。

拟古二十七首

孙承恩

我有五亩宅,迢迢东海隅。wǒ yǒu wǔ mǔ zhái,tiáo tiáo dōng hǎi yú。
有屋盈百椽,有芋亦数区。yǒu wū yíng bǎi chuán,yǒu yù yì shù qū。
曲栏接芳榭,修竹俯清渠。qū lán jiē fāng xiè,xiū zhú fǔ qīng qú。
过门无俗宾,接席皆文儒。guò mén wú sú bīn,jiē xí jiē wén rú。
别来岁星周,惆怅恒郁纡。bié lái suì xīng zhōu,chóu chàng héng yù yū。
岂惟负风月,猿鹤皆怨吁。qǐ wéi fù fēng yuè,yuán hè jiē yuàn xū。
白云何英英,招邀与之俱。bái yún hé yīng yīng,zhāo yāo yǔ zhī jù。
誓将返吾辕,归读先人书。shì jiāng fǎn wú yuán,guī dú xiān rén shū。
达人委元化,出处无定拘。dá rén wěi yuán huà,chū chù wú dìng jū。
命运既已然,徘徊将何如。mìng yùn jì yǐ rán,pái huái jiāng hé rú。