古诗词

杂曲歌辞·杨柳枝十九首

薛能

【其一】
华清高树出离宫,南陌柔条带暖风。huá qīng gāo shù chū lí gōng,nán mò róu tiáo dài nuǎn fēng。
谁风轻阴是良夜,瀑泉声畔月明中。shuí fēng qīng yīn shì liáng yè,pù quán shēng pàn yuè míng zhōng。
【其二】
洛桥晴影覆江船,羌笛秋声湿塞烟。luò qiáo qíng yǐng fù jiāng chuán,qiāng dí qiū shēng shī sāi yān。
闲想习池公宴罢,水蒲风絮夕阳天。xián xiǎng xí chí gōng yàn bà,shuǐ pú fēng xù xī yáng tiān。
【其三】
嫩绿轻悬似缀旒,路人遥见隔宫楼。nèn lǜ qīng xuán shì zhuì liú,lù rén yáo jiàn gé gōng lóu。
谁能更近丹墀种,解播皇风入九州。shuí néng gèng jìn dān chí zhǒng,jiě bō huáng fēng rù jiǔ zhōu。
【其四】
暖风晴日断浮埃,废路新条发钓台。nuǎn fēng qíng rì duàn fú āi,fèi lù xīn tiáo fā diào tái。
处处轻轻可惆怅,后人攀处古人栽。chù chù qīng qīng kě chóu chàng,hòu rén pān chù gǔ rén zāi。
【其五】
潭上江边袅袅垂,日高风静絮相随。tán shàng jiāng biān niǎo niǎo chuí,rì gāo fēng jìng xù xiāng suí。
青楼一树无人见,正是女郎眠觉时。qīng lóu yī shù wú rén jiàn,zhèng shì nǚ láng mián jué shí。
【其六】
汴水高悬百万条,风清两岸一时摇。biàn shuǐ gāo xuán bǎi wàn tiáo,fēng qīng liǎng àn yī shí yáo。
隋家力尽虚栽得,无限春风属圣朝。suí jiā lì jǐn xū zāi dé,wú xiàn chūn fēng shǔ shèng cháo。
【其七】
和花烟树九重城,夹路春阴十万营。hé huā yān shù jiǔ zhòng chéng,jiā lù chūn yīn shí wàn yíng。
唯向边头不堪望,一株憔悴少人行。wéi xiàng biān tóu bù kān wàng,yī zhū qiáo cuì shǎo rén xíng。
【其八】
窗外齐垂旭日初,楼边轻好暖风徐。chuāng wài qí chuí xù rì chū,lóu biān qīng hǎo nuǎn fēng xú。
游人莫道栽无益,桃李清阴却不如。yóu rén mò dào zāi wú yì,táo lǐ qīng yīn què bù rú。
【其九】
众木犹寒独早青,御沟桥畔曲江亭。zhòng mù yóu hán dú zǎo qīng,yù gōu qiáo pàn qū jiāng tíng。
陶家旧日应如此,一院春条绿绕厅。táo jiā jiù rì yīng rú cǐ,yī yuàn chūn tiáo lǜ rào tīng。
【其十】
帐偃缨垂细复繁,令人心想石家园。zhàng yǎn yīng chuí xì fù fán,lìng rén xīn xiǎng shí jiā yuán。
风条月影皆堪重,何事侯门爱树萱。fēng tiáo yuè yǐng jiē kān zhòng,hé shì hóu mén ài shù xuān。
【其十一】
数首新词带恨成,柳丝牵我我伤情。shù shǒu xīn cí dài hèn chéng,liǔ sī qiān wǒ wǒ shāng qíng。
柔娥幸有腰支稳,试踏吹声作唱声。róu é xìng yǒu yāo zhī wěn,shì tà chuī shēng zuò chàng shēng。
【其十二】
高出军营远映桥,贼兵曾斫火曾烧。gāo chū jūn yíng yuǎn yìng qiáo,zéi bīng céng zhuó huǒ céng shāo。
风流性在终难改,依旧春来万万条。fēng liú xìng zài zhōng nán gǎi,yī jiù chūn lái wàn wàn tiáo。
【其十三】
县依陶令想嫌迂,营伴将军即大粗。xiàn yī táo lìng xiǎng xián yū,yíng bàn jiāng jūn jí dà cū。
此日与君除万恨,数篇风调更应无。cǐ rì yǔ jūn chú wàn hèn,shù piān fēng diào gèng yīng wú。
【其十四】
狂似纤腰软胜绵,自多情态更谁怜。kuáng shì xiān yāo ruǎn shèng mián,zì duō qíng tài gèng shuí lián。
游人不折还堪恨,抛向桥边与路边。yóu rén bù zhé hái kān hèn,pāo xiàng qiáo biān yǔ lù biān。
【其十五】
朝阳晴照绿杨烟,一别通波十七年。cháo yáng qíng zhào lǜ yáng yān,yī bié tōng bō shí qī nián。
应有旧枝无处觅,万株风里卓旌旃。yīng yǒu jiù zhī wú chù mì,wàn zhū fēng lǐ zhuó jīng zhān。
【其十六】
晴垂芳态吐牙新,雨摆轻条湿面春。qíng chuí fāng tài tǔ yá xīn,yǔ bǎi qīng tiáo shī miàn chūn。
别有出墙高数尺,不知摇动是何人。bié yǒu chū qiáng gāo shù chǐ,bù zhī yáo dòng shì hé rén。
【其十七】
暖梳簪朵事登楼,因挂垂杨立地愁。nuǎn shū zān duǒ shì dēng lóu,yīn guà chuí yáng lì dì chóu。
牵断绿丝攀不得,半空悬着玉搔头。qiān duàn lǜ sī pān bù dé,bàn kōng xuán zhe yù sāo tóu。
【其十八】
西园高树后庭根,处处寻芳有折痕。xī yuán gāo shù hòu tíng gēn,chù chù xún fāng yǒu zhé hén。
终忆旧游桃叶舍,一株斜映竹篱门。zhōng yì jiù yóu táo yè shě,yī zhū xié yìng zhú lí mén。
【其十九】
刘白苏台总近时,当初章句是谁推。liú bái sū tái zǒng jìn shí,dāng chū zhāng jù shì shuí tuī。
纤腰舞尽春杨柳,未有侬家一首诗。xiān yāo wǔ jǐn chūn yáng liǔ,wèi yǒu nóng jiā yī shǒu shī。

薛能

薛能(817?-880?)晚唐著名诗人。《郡斋读书志》、《唐诗纪事》、《唐诗品汇》、《唐才子传》均载:“能,字太拙,汾州人(今山西汾阳一带)。”仕宦显达,官至工部尚书。时人称其“诗古赋纵横,令人畏后生”。唐人交游之风盛行。薛能一生仕宦他乡,游历众多地方,诗多寄送赠答、游历登临之作。晚唐一些著名诗人多与有诗与其唱和。 薛能的作品>>

猜您喜欢

夏日蒲津寺居二首

薛能

日日闲车马,谁来访此身。rì rì xián chē mǎ,shuí lái fǎng cǐ shēn。
一门兼鹤静,四院与僧邻。yī mén jiān hè jìng,sì yuàn yǔ sēng lín。
雨室墙穿溜,风窗笔染尘。yǔ shì qiáng chuān liū,fēng chuāng bǐ rǎn chén。
空馀气长在,天子用平人。kōng yú qì zhǎng zài,tiān zi yòng píng rén。

夏日蒲津寺居二首

薛能

故国有如梦,省来长远游。gù guó yǒu rú mèng,shěng lái zhǎng yuǎn yóu。
清晨起闲院,疏雨似深秋。qīng chén qǐ xián yuàn,shū yǔ shì shēn qiū。
宿寝书棱叠,行吟杖迹稠。sù qǐn shū léng dié,xíng yín zhàng jì chóu。
天晴岂能出,春暖未更裘。tiān qíng qǐ néng chū,chūn nuǎn wèi gèng qiú。

北都题崇福寺

薛能

此地潜龙寺,何基即帝台。cǐ dì qián lóng sì,hé jī jí dì tái。
细花庭树荫,清气殿门开。xì huā tíng shù yīn,qīng qì diàn mén kāi。
长老多相识,旬休暂一来。zhǎng lǎo duō xiāng shí,xún xiū zàn yī lái。
空空亦拟解,干进幸无媒。kōng kōng yì nǐ jiě,gàn jìn xìng wú méi。

题龙兴寺

薛能

高户列禅房,松门到上方。gāo hù liè chán fáng,sōng mén dào shàng fāng。
像开祇树岭,人施蜀城香。xiàng kāi qí shù lǐng,rén shī shǔ chéng xiāng。
地遍磷磷石,江移孑孑樯。dì biàn lín lín shí,jiāng yí jié jié qiáng。
林僧语不尽,身役事梁王。lín sēng yǔ bù jǐn,shēn yì shì liáng wáng。

舟行至平羌

薛能

貔虎直沙壖,严更护早眠。pí hǔ zhí shā ruán,yán gèng hù zǎo mián。
簇霜孤驿树,落日下江船。cù shuāng gū yì shù,luò rì xià jiāng chuán。
暂去非吴起,终休爱鲁连。zàn qù fēi wú qǐ,zhōng xiū ài lǔ lián。
平羌无一术,候吏莫加笾。píng qiāng wú yī shù,hòu lì mò jiā biān。

题开元寺阁

薛能

一阁见一郡,乱流仍乱山。yī gé jiàn yī jùn,luàn liú réng luàn shān。
未能终日住,尤爱暂时闲。wèi néng zhōng rì zhù,yóu ài zàn shí xián。
唱棹吴门去,啼林杜宇还。chàng zhào wú mén qù,tí lín dù yǔ hái。
高僧不可羡,西景掩禅关。gāo sēng bù kě xiàn,xī jǐng yǎn chán guān。

凌云寺

薛能

像阁与山齐,何人致石梯。xiàng gé yǔ shān qí,hé rén zhì shí tī。
万烟生聚落,一崦露招提。wàn yān shēng jù luò,yī yān lù zhāo tí。
斋月人来上,残阳鸽去栖。zhāi yuè rén lái shàng,cán yáng gē qù qī。
从边亦已极,烽火是沈黎。cóng biān yì yǐ jí,fēng huǒ shì shěn lí。

石堂溪

薛能

三面接渔樵,前门向郡桥。sān miàn jiē yú qiáo,qián mén xiàng jùn qiáo。
岸沙崩橘树,山径入茶苗。àn shā bēng jú shù,shān jìng rù chá miáo。
夜拥军烟合,春浮妓舸邀。yè yōng jūn yān hé,chūn fú jì gě yāo。
此心无与醉,花影莫相烧。cǐ xīn wú yǔ zuì,huā yǐng mò xiāng shāo。

荔枝楼

薛能

高槛起边愁,荔枝谁致楼。gāo kǎn qǐ biān chóu,lì zhī shuí zhì lóu。
会须教匠坼,不欲见蛮陬。huì xū jiào jiàng chè,bù yù jiàn mán zōu。
树痹无春影,天连觉汉流。shù bì wú chūn yǐng,tiān lián jué hàn liú。
仲宣如可拟,即此是荆州。zhòng xuān rú kě nǐ,jí cǐ shì jīng zhōu。

圣冈

薛能

古迹是何王,平身入石房。gǔ jì shì hé wáng,píng shēn rù shí fáng。
远村通后径,一郡隔前冈。yuǎn cūn tōng hòu jìng,yī jùn gé qián gāng。
昼静唯禅客,春来有女郎。zhòu jìng wéi chán kè,chūn lái yǒu nǚ láng。
独醒回不得,无事可焚香。dú xǐng huí bù dé,wú shì kě fén xiāng。

春日寓怀

薛能

幽拙未谋身,无端患不均。yōu zhuō wèi móu shēn,wú duān huàn bù jūn。
盗憎犹念物,花尽不知春。dào zēng yóu niàn wù,huā jǐn bù zhī chūn。
井邑常多弊,江山岂有神。jǐng yì cháng duō bì,jiāng shān qǐ yǒu shén。
犍为何处在,一拟吊埋轮。jiān wèi hé chù zài,yī nǐ diào mái lún。

江柳

薛能

条绿似垂缨,离筵日照轻。tiáo lǜ shì chuí yīng,lí yán rì zhào qīng。
向人虽有态,伤我为无情。xiàng rén suī yǒu tài,shāng wǒ wèi wú qíng。
桥远孤临水,墙低半出营。qiáo yuǎn gū lín shuǐ,qiáng dī bàn chū yíng。
天津曾此见,亦是怆行行。tiān jīn céng cǐ jiàn,yì shì chuàng xíng xíng。

平盖观

薛能

巨柏与山高,玄门静有猱。jù bǎi yǔ shān gāo,xuán mén jìng yǒu náo。
春风开野杏,落日照江涛。chūn fēng kāi yě xìng,luò rì zhào jiāng tāo。
白璧心难说,青云世未遭。bái bì xīn nán shuō,qīng yún shì wèi zāo。
天涯望不极,谁识咏离骚。tiān yá wàng bù jí,shuí shí yǒng lí sāo。

春霁

薛能

久客孤舟上,天涯漱晓津。jiǔ kè gū zhōu shàng,tiān yá shù xiǎo jīn。
野芳桤似柳,江霁雪和春。yě fāng qī shì liǔ,jiāng jì xuě hé chūn。
吏叫能惊鹭,官粗实害身。lì jiào néng jīng lù,guān cū shí hài shēn。
何当穷蜀境,却忆滞游人。hé dāng qióng shǔ jìng,què yì zhì yóu rén。

春居即事

薛能

云密露晨晖,西园独掩扉。yún mì lù chén huī,xī yuán dú yǎn fēi。
雨新临断火,春冷著单衣。yǔ xīn lín duàn huǒ,chūn lěng zhù dān yī。
榆荚奔风健,兰芽负土肥。yú jiá bēn fēng jiàn,lán yá fù tǔ féi。
交亲不是变,自作寄书稀。jiāo qīn bù shì biàn,zì zuò jì shū xī。
2621234567»