古诗词

袁君庭玉以所藏何思敬山水图求题为赋长句

戴良

有客访我城东庐,手持何侯山水图。yǒu kè fǎng wǒ chéng dōng lú,shǒu chí hé hóu shān shuǐ tú。
乍向高堂一披睹,已知笔力天下无。zhà xiàng gāo táng yī pī dǔ,yǐ zhī bǐ lì tiān xià wú。
老我爱山兼爱画,对此心神忽俱化。lǎo wǒ ài shān jiān ài huà,duì cǐ xīn shén hū jù huà。
得非鼓柁过潇湘,无乃枝藤上嵩华。dé fēi gǔ duò guò xiāo xiāng,wú nǎi zhī téng shàng sōng huá。
野亭倒影浸江清,耳边仿佛波涛声。yě tíng dào yǐng jìn jiāng qīng,ěr biān fǎng fú bō tāo shēng。
渔子苍茫泛舟入,林翁伛偻渡桥行。yú zi cāng máng fàn zhōu rù,lín wēng yǔ lóu dù qiáo xíng。
因忆良工绎思处,元气淋漓满毫素。yīn yì liáng gōng yì sī chù,yuán qì lín lí mǎn háo sù。
岂但胸藏万丘壑,西极南溟随指顾。qǐ dàn xiōng cáng wàn qiū hè,xī jí nán míng suí zhǐ gù。
驱山走海何雄哉,满堂空翠挥不开。qū shān zǒu hǎi hé xióng zāi,mǎn táng kōng cuì huī bù kāi。
丹丘赤城意绵邈,蓬莱弱水情沿洄。dān qiū chì chéng yì mián miǎo,péng lái ruò shuǐ qíng yán huí。
何侯天机深,丹青世无敌。hé hóu tiān jī shēn,dān qīng shì wú dí。
自从挥洒近天颜,林下何曾见真迹。zì cóng huī sǎ jìn tiān yán,lín xià hé céng jiàn zhēn jì。
年来丧乱走风尘,始为贤豪下笔亲。nián lái sàng luàn zǒu fēng chén,shǐ wèi xián háo xià bǐ qīn。
王吴未可夸神逸,阎公致誉安足真。wáng wú wèi kě kuā shén yì,yán gōng zhì yù ān zú zhēn。
与客传观欢未止,却叹何侯今已矣。yǔ kè chuán guān huān wèi zhǐ,què tàn hé hóu jīn yǐ yǐ。
卷图还客休重看,世间梦境亦如此。juǎn tú hái kè xiū zhòng kàn,shì jiān mèng jìng yì rú cǐ。

戴良

元明间浦江人,字叔能,号九灵山人,又号云林。通经、史百家暨医、卜、释、老之说。初习举子业,寻弃去,学古文于黄、柳贯、吴莱。学诗于余阙。元顺帝至正十八年,朱元璋取金华,召之讲经史。旋授学正。不久逃去。顺帝授以淮南江北等处儒学提举。后避地吴中,依张士诚。见士诚将败,挈家泛海,抵登、莱。欲行归扩廓军,道梗,侨寓昌乐。元亡,南还,变姓名,隐四明山。明太祖物色得之,召至京师,试以文,欲官之,以老疾固辞,忤旨。逾年自杀。良为诗风骨高秀,眷怀宗国,多磊落抑塞之音。有《九灵山房集》。 戴良的作品>>

猜您喜欢

除夜客中

戴良

岁月遽如许,蹉跎老却人。suì yuè jù rú xǔ,cuō tuó lǎo què rén。
一年惟此夜,明日又逢春。yī nián wéi cǐ yè,míng rì yòu féng chūn。
湖海未归客,风尘多病身。hú hǎi wèi guī kè,fēng chén duō bìng shēn。
感时浑不寐,灯火独相亲。gǎn shí hún bù mèi,dēng huǒ dú xiāng qīn。

投王郡守

戴良

已落时人后,谁能说姓名。yǐ luò shí rén hòu,shuí néng shuō xìng míng。
惟应马南郡,偏重郑康成。wéi yīng mǎ nán jùn,piān zhòng zhèng kāng chéng。
宾馆悬床待,公庭罢吏迎。bīn guǎn xuán chuáng dài,gōng tíng bà lì yíng。
为居门下久,童仆亦多情。wèi jū mén xià jiǔ,tóng pū yì duō qíng。

郡斋度岁二首

戴良

失脚双溪路,今经两度春。shī jiǎo shuāng xī lù,jīn jīng liǎng dù chūn。
不堪飞雪夜,还作望乡人。bù kān fēi xuě yè,hái zuò wàng xiāng rén。
世事方如梦,生涯笑此身。shì shì fāng rú mèng,shēng yá xiào cǐ shēn。
惟应两蓬鬓,不负岁华新。wéi yīng liǎng péng bìn,bù fù suì huá xīn。

郡斋度岁二首

戴良

条风才应律,柏酒又浮杯。tiáo fēng cái yīng lǜ,bǎi jiǔ yòu fú bēi。
旧腊随宵尽,新年逐晓来。jiù là suí xiāo jǐn,xīn nián zhú xiǎo lái。
浮生苍狗变,暮景白驹催。fú shēng cāng gǒu biàn,mù jǐng bái jū cuī。
自叹忧时客,初心寸寸灰。zì tàn yōu shí kè,chū xīn cùn cùn huī。

投同佥公

戴良

授钺几专征,分藩复此行。shòu yuè jǐ zhuān zhēng,fēn fān fù cǐ xíng。
身为汉飞将,家若鲁诸生。shēn wèi hàn fēi jiāng,jiā ruò lǔ zhū shēng。
秘略三边服,妖氛一剑横。mì lüè sān biān fú,yāo fēn yī jiàn héng。
已多门下客,持笔待功成。yǐ duō mén xià kè,chí bǐ dài gōng chéng。

寄宁之鹏南兄弟二首

戴良

携家非得计,世乱且求安。xié jiā fēi dé jì,shì luàn qiě qiú ān。
有季俱行役,谁人救急难。yǒu jì jù xíng yì,shuí rén jiù jí nán。
月从愁里没,雪向望中寒。yuè cóng chóu lǐ méi,xuě xiàng wàng zhōng hán。
昨夜乡书到,知君不忍看。zuó yè xiāng shū dào,zhī jūn bù rěn kàn。

寄宁之鹏南兄弟二首

戴良

一自干戈后,先庐几处存。yī zì gàn gē hòu,xiān lú jǐ chù cún。
遽成豺虎峡,愁杀鹡鸰原。jù chéng chái hǔ xiá,chóu shā jí líng yuán。
岁酒空今夕,春风非故园。suì jiǔ kōng jīn xī,chūn fēng fēi gù yuán。
忧来无避处,只是倚衡门。yōu lái wú bì chù,zhǐ shì yǐ héng mén。

郡斋守岁

戴良

守岁寒斋里,开盘试奠辛。shǒu suì hán zhāi lǐ,kāi pán shì diàn xīn。
杯行犹是腊,酒醒即逢春。bēi xíng yóu shì là,jiǔ xǐng jí féng chūn。
天地长为客,风尘叹此身。tiān dì zhǎng wèi kè,fēng chén tàn cǐ shēn。
岁时追往事,独有老随人。suì shí zhuī wǎng shì,dú yǒu lǎo suí rén。

送归安丞

戴良

之子官何处,湖流一舸通。zhī zi guān hé chù,hú liú yī gě tōng。
汀洲蘋影外,城郭水光中。tīng zhōu píng yǐng wài,chéng guō shuǐ guāng zhōng。
夜泛苕溪月,春吟箬下风。yè fàn sháo xī yuè,chūn yín ruò xià fēng。
若逢陈太守,为报各衰翁。ruò féng chén tài shǒu,wèi bào gè shuāi wēng。

岁暮留别

戴良

五十明朝过,何从托此身。wǔ shí míng cháo guò,hé cóng tuō cǐ shēn。
不堪垂老日,翻作负羁臣。bù kān chuí lǎo rì,fān zuò fù jī chén。
四海无知己,长涂惟见君。sì hǎi wú zhī jǐ,zhǎng tú wéi jiàn jūn。
明朝分别处,草木为谁春。míng cháo fēn bié chù,cǎo mù wèi shuí chūn。

自定川入海

戴良

乍离东海郡,又上北溟船。zhà lí dōng hǎi jùn,yòu shàng běi míng chuán。
红见波中日,青窥水际天。hóng jiàn bō zhōng rì,qīng kuī shuǐ jì tiān。
乡关千里隔,身世一帆悬。xiāng guān qiān lǐ gé,shēn shì yī fān xuán。
乡信何从达,归鸿落照前。xiāng xìn hé cóng dá,guī hóng luò zhào qián。

除夜客中二首

戴良

忽忽岁欲暮,飘飘叹此生。hū hū suì yù mù,piāo piāo tàn cǐ shēng。
孤舟游子恨,两地老妻情。gū zhōu yóu zi hèn,liǎng dì lǎo qī qíng。
数蹇频思卜,涂穷懒问程。shù jiǎn pín sī bo,tú qióng lǎn wèn chéng。
遥知小儿女,犹自说升平。yáo zhī xiǎo ér nǚ,yóu zì shuō shēng píng。

除夜客中二首

戴良

已就长涂往,堪怜暮景斜。yǐ jiù zhǎng tú wǎng,kān lián mù jǐng xié。
一年惟此夜,千里更谁家。yī nián wéi cǐ yè,qiān lǐ gèng shuí jiā。
恋国心空赤,忧时发已华。liàn guó xīn kōng chì,yōu shí fā yǐ huá。
此身如可乞,只合老烟霞。cǐ shēn rú kě qǐ,zhǐ hé lǎo yān xiá。

渡黑水洋

戴良

舟行沧海上,魂断黑波前。zhōu xíng cāng hǎi shàng,hún duàn hēi bō qián。
好似星沈夜,仍逢雨至天。hǎo shì xīng shěn yè,réng féng yǔ zhì tiān。
鲸迷川后国,龙触估胡船。jīng mí chuān hòu guó,lóng chù gū hú chuán。
强起推篷看,惟应发欠玄。qiáng qǐ tuī péng kàn,wéi yīng fā qiàn xuán。

次大牢山下

戴良

草树丛祠古,波涛仙掌清。cǎo shù cóng cí gǔ,bō tāo xiān zhǎng qīng。
钟声千里阔,帆影一舟横。zhōng shēng qiān lǐ kuò,fān yǐng yī zhōu héng。
茅屋边山戍,泥墙傍海城。máo wū biān shān shù,ní qiáng bàng hǎi chéng。
中原风景异,到此暗伤情。zhōng yuán fēng jǐng yì,dào cǐ àn shāng qíng。
1821234567»