古诗词

锦衣公子

唐寅

细雨湿蔷薇,画梁间,燕子归。xì yǔ shī qiáng wēi,huà liáng jiān,yàn zi guī。
春愁似海深无底,天涯马蹄,灯前翠眉。chūn chóu shì hǎi shēn wú dǐ,tiān yá mǎ tí,dēng qián cuì méi。
马前芳草灯前泪,梦魂飞,云山万里,不辨路东西。mǎ qián fāng cǎo dēng qián lèi,mèng hún fēi,yún shān wàn lǐ,bù biàn lù dōng xī。
风雨送春归,杜鹃愁,花乱飞。fēng yǔ sòng chūn guī,dù juān chóu,huā luàn fēi。
青苔满院朱门闭,灯昏翠帏,愁攒黛眉。qīng tái mǎn yuàn zhū mén bì,dēng hūn cuì wéi,chóu zǎn dài méi。
萧萧孤影汪汪泪,惜芳菲,春愁似海,绿草遍天涯。xiāo xiāo gū yǐng wāng wāng lèi,xī fāng fēi,chūn chóu shì hǎi,lǜ cǎo biàn tiān yá。
秋水蘸芙蓉,雁初飞,山万重。qiū shuǐ zhàn fú róng,yàn chū fēi,shān wàn zhòng。
行人道路佳人梦,朝霜渐浓,寒衣细缝。xíng rén dào lù jiā rén mèng,cháo shuāng jiàn nóng,hán yī xì fèng。
剪刀牙尺声相送,韵丁冬,谁家砧杵,敲向月明中。jiǎn dāo yá chǐ shēng xiāng sòng,yùn dīng dōng,shuí jiā zhēn chǔ,qiāo xiàng yuè míng zhōng。
寒食杏花天,鸟啼春,人晏眠。hán shí xìng huā tiān,niǎo tí chūn,rén yàn mián。
一帘飞絮和风卷,芳菲可怜,相思苦缠。yī lián fēi xù hé fēng juǎn,fāng fēi kě lián,xiāng sī kǔ chán。
等闲松了黄金钏,闷厌厌,朝云暮雨,魂梦绕巫山。děng xián sōng le huáng jīn chuàn,mèn yàn yàn,cháo yún mù yǔ,hún mèng rào wū shān。
残月照妆楼,静愔愔,燕子愁。cán yuè zhào zhuāng lóu,jìng yīn yīn,yàn zi chóu。
一庭芳草黄昏后,王孙浪游,光阴水流。yī tíng fāng cǎo huáng hūn hòu,wáng sūn làng yóu,guāng yīn shuǐ liú。
梨花冷淡和人瘦,梦悠悠,铜壶漏滴,孤枕四更头。lí huā lěng dàn hé rén shòu,mèng yōu yōu,tóng hú lòu dī,gū zhěn sì gèng tóu。
罗袖卷春寒,对飞花,泪眼漫。luó xiù juǎn chūn hán,duì fēi huā,lèi yǎn màn。
无心拈弄闲箫管,尘迷镜鸾,愁埋枕山。wú xīn niān nòng xián xiāo guǎn,chén mí jìng luán,chóu mái zhěn shān。
蘼芜草绿王孙游远,倚阑干,丁宁鱼雁,风水路途难。mí wú cǎo lǜ wáng sūn yóu yuǎn,yǐ lán gàn,dīng níng yú yàn,fēng shuǐ lù tú nán。
蝴蝶杏园春,惜芳菲,红袖人。hú dié xìng yuán chūn,xī fāng fēi,hóng xiù rén。
东风九十愁缠病,罗衣懒熏,檀娥澷颦。dōng fēng jiǔ shí chóu chán bìng,luó yī lǎn xūn,tán é màn pín。
烟波鱼鸟无音信,夜黄昏,空庭细雨,灯影照孤身。yān bō yú niǎo wú yīn xìn,yè huáng hūn,kōng tíng xì yǔ,dēng yǐng zhào gū shēn。
孤枕伴残灯,悄无言,珠泪零。gū zhěn bàn cán dēng,qiāo wú yán,zhū lèi líng。
浓霜打瓦鸳鸯冷,凄凉五更,绸缪四星。nóng shuāng dǎ wǎ yuān yāng lěng,qī liáng wǔ gèng,chóu móu sì xīng。
愁肠早已安排定,恨才人,长门赋里,难说这衷情。chóu cháng zǎo yǐ ān pái dìng,hèn cái rén,zhǎng mén fù lǐ,nán shuō zhè zhōng qíng。
灯火夜阑珊,绣帘风,花影寒。dēng huǒ yè lán shān,xiù lián fēng,huā yǐng hán。
不除钗钏眠孤馆,心儿渐酸,口儿渐乾。bù chú chāi chuàn mián gū guǎn,xīn ér jiàn suān,kǒu ér jiàn qián。
此时愁比天长短,梦巫山,云收雨散,神女怨青鸾。cǐ shí chóu bǐ tiān zhǎng duǎn,mèng wū shān,yún shōu yǔ sàn,shén nǚ yuàn qīng luán。
日转杏花梢,送春归,把酒浇。rì zhuǎn xìng huā shāo,sòng chūn guī,bǎ jiǔ jiāo。
行人不念佳人老,青帘小桥,黄骝满膘。xíng rén bù niàn jiā rén lǎo,qīng lián xiǎo qiáo,huáng liú mǎn biāo。
天涯何处无芳草,路迢遥,归期正早,瘦损小蛮腰。tiān yá hé chù wú fāng cǎo,lù tiáo yáo,guī qī zhèng zǎo,shòu sǔn xiǎo mán yāo。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

送文温州

唐寅

日月徂暑,时风布和。rì yuè cú shǔ,shí fēng bù hé。
远将仳离,抚筵悲歌。yuǎn jiāng pǐ lí,fǔ yán bēi gē。
左右行觞,缉御猥多。zuǒ yòu xíng shāng,jī yù wěi duō。
墨札参横,冠带崔峨。mò zhá cān héng,guān dài cuī é。
衠弦嘈嘈,嘉木婆娑。zhūn xián cáo cáo,jiā mù pó suō。
孔雀西南,止于丘阿。kǒng què xī nán,zhǐ yú qiū ā。
我思悠悠,慷慨奈何。wǒ sī yōu yōu,kāng kǎi nài hé。

山水图

唐寅

山回水抱独往,路深树密迷家。shān huí shuǐ bào dú wǎng,lù shēn shù mì mí jiā。
有客隔林借问,惊禽蹴落藤花。yǒu kè gé lín jiè wèn,jīng qín cù luò téng huā。

短歌行

唐寅

尊酒前陈,欲举不能。zūn jiǔ qián chén,yù jǔ bù néng。
感念畴昔,气结心冤。gǎn niàn chóu xī,qì jié xīn yuān。
日月悠悠,我生告遒。rì yuè yōu yōu,wǒ shēng gào qiú。
民言无欺,秉烛夜游。mín yán wú qī,bǐng zhú yè yóu。
昏期在房,蟋蟀登堂。hūn qī zài fáng,xī shuài dēng táng。
伐丝比簧,庶永忧伤。fá sī bǐ huáng,shù yǒng yōu shāng。
忧来如丝,纷不可治。yōu lái rú sī,fēn bù kě zhì。
纶山布谷,欲出无岐。lún shān bù gǔ,yù chū wú qí。
歊歊若穴,戺戺莫绝。xiāo xiāo ruò xué,shì shì mò jué。
无言不疾,鼠思泣血。wú yán bù jí,shǔ sī qì xuè。
霜落飘飖,雅栖无巢。shuāng luò piāo yáo,yǎ qī wú cháo。
毛羽单薄,雌伏雄号。máo yǔ dān báo,cí fú xióng hào。
缘子素缨,洒扫中庭。yuán zi sù yīng,sǎ sǎo zhōng tíng。
踯踯躅躅,仰见华星。zhí zhí zhú zhú,yǎng jiàn huá xīng。
来日苦少,去日苦多。lái rì kǔ shǎo,qù rì kǔ duō。
民生安乐,焉知其他。mín shēng ān lè,yān zhī qí tā。

桃花庵遇仙记

唐寅

那时那日此门中,桃花树下初相逢。nà shí nà rì cǐ mén zhōng,táo huā shù xià chū xiāng féng。
只见仙人种桃树,未闻仙人看花红。zhǐ jiàn xiān rén zhǒng táo shù,wèi wén xiān rén kàn huā hóng。
朝朝期待仙人顾,日日桃花笑春风。cháo cháo qī dài xiān rén gù,rì rì táo huā xiào chūn fēng。
忽闻仙踪一朝至,桃花人面分外红。hū wén xiān zōng yī cháo zhì,táo huā rén miàn fēn wài hóng。
桃花谷里桃花仙,桃花美人树下眠。táo huā gǔ lǐ táo huā xiān,táo huā měi rén shù xià mián。
花魂酿就桃花酒,君识花香皆有缘。huā hún niàng jiù táo huā jiǔ,jūn shí huā xiāng jiē yǒu yuán。
美酒消愁愁不见,醉卧花下枕安然。měi jiǔ xiāo chóu chóu bù jiàn,zuì wò huā xià zhěn ān rán。
花中不知日月短,岂料世上已千年。huā zhōng bù zhī rì yuè duǎn,qǐ liào shì shàng yǐ qiān nián。
不入浊世凡尘染,情愿枝头做花仙。bù rù zhuó shì fán chén rǎn,qíng yuàn zhī tóu zuò huā xiān。
春来三月香风送,便是花奴问君安。chūn lái sān yuè xiāng fēng sòng,biàn shì huā nú wèn jūn ān。

避事

唐寅

多凭乖巧讨便宜,我讨便宜便是痴。duō píng guāi qiǎo tǎo biàn yí,wǒ tǎo biàn yí biàn shì chī。
繁日无绳那得住?待天倚杵是何时?fán rì wú shéng nà dé zhù?dài tiān yǐ chǔ shì hé shí?
随缘冷暖开怀酒,懒算输赢信手棋。suí yuán lěng nuǎn kāi huái jiǔ,lǎn suàn shū yíng xìn shǒu qí。
七尺形骸一邱土,任他评论是和非。qī chǐ xíng hái yī qiū tǔ,rèn tā píng lùn shì hé fēi。

赠人游二首

唐寅

功名何必苦追疑?心事从来天可知。gōng míng hé bì kǔ zhuī yí?xīn shì cóng lái tiān kě zhī。
但得甘棠培植好,春阴无不寄相思。dàn dé gān táng péi zhí hǎo,chūn yīn wú bù jì xiāng sī。
近来歧路莫追疑,南北东西未可知?jìn lái qí lù mò zhuī yí,nán běi dōng xī wèi kě zhī?
但使从前无愧责,不须去后有人思。dàn shǐ cóng qián wú kuì zé,bù xū qù hòu yǒu rén sī。

百忍歌

唐寅

百忍歌,百忍歌,人生不忍将奈何?bǎi rěn gē,bǎi rěn gē,rén shēng bù rěn jiāng nài hé?
我今与汝歌百忍,汝当拍手笑呵呵!wǒ jīn yǔ rǔ gē bǎi rěn,rǔ dāng pāi shǒu xiào hē hē!
朝也忍,暮也忍;耻也忍,辱也忍;cháo yě rěn,mù yě rěn;chǐ yě rěn,rǔ yě rěn;
苦也忍,痛也忍;饥也忍,寒也忍;kǔ yě rěn,tòng yě rěn;jī yě rěn,hán yě rěn;
欺也忍,怒也忍;是也忍,非也忍;qī yě rěn,nù yě rěn;shì yě rěn,fēi yě rěn;
方寸之间当自省。fāng cùn zhī jiān dāng zì shěng。
道人何处未归来,痴云隔断须弥顶;dào rén hé chù wèi guī lái,chī yún gé duàn xū mí dǐng;
脚尖踢出一字关,万里西风吹月影;jiǎo jiān tī chū yī zì guān,wàn lǐ xī fēng chuī yuè yǐng;
天风冷冷山月白,分明照破无为镜。tiān fēng lěng lěng shān yuè bái,fēn míng zhào pò wú wèi jìng。
心花散,性地稳,得到此时梦初醒。xīn huā sàn,xìng dì wěn,dé dào cǐ shí mèng chū xǐng。
君不见如来割身痛也忍,孔子绝粮饥也忍;jūn bù jiàn rú lái gē shēn tòng yě rěn,kǒng zi jué liáng jī yě rěn;
韩信胯下辱也忍,闵子单衣寒也忍;hán xìn kuà xià rǔ yě rěn,mǐn zi dān yī hán yě rěn;
师德唾面羞也忍,刘宽污衣怒也忍;shī dé tuò miàn xiū yě rěn,liú kuān wū yī nù yě rěn;
不疑诬金欺也忍,张公九世百般忍;bù yí wū jīn qī yě rěn,zhāng gōng jiǔ shì bǎi bān rěn;
好也忍,歹也忍,都向心头自思忖。hǎo yě rěn,dǎi yě rěn,dōu xiàng xīn tóu zì sī cǔn。
囫囵吞却慄棘蓬,恁百忍歌,歌百忍;hú lún tūn què lì jí péng,nèn bǎi rěn gē,gē bǎi rěn;
忍是大人之气量,忍是君子之根本;rěn shì dà rén zhī qì liàng,rěn shì jūn zi zhī gēn běn;
能忍夏不热,能忍冬不冷:néng rěn xià bù rè,
能忍贫亦乐,能忍寿亦永;néng rěn pín yì lè,néng rěn shòu yì yǒng;
贵不忍则倾,富不忍则损;guì bù rěn zé qīng,fù bù rěn zé sǔn;
不忍小事变大事,不忍善事终成恨;bù rěn xiǎo shì biàn dà shì,bù rěn shàn shì zhōng chéng hèn;
父子不忍失慈孝,兄弟不忍失爱敬;fù zi bù rěn shī cí xiào,xiōng dì bù rěn shī ài jìng;
朋友不忍失义气,夫妇不忍多争竞;péng yǒu bù rěn shī yì qì,fū fù bù rěn duō zhēng jìng;
刘伶败了名,只为酒不忍;liú líng bài le míng,zhǐ wèi jiǔ bù rěn;
陈灵灭了国,只为色不忍;chén líng miè le guó,zhǐ wèi sè bù rěn;
石崇破了家,只为财不忍;shí chóng pò le jiā,zhǐ wèi cái bù rěn;
项羽送了命,只为气不忍;xiàng yǔ sòng le mìng,zhǐ wèi qì bù rěn;
如今犯罪人,都是不知忍;rú jīn fàn zuì rén,dōu shì bù zhī rěn;
古来创业人,谁个不是忍。gǔ lái chuàng yè rén,shuí gè bù shì rěn。
百忍歌,歌百忍;bǎi rěn gē,gē bǎi rěn;
仁者忍人所难忍,智者忍人所不忍。rén zhě rěn rén suǒ nán rěn,zhì zhě rěn rén suǒ bù rěn。
思前想后忍之方,装聋作哑忍之准;sī qián xiǎng hòu rěn zhī fāng,zhuāng lóng zuò yǎ rěn zhī zhǔn;
忍字可以走天下,忍字可以结邻近;rěn zì kě yǐ zǒu tiān xià,rěn zì kě yǐ jié lín jìn;
忍得淡泊可养神,忍得饥寒可立品;rěn dé dàn pō kě yǎng shén,rěn dé jī hán kě lì pǐn;
忍得勤苦有馀积,忍得荒淫无疾病;rěn dé qín kǔ yǒu yú jī,rěn dé huāng yín wú jí bìng;
忍得骨肉存人伦,忍得口腹全物命;rěn dé gǔ ròu cún rén lún,rěn dé kǒu fù quán wù mìng;
忍得语言免是非,忍得争斗消仇憾;rěn dé yǔ yán miǎn shì fēi,rěn dé zhēng dòu xiāo chóu hàn;
忍得人骂不回口,他的恶口自安靖;rěn dé rén mà bù huí kǒu,tā de è kǒu zì ān jìng;
忍得人打不回手,他的毒手自没劲;rěn dé rén dǎ bù huí shǒu,tā de dú shǒu zì méi jìn;
须知忍让真君子,莫说忍让是愚蠢;xū zhī rěn ràng zhēn jūn zi,mò shuō rěn ràng shì yú chǔn;
忍时人只笑痴呆,忍过人自知修省;rěn shí rén zhǐ xiào chī dāi,rěn guò rén zì zhī xiū shěng;
就是人笑也要忍,莫听人言便不忍;jiù shì rén xiào yě yào rěn,mò tīng rén yán biàn bù rěn;
世间愚人笑的忍,上天神明重的忍;shì jiān yú rén xiào de rěn,shàng tiān shén míng zhòng de rěn;
我若不是固要忍,人家不是更要忍;wǒ ruò bù shì gù yào rěn,rén jiā bù shì gèng yào rěn;
事来之时最要忍,事过之后又要忍;shì lái zhī shí zuì yào rěn,shì guò zhī hòu yòu yào rěn;
人生不怕百个忍,人生只怕一不忍;rén shēng bù pà bǎi gè rěn,rén shēng zhǐ pà yī bù rěn;
不忍百福皆雪消,一忍万祸皆灰烬。bù rěn bǎi fú jiē xuě xiāo,yī rěn wàn huò jiē huī jìn。

闲中歌

唐寅

人生七十古来有,处世谁能得长久?rén shēng qī shí gǔ lái yǒu,chù shì shuí néng dé zhǎng jiǔ?
光阴真是过隙驹,绿鬓看看成皓首。guāng yīn zhēn shì guò xì jū,lǜ bìn kàn kàn chéng hào shǒu。
积金到斗都是闲,几人买断鬼门关。jī jīn dào dòu dōu shì xián,jǐ rén mǎi duàn guǐ mén guān。
不将尊酒送歌舞,徒把铅汞烧金丹。bù jiāng zūn jiǔ sòng gē wǔ,tú bǎ qiān gǒng shāo jīn dān。
白日升天无此理,毕竟有生还有死。bái rì shēng tiān wú cǐ lǐ,bì jìng yǒu shēng hái yǒu sǐ。
眼前富贵一枰棋,身后功名半张纸。yǎn qián fù guì yī píng qí,shēn hòu gōng míng bàn zhāng zhǐ。
古稀彭祖寿最多,八百岁后还如何?gǔ xī péng zǔ shòu zuì duō,bā bǎi suì hòu hái rú hé?
请君与我舞且歌,生死寿夭皆由他。qǐng jūn yǔ wǒ wǔ qiě gē,shēng sǐ shòu yāo jiē yóu tā。

世情歌

唐寅

浅浅水,长长流,来无尽,去无休;qiǎn qiǎn shuǐ,zhǎng zhǎng liú,lái wú jǐn,qù wú xiū;
翻海狂风吹白浪,接天尾闾吸不收。fān hǎi kuáng fēng chuī bái làng,jiē tiān wěi lǘ xī bù shōu。
即如我辈住人世,何荣何辱?何乐何忧?jí rú wǒ bèi zhù rén shì,hé róng hé rǔ?hé lè hé yōu?
有时邯郸梦一枕,有时华胥酒一瓯。yǒu shí hán dān mèng yī zhěn,yǒu shí huá xū jiǔ yī ōu。
古今兴亡付诗卷,胜负得失旧松楸,gǔ jīn xīng wáng fù shī juǎn,shèng fù dé shī jiù sōng qiū,
清风明月用不竭,高山流水情相投,qīng fēng míng yuè yòng bù jié,gāo shān liú shuǐ qíng xiāng tóu,
瞑荚自晦朔,兰菊自春秋;我今视昔亦复尔,后来还与今时伴。míng jiá zì huì shuò,lán jú zì chūn qiū;wǒ jīn shì xī yì fù ěr,hòu lái hái yǔ jīn shí bàn。
君不见,东家暴富十头牛;jūn bù jiàn,dōng jiā bào fù shí tóu niú;
又不见,西家暴贵万户侯;yòu bù jiàn,xī jiā bào guì wàn hù hóu;
雄声赫势掀九州,有如洪涛汹涌,世界欲动天将浮。xióng shēng hè shì xiān jiǔ zhōu,yǒu rú hóng tāo xiōng yǒng,shì jiè yù dòng tiān jiāng fú。
忽然一日风打舟,断蓬绝梗无少留;hū rán yī rì fēng dǎ zhōu,duàn péng jué gěng wú shǎo liú;
桑田变海海为洲,昔时声势空喧啾。sāng tián biàn hǎi hǎi wèi zhōu,xī shí shēng shì kōng xuān jiū。
呜呼!何如浅浅水长长流?wū hū!hé rú qiǎn qiǎn shuǐ zhǎng zhǎng liú?

醉时歌

唐寅

地水火风成假期合,合色声香味触法;dì shuǐ huǒ fēng chéng jiǎ qī hé,hé sè shēng xiāng wèi chù fǎ;
世人痴呆认做我,惹起尘劳如海阔。shì rén chī dāi rèn zuò wǒ,rě qǐ chén láo rú hǎi kuò。
贪嗔痴作杀盗淫,因缘妄想入无明;tān chēn chī zuò shā dào yín,yīn yuán wàng xiǎng rù wú míng;
无明即是轮回始,信步将身入火炕。wú míng jí shì lún huí shǐ,xìn bù jiāng shēn rù huǒ kàng。
朝去求名莫求利,面作心欺全不计;cháo qù qiú míng mò qiú lì,miàn zuò xīn qī quán bù jì;
上床夜半别鞋子,方悔昨朝搬鬼戏。shàng chuáng yè bàn bié xié zi,fāng huǐ zuó cháo bān guǐ xì。
它人谋我我谋他,冤冤相报不曾差;tā rén móu wǒ wǒ móu tā,yuān yuān xiāng bào bù céng chà;
一身欠债还他债,请君嗛铁去拖车。yī shēn qiàn zhài hái tā zhài,qǐng jūn qiǎn tiě qù tuō chē。
种堪爱惜色堪贪,它家妻子自家男;zhǒng kān ài xī sè kān tān,tā jiā qī zi zì jiā nán;
不是冤家头不聚,铁枷自有爱人担。bù shì yuān jiā tóu bù jù,tiě jiā zì yǒu ài rén dān。
几番死兮几番活,大梦无凭闲聒聒;jǐ fān sǐ xī jǐ fān huó,dà mèng wú píng xián guā guā;
都是自家心念生,无念无生即解脱。dōu shì zì jiā xīn niàn shēng,wú niàn wú shēng jí jiě tuō。
死生无常絷双足,莫待这番重瞑目;sǐ shēng wú cháng zhí shuāng zú,mò dài zhè fān zhòng míng mù;
人身难得法难闻,如针投介龟钻木。rén shēn nán dé fǎ nán wén,rú zhēn tóu jiè guī zuān mù。
自补衲衣求饭吃,此道莫推行不得;zì bǔ nà yī qiú fàn chī,cǐ dào mò tuī xíng bù dé;
拼却这条穷性命,不成此事何须惜?pīn què zhè tiáo qióng xìng mìng,bù chéng cǐ shì hé xū xī?
数息随止界还静,修愿修行入真定;shù xī suí zhǐ jiè hái jìng,xiū yuàn xiū xíng rù zhēn dìng;
空山落木狼虎中,十卷楞严亲考订。kōng shān luò mù láng hǔ zhōng,shí juǎn léng yán qīn kǎo dìng。
不二门中开锁纶,乌龟生毛兔生角;bù èr mén zhōng kāi suǒ lún,wū guī shēng máo tù shēng jiǎo;
诸行无常一切空,阿耨多罗大圆觉。zhū xíng wú cháng yī qiè kōng,ā nòu duō luó dà yuán jué。
一念归空拔因果,堕落空见仍遭祸;yī niàn guī kōng bá yīn guǒ,duò luò kōng jiàn réng zāo huò;
禅人举有着空魔,犹如避溺而遭火。chán rén jǔ yǒu zhe kōng mó,yóu rú bì nì ér zāo huǒ。
说有说无皆是错,梦境眼花寻下落;shuō yǒu shuō wú jiē shì cuò,mèng jìng yǎn huā xún xià luò;
翻身跳出断肠坑,生灭灭兮寂灭乐。fān shēn tiào chū duàn cháng kēng,shēng miè miè xī jì miè lè。

白发

唐寅

清朝揽明镜,元首有华丝;qīng cháo lǎn míng jìng,yuán shǒu yǒu huá sī;
怆然百感兴,雨泣忽成悲。chuàng rán bǎi gǎn xīng,yǔ qì hū chéng bēi。
忧思固逾度,荣卫岂及衰;yōu sī gù yú dù,róng wèi qǐ jí shuāi;
夭寿不疑天,功名须壮时。yāo shòu bù yí tiān,gōng míng xū zhuàng shí。
凉风中夜发,皓月经天驰;liáng fēng zhōng yè fā,hào yuè jīng tiān chí;
君子重言行,努力以自私。jūn zi zhòng yán xíng,nǔ lì yǐ zì sī。

元宵

唐寅

有灯无月不娱人,有月无灯不算春。yǒu dēng wú yuè bù yú rén,yǒu yuè wú dēng bù suàn chūn。
春到人间人似玉,灯烧月下月如银。chūn dào rén jiān rén shì yù,dēng shāo yuè xià yuè rú yín。
满街珠翠游村女,沸地笙歌赛社神。mǎn jiē zhū cuì yóu cūn nǚ,fèi dì shēng gē sài shè shén。
不展芳尊开口笑,如何消得此良辰。bù zhǎn fāng zūn kāi kǒu xiào,rú hé xiāo dé cǐ liáng chén。

伥伥词

唐寅

伥伥莫怪少年时,百丈游丝易惹牵。chāng chāng mò guài shǎo nián shí,bǎi zhàng yóu sī yì rě qiān。
何岁逢春不惆怅,何处逢情不可怜。hé suì féng chūn bù chóu chàng,hé chù féng qíng bù kě lián。
杜曲梨花杯上雪,灞陵芳草梦中烟。dù qū lí huā bēi shàng xuě,bà líng fāng cǎo mèng zhōng yān。
前程两袖黄金泪,公案三生白骨禅。qián chéng liǎng xiù huáng jīn lèi,gōng àn sān shēng bái gǔ chán。
老后思量应不悔,衲衣持钵院门前。lǎo hòu sī liàng yīng bù huǐ,nà yī chí bō yuàn mén qián。

花下酌酒歌

唐寅

九十春光一掷梭,花前酌酒唱高歌。jiǔ shí chūn guāng yī zhì suō,huā qián zhuó jiǔ chàng gāo gē。
枝上花开能几日,世上人生能几何。zhī shàng huā kāi néng jǐ rì,shì shàng rén shēng néng jǐ hé。
好花难种不长开,少年易过不重来。hǎo huā nán zhǒng bù zhǎng kāi,shǎo nián yì guò bù zhòng lái。
人生不向花前醉,花笑人生也是獃。rén shēng bù xiàng huā qián zuì,huā xiào rén shēng yě shì dāi。

和沈石田落花诗

唐寅

万紫千红莫谩夸,今朝粉蝶过邻家。wàn zǐ qiān hóng mò mán kuā,jīn cháo fěn dié guò lín jiā。
昭君偏遇毛延寿,炀帝难留张丽华。zhāo jūn piān yù máo yán shòu,yáng dì nán liú zhāng lì huá。
深院青春空白锁,平原红日又西斜。shēn yuàn qīng chūn kōng bái suǒ,píng yuán hóng rì yòu xī xié。
小桥流水闲村落,不见啼莺有吠蛙。xiǎo qiáo liú shuǐ xián cūn luò,bù jiàn tí yīng yǒu fèi wā。