古诗词

集贤宾

唐寅

红楼画阁天缥缈,玉人乘月吹箫。hóng lóu huà gé tiān piāo miǎo,yù rén chéng yuè chuī xiāo。
一曲凉州声袅袅,到此际离愁多少。yī qū liáng zhōu shēng niǎo niǎo,dào cǐ jì lí chóu duō shǎo。
青鸾信杳,魂梦断十洲三岛。qīng luán xìn yǎo,hún mèng duàn shí zhōu sān dǎo。
春色老,看满地桐花风扫。chūn sè lǎo,kàn mǎn dì tóng huā fēng sǎo。
闲庭细草天色暝,箫箫风雨清明。xián tíng xì cǎo tiān sè míng,xiāo xiāo fēng yǔ qīng míng。
万斛春愁兼酒病,偏不肯容人苏醒。wàn hú chūn chóu jiān jiǔ bìng,piān bù kěn róng rén sū xǐng。
残花弄影,明日是满枝青杏。cán huā nòng yǐng,míng rì shì mǎn zhī qīng xìng。
金钏冷,罗袖上泪沾红粉。jīn chuàn lěng,luó xiù shàng lèi zhān hóng fěn。
冰肌玉骨香旖旎,藕花深处亭池。bīng jī yù gǔ xiāng yǐ nǐ,ǒu huā shēn chù tíng chí。
碧玉阑干谁共倚,辜负了凉风如水。bì yù lán gàn shuí gòng yǐ,gū fù le liáng fēng rú shuǐ。
光阴撚指,又早是破瓜年纪。guāng yīn niǎn zhǐ,yòu zǎo shì pò guā nián jì。
鸾镜里,只怕道崔徽憔悴。luán jìng lǐ,zhǐ pà dào cuī huī qiáo cuì。
春深小院飞细雨,杏花消息何如。chūn shēn xiǎo yuàn fēi xì yǔ,xìng huā xiāo xī hé rú。
报道东君连夜去,须索要圈留他住。bào dào dōng jūn lián yè qù,xū suǒ yào quān liú tā zhù。
金杯满举,怎不念红颜春树。jīn bēi mǎn jǔ,zěn bù niàn hóng yán chūn shù。
君看取,青塜上牛羊无主。jūn kàn qǔ,qīng zhǒng shàng niú yáng wú zhǔ。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

题画廿四首

唐寅

百尺松杉贴地青,布衣衲衲发星星。bǎi chǐ sōng shān tiē dì qīng,bù yī nà nà fā xīng xīng。
空山寂寞人声绝,狼虎中间读道经。kōng shān jì mò rén shēng jué,láng hǔ zhōng jiān dú dào jīng。

题画廿四首

唐寅

邓尉山边七宝滩,高低如画好溪山。dèng wèi shān biān qī bǎo tān,gāo dī rú huà hǎo xī shān。
十年游赏经行遍,多少名题竹树间。shí nián yóu shǎng jīng xíng biàn,duō shǎo míng tí zhú shù jiān。

题画廿四首

唐寅

绿阴清昼白猿啼,三峡桥边路欲迷。lǜ yīn qīng zhòu bái yuán tí,sān xiá qiáo biān lù yù mí。
赖得泉声引归路,泉声呜咽路高低。lài dé quán shēng yǐn guī lù,quán shēng wū yàn lù gāo dī。

题画廿四首

唐寅

酒旗瘦马行人路,灯火荒鸡细雨中。jiǔ qí shòu mǎ xíng rén lù,dēng huǒ huāng jī xì yǔ zhōng。
奔走十年才歇脚,偶看画景忽消魂。bēn zǒu shí nián cái xiē jiǎo,ǒu kàn huà jǐng hū xiāo hún。

题画廿四首

唐寅

红树青山飞白云,骖驔鞍马踏斜曛。hóng shù qīng shān fēi bái yún,cān diàn ān mǎ tà xié xūn。
眼前景好诗难胜,炼不成词恼刹人。yǎn qián jǐng hǎo shī nán shèng,liàn bù chéng cí nǎo shā rén。

题画廿四首

唐寅

雪深山路滑于苔,自跨青驴得得来。xuě shēn shān lù huá yú tái,zì kuà qīng lǘ dé dé lái。
为是仙翁诗帖报,鹿场僧寺鲜莓开。wèi shì xiān wēng shī tiē bào,lù chǎng sēng sì xiān méi kāi。

题画廿四首

唐寅

端阳竟渡楚江湄,纨裤分曹唱健词。duān yáng jìng dù chǔ jiāng méi,wán kù fēn cáo chàng jiàn cí。
画楫万枝飞鹢道,朱帘十二映娥眉。huà jí wàn zhī fēi yì dào,zhū lián shí èr yìng é méi。

题画廿四首

唐寅

磬口山茶绿萼梅,深红浅白一时开。qìng kǒu shān chá lǜ è méi,shēn hóng qiǎn bái yī shí kāi。
分明蛮锦围屏里,露出佳人粉面来。fēn míng mán jǐn wéi píng lǐ,lù chū jiā rén fěn miàn lái。

题画廿四首

唐寅

草屋柴门无点尘,门前溪水绿粼粼。cǎo wū chái mén wú diǎn chén,mén qián xī shuǐ lǜ lín lín。
中间有甚堪图画,满坞桃花一醉人。zhōng jiān yǒu shén kān tú huà,mǎn wù táo huā yī zuì rén。

题画廿四首

唐寅

黄叶玲珑映落晖,木绵新补旧征衣。huáng yè líng lóng yìng luò huī,mù mián xīn bǔ jiù zhēng yī。
乡关阴少悠悠思,立马边山看雁飞。xiāng guān yīn shǎo yōu yōu sī,lì mǎ biān shān kàn yàn fēi。

题画廿四首

唐寅

班荆相对语劳劳,麻已沤成茧未缫。bān jīng xiāng duì yǔ láo láo,má yǐ ōu chéng jiǎn wèi sāo。
又是一番春计了,瓦盆儿女共村醪。yòu shì yī fān chūn jì le,wǎ pén ér nǚ gòng cūn láo。

题画廿四首

唐寅

山亭寥落接人稀,泥补柴门叶补衣。shān tíng liáo luò jiē rén xī,ní bǔ chái mén yè bǔ yī。
不起竹床头似雪,已无心去问禅机。bù qǐ zhú chuáng tóu shì xuě,yǐ wú xīn qù wèn chán jī。

题画廿四首

唐寅

系水接天三万顷,晚山连树一千重。xì shuǐ jiē tiān sān wàn qǐng,wǎn shān lián shù yī qiān zhòng。
呼它小艇过湖去,卧看斜阳江上峰。hū tā xiǎo tǐng guò hú qù,wò kàn xié yáng jiāng shàng fēng。

题画廿四首

唐寅

桃李春风好放怀,斗鸡走狗夕阳街。táo lǐ chūn fēng hǎo fàng huái,dòu jī zǒu gǒu xī yáng jiē。
看花拼逐纷纷蝶,消得青丝几两鞋。kàn huā pīn zhú fēn fēn dié,xiāo dé qīng sī jǐ liǎng xié。

题画廿四首

唐寅

松萝深径积莓苔,何事荆扉夜半开。sōng luó shēn jìng jī méi tái,hé shì jīng fēi yè bàn kāi。
犬吠嘹嘹惊夜梦,月明千里故人来。quǎn fèi liáo liáo jīng yè mèng,yuè míng qiān lǐ gù rén lái。