古诗词

妾薄命呈文山道人

汪元量

妾初未嫁时,晨夕深闺中。qiè chū wèi jià shí,chén xī shēn guī zhōng。
年当十五馀,颜色如花红。nián dāng shí wǔ yú,yán sè rú huā hóng。
千里远结婚,出门山重重。qiān lǐ yuǎn jié hūn,chū mén shān zhòng zhòng。
与君盛容饰,一笑开芙蓉。yǔ jūn shèng róng shì,yī xiào kāi fú róng。
君不顾妾色,剑气干长虹。jūn bù gù qiè sè,jiàn qì gàn zhǎng hóng。
耿耿丈夫□,□□天下雄。gěng gěng zhàng fū,tiān xià xióng。
结发未逾载,倏然各西东。jié fā wèi yú zài,shū rán gè xī dōng。
妾独□□□,□养姑与翁。qiè dú,yǎng gū yǔ wēng。
姑翁去年春,长梦随飘风。gū wēng qù nián chūn,zhǎng mèng suí piāo fēng。
思君□□□,音信安可通。sī jūn,yīn xìn ān kě tōng。
谅无双飞翼,焉得长相从。liàng wú shuāng fēi yì,yān dé zhǎng xiāng cóng。
自服嫁时衣,荆钗淡为容。zì fú jià shí yī,jīng chāi dàn wèi róng。
誓以守贞洁,与君生死同。shì yǐ shǒu zhēn jié,yǔ jūn shēng sǐ tóng。
君当立高节,杀身以为忠。jūn dāng lì gāo jié,shā shēn yǐ wèi zhōng。
岂无春秋笔,为君纪其功。qǐ wú chūn qiū bǐ,wèi jūn jì qí gōng。

汪元量

汪元量(1241~1317年后)南宋末诗人、词人、宫廷琴师。字大有,号水云,亦自号水云子、楚狂、江南倦客,钱塘(今浙江杭州)人。琳第三子。度宗时以善琴供奉宫掖。恭宗德祐二年(1276)临安陷,随三宫入燕。尝谒文天祥于狱中。元世祖至元二十五年(1288)出家为道士,获南归,次年抵钱塘。后往来江西、湖北、四川等地,终老湖山。诗多纪国亡前后事,时人比之杜甫,有“诗史”之目,有《水云集》、《湖山类稿》。 汪元量的作品>>

猜您喜欢

苏武洲毡房夜坐

汪元量

明发启帐房,冷气迸将入。míng fā qǐ zhàng fáng,lěng qì bèng jiāng rù。
饥鹰傍人飞,瘦马对人立。jī yīng bàng rén fēi,shòu mǎ duì rén lì。
御寒挟貂裘,蒙头帽毡笠。yù hán xié diāo qiú,méng tóu mào zhān lì。
凄然绝火烟,阴云压身湿。qī rán jué huǒ yān,yīn yún yā shēn shī。
赖有葡萄醅,借暖敌风急。lài yǒu pú táo pēi,jiè nuǎn dí fēng jí。

居延

汪元量

忆昔苏子卿,持节入异域。yì xī sū zi qīng,chí jié rù yì yù。
淹留十九年,风霜毒颜色。yān liú shí jiǔ nián,fēng shuāng dú yán sè。
啮毡曾牧羝,跣足涉沙碛。niè zhān céng mù dī,xiǎn zú shè shā qì。
日夕思汉君,恨不生羽翼。rì xī sī hàn jūn,hèn bù shēng yǔ yì。
一朝天气清,持节入汉国。yī cháo tiān qì qīng,chí jié rù hàn guó。
胤子生别离,回视如块砾。yìn zi shēng bié lí,huí shì rú kuài lì。
丈夫抱赤心,安肯泪沾臆。zhàng fū bào chì xīn,ān kěn lèi zhān yì。

昭君墓

汪元量

一昔王昭君,远嫁单于去。yī xī wáng zhāo jūn,yuǎn jià dān yú qù。
上马出宫门,琵琶语如诉。shàng mǎ chū gōng mén,pí pá yǔ rú sù。
昔为汉宫妃,今作胡虏妇。xī wèi hàn gōng fēi,jīn zuò hú lǔ fù。
别来岁月深,竟入泉下路。bié lái suì yuè shēn,jìng rù quán xià lù。
还知身后名,青草覆孤墓。hái zhī shēn hòu míng,qīng cǎo fù gū mù。

开平雪霁

汪元量

雪霁山崔嵬,平荒绝人迹。xuě jì shān cuī wéi,píng huāng jué rén jì。
猎猎大风寒,杳杳远天碧。liè liè dà fēng hán,yǎo yǎo yuǎn tiān bì。
腐儒策蹇驴,觅句绕沙碛。fǔ rú cè jiǎn lǘ,mì jù rào shā qì。
一吟三徘徊,日卓人影直。yī yín sān pái huái,rì zhuó rén yǐng zhí。
孤鸿云中来,对我声呖呖。gū hóng yún zhōng lái,duì wǒ shēng lì lì。
乃知晴天好,物类各有适。nǎi zhī qíng tiān hǎo,wù lèi gè yǒu shì。
顷刻片云生,雪花大如席。qǐng kè piàn yún shēng,xuě huā dà rú xí。
伟哉复伟哉,造物真戏剧。wěi zāi fù wěi zāi,zào wù zhēn xì jù。

天山观雪王昭仪相邀割驼肉

汪元量

北征已十年,抑郁悲局促。běi zhēng yǐ shí nián,yì yù bēi jú cù。
拄杖看天山,雪光皎如玉。zhǔ zhàng kàn tiān shān,xuě guāng jiǎo rú yù。
满目鹯鹰飞,晴天猎鸿鹄。mǎn mù zhān yīng fēi,qíng tiān liè hóng gǔ。
羁人灶无炊,竟夕枵其腹。jī rén zào wú chuī,jìng xī xiāo qí fù。
美人塞边来,邀我分豆粥。měi rén sāi biān lái,yāo wǒ fēn dòu zhōu。
手持并铁刀,欣然割驼肉。shǒu chí bìng tiě dāo,xīn rán gē tuó ròu。
勿诮草堂翁,一饱死亦足。wù qiào cǎo táng wēng,yī bǎo sǐ yì zú。

草地

汪元量

龌龊复龌龊,昔闻今始见。wò chuò fù wò chuò,xī wén jīn shǐ jiàn。
一月不梳头,一月不洗面。yī yuè bù shū tóu,yī yuè bù xǐ miàn。
饥则嚼乾粮,渴则啖雪片。jī zé jué qián liáng,kě zé dàn xuě piàn。
困来卧毡房,重裘颇相恋。kùn lái wò zhān fáng,zhòng qiú pǒ xiāng liàn。
故衣连百结,虮虱似珠串。gù yī lián bǎi jié,jǐ shī shì zhū chuàn。
平明猎阴山,鹰犬逐人转。píng míng liè yīn shān,yīng quǎn zhú rén zhuǎn。
呱呱冻欲僵,老娃泪如霰。gū gū dòng yù jiāng,lǎo wá lèi rú xiàn。
忽有使臣来,宣赐尚方膳。hū yǒu shǐ chén lái,xuān cì shàng fāng shàn。

开平

汪元量

冷霰撒行车,呻吟独搔首。lěng xiàn sā xíng chē,shēn yín dú sāo shǒu。
须臾大如席,风卷半空走。xū yú dà rú xí,fēng juǎn bàn kōng zǒu。
母子鼻酸辛,依依自相守。mǔ zi bí suān xīn,yī yī zì xiāng shǒu。
书生倒行囊,沽来一樽酒。shū shēng dào xíng náng,gū lái yī zūn jiǔ。
暂时借温和,耳热岂长久。zàn shí jiè wēn hé,ěr rè qǐ zhǎng jiǔ。
万木舞阴风,言语冰在口。wàn mù wǔ yīn fēng,yán yǔ bīng zài kǒu。
毡房耿无眠,兀兀听刁斗。zhān fáng gěng wú mián,wù wù tīng diāo dòu。

草地寒甚毡帐中读杜诗

汪元量

少年读杜诗,颇厌其枯槁。shǎo nián dú dù shī,pǒ yàn qí kū gǎo。
斯时熟读之,始知句句好。sī shí shú dú zhī,shǐ zhī jù jù hǎo。
书生挟蠹鱼,流行万里道。shū shēng xié dù yú,liú xíng wàn lǐ dào。
朱颜日以衰,玄发日已老。zhū yán rì yǐ shuāi,xuán fā rì yǐ lǎo。
耿耿不圆卿,宁方自为皂。gěng gěng bù yuán qīng,níng fāng zì wèi zào。
举目无寸亲,忧伤入怀抱。jǔ mù wú cùn qīn,yōu shāng rù huái bào。
炎天冷如冰,碛地不生草。yán tiān lěng rú bīng,qì dì bù shēng cǎo。
我马跑沙石,我饥面苍昊。wǒ mǎ pǎo shā shí,wǒ jī miàn cāng hào。
人马不相离,冻死俱未保。rén mǎ bù xiāng lí,dòng sǐ jù wèi bǎo。
何当回白日,阴云尽一扫。hé dāng huí bái rì,yīn yún jǐn yī sǎo。

天坛山

汪元量

我登天坛山,洒然清吟目。wǒ dēng tiān tán shān,sǎ rán qīng yín mù。
群峰如儿孙,罗列三十六。qún fēng rú ér sūn,luó liè sān shí liù。
支藤陟曾巅,中有少室屋。zhī téng zhì céng diān,zhōng yǒu shǎo shì wū。
山人化飞仙,庭除生苜蓿。shān rén huà fēi xiān,tíng chú shēng mù xu。
古碑野火烧,剥落字难读。gǔ bēi yě huǒ shāo,bō luò zì nán dú。
雏鹿卧幽岩,孤鸟响空谷。chú lù wò yōu yán,gū niǎo xiǎng kōng gǔ。
解鞍小迟留,偷闲半日足。jiě ān xiǎo chí liú,tōu xián bàn rì zú。
长啸归去来,题诗纪幽独。zhǎng xiào guī qù lái,tí shī jì yōu dú。

阿房宫故基

汪元量

祖龙筑长城,雄关百二所。zǔ lóng zhù zhǎng chéng,xióng guān bǎi èr suǒ。
阿房高接天,六国收歌女。ā fáng gāo jiē tiān,liù guó shōu gē nǚ。
跨海觅仙方,蓬莱眇何许。kuà hǎi mì xiān fāng,péng lái miǎo hé xǔ。
欲为不死人,万代秦宫主。yù wèi bù sǐ rén,wàn dài qín gōng zhǔ。
风吹鲍鱼腥,兹事竟虚语。fēng chuī bào yú xīng,zī shì jìng xū yǔ。
乾坤反掌间,山河泪如雨。qián kūn fǎn zhǎng jiān,shān hé lèi rú yǔ。
谁怜素车儿,奉玺纳季父。shuí lián sù chē ér,fèng xǐ nà jì fù。
楚人斩关来,一炬成焦土。chǔ rén zhǎn guān lái,yī jù chéng jiāo tǔ。
空馀此馀基,千秋泣禾黍。kōng yú cǐ yú jī,qiān qiū qì hé shǔ。

慈元殿赐牡丹

汪元量

九重羯鼓声动地,万年枝上回春意。jiǔ zhòng jié gǔ shēng dòng dì,wàn nián zhī shàng huí chūn yì。
天遣姮娥散一枝,一枝先到山人家。tiān qiǎn héng é sàn yī zhī,yī zhī xiān dào shān rén jiā。
焚香再拜皋国色,雨露沾濡知帝力。fén xiāng zài bài gāo guó sè,yǔ lù zhān rú zhī dì lì。
我愿人间春不老,长对此花颜色好。wǒ yuàn rén jiān chūn bù lǎo,zhǎng duì cǐ huā yán sè hǎo。

昌州海棠有香其二

汪元量

香霏堂上树婆娑,不见嫣然亦可嘉。xiāng fēi táng shàng shù pó suō,bù jiàn yān rán yì kě jiā。
且向秋风一杯酒,枝头的的两三花。qiě xiàng qiū fēng yī bēi jiǔ,zhī tóu de de liǎng sān huā。
夜梦花仙索我诗,他山别种世间稀。yè mèng huā xiān suǒ wǒ shī,tā shān bié zhǒng shì jiān xī。
一年四季花如锦,莫把娇姿比贵妃。yī nián sì jì huā rú jǐn,mò bǎ jiāo zī bǐ guì fēi。

锦城秋暮海棠

汪元量

锦城海棠妙无比,秋光染出胭脂蕊。jǐn chéng hǎi táng miào wú bǐ,qiū guāng rǎn chū yān zhī ruǐ。
日照殷红如血鲜,箭砂妆粒真珠子。rì zhào yīn hóng rú xuè xiān,jiàn shā zhuāng lì zhēn zhū zi。
玉环著酒睡初觉,脸薄粉香泪如洗。yù huán zhù jiǔ shuì chū jué,liǎn báo fěn xiāng lèi rú xǐ。
绛纱穿露水晶圆,笑杀荷花守红死。jiàng shā chuān lù shuǐ jīng yuán,xiào shā hé huā shǒu hóng sǐ。
蜀乡海棠根本别,有色有香成二美。shǔ xiāng hǎi táng gēn běn bié,yǒu sè yǒu xiāng chéng èr měi。
春花开残秋复花,簸弄东君权不已。chūn huā kāi cán qiū fù huā,bǒ nòng dōng jūn quán bù yǐ。
锦袍公子汗血驹,宾客諠哗间朱紫。jǐn páo gōng zi hàn xuè jū,bīn kè xuān huā jiān zhū zǐ。
有酒如池肉如山,银烛千条照罗绮。yǒu jiǔ rú chí ròu rú shān,yín zhú qiān tiáo zhào luó qǐ。
萧娘十八青丝发,手把金钟歌皓齿。xiāo niáng shí bā qīng sī fā,shǒu bǎ jīn zhōng gē hào chǐ。
神仙艳骨世所无,歌声直入青云里。shén xiān yàn gǔ shì suǒ wú,gē shēng zhí rù qīng yún lǐ。
江南倦客惨不乐,鸣笛哀筝乱人耳。jiāng nán juàn kè cǎn bù lè,míng dí āi zhēng luàn rén ěr。
干戈满地行路难,屏里吴山数千里。gàn gē mǎn dì xíng lù nán,píng lǐ wú shān shù qiān lǐ。
遥怜花国化青芜,浪蕊浮花敢欣喜。yáo lián huā guó huà qīng wú,làng ruǐ fú huā gǎn xīn xǐ。
草堂无诗花无德,窃号花仙宁不耻。cǎo táng wú shī huā wú dé,qiè hào huā xiān níng bù chǐ。
春花撩乱亦可怜,秋花烂熳何为尔。chūn huā liāo luàn yì kě lián,qiū huā làn màn hé wèi ěr。
花前妙舞曲未终,红雪纷纷落流水。huā qián miào wǔ qū wèi zhōng,hóng xuě fēn fēn luò liú shuǐ。
薄命佳人只土尘,抛杯拔剑长歌起。báo mìng jiā rén zhǐ tǔ chén,pāo bēi bá jiàn zhǎng gē qǐ。

云安闻鹃

汪元量

云安风景愚能说,苍峡风掀浪如雪。yún ān fēng jǐng yú néng shuō,cāng xiá fēng xiān làng rú xuě。
杜鹃叫得口流血,染遍山花归不得。dù juān jiào dé kǒu liú xuè,rǎn biàn shān huā guī bù dé。
臣甫再拜哦新诗,诗成甫也成愁绝。chén fǔ zài bài ó xīn shī,shī chéng fǔ yě chéng chóu jué。
都人重是古帝魂,敬重此鸟心不辍。dōu rén zhòng shì gǔ dì hún,jìng zhòng cǐ niǎo xīn bù chuò。
不知此鸟知不知,四时叫得巴山裂。bù zhī cǐ niǎo zhī bù zhī,sì shí jiào dé bā shān liè。
却忆群姬左右趋,三十六宫醉花月。què yì qún jī zuǒ yòu qū,sān shí liù gōng zuì huā yuè。

剑门

汪元量

剑门崔嵬若相抗,云栈萦回千百丈。jiàn mén cuī wéi ruò xiāng kàng,yún zhàn yíng huí qiān bǎi zhàng。
石角钩连皆北向,失势一落心胆丧。shí jiǎo gōu lián jiē běi xiàng,shī shì yī luò xīn dǎn sàng。
侧身西望不可傍,猛虎毒蛇相下上。cè shēn xī wàng bù kě bàng,měng hǔ dú shé xiāng xià shàng。
安得朱亥袖椎来,为我碎打双叠嶂。ān dé zhū hài xiù chuí lái,wèi wǒ suì dǎ shuāng dié zhàng。