古诗词

驻马听饯尧甫举人时在关中弘治乙丑

韩邦奇

夜色苍苍,酒满芳樽恨转长。yè sè cāng cāng,jiǔ mǎn fāng zūn hèn zhuǎn zhǎng。
那堪声沉玉漏,香尽金炉,烛冷银缸。nà kān shēng chén yù lòu,xiāng jǐn jīn lú,zhú lěng yín gāng。
离情才说两三行。lí qíng cái shuō liǎng sān xíng。
檐前却早鸡三唱。yán qián què zǎo jī sān chàng。
休题起行装。xiū tí qǐ xíng zhuāng。
却早把、残魂销尽,不须到灞陵桥上。què zǎo bǎ cán hún xiāo jǐn,bù xū dào bà líng qiáo shàng。

韩邦奇

明陕西朝邑人,字汝节,号苑洛。正德三年进士,授吏部主事,进员外郎。以上疏论时政忤旨,谪平阳通判。迁浙江按察佥事。中官采富阳茶鱼,为民害,邦奇作歌哀之。遂被诬陷,斥为民。嘉靖初,起复为山东参议。后屡起屡罢,终以南兵部尚书致仕。邦奇性刚直,治政严肃,自奉节俭。一生好学不倦,经子史及天文、地理、乐律、术数、兵法之书无不通究。著述甚富。有《易学启蒙意见》、《禹贡详略》、《苑洛志乐》、《洪范图解》等。 韩邦奇的作品>>

猜您喜欢

南行

韩邦奇

两岁天涯总客程,萧萧此日复南行。liǎng suì tiān yá zǒng kè chéng,xiāo xiāo cǐ rì fù nán xíng。
新砂潮接长江下,渔浦风从北海生。xīn shā cháo jiē zhǎng jiāng xià,yú pǔ fēng cóng běi hǎi shēng。
春色欲随吴地尽,野花空逐越山明。chūn sè yù suí wú dì jǐn,yě huā kōng zhú yuè shān míng。
当年俊逸薇垣使,千里方舟独有情。dāng nián jùn yì wēi yuán shǐ,qiān lǐ fāng zhōu dú yǒu qíng。

甲子梦中弘治十七年

韩邦奇

自入云宣两月程,风光渐异独伤情。zì rù yún xuān liǎng yuè chéng,fēng guāng jiàn yì dú shāng qíng。
戍楼月落城门闭,野塞风寒战马行。shù lóu yuè luò chéng mén bì,yě sāi fēng hán zhàn mǎ xíng。
幕府神兵传号令,沙场鬼火乍鲜明。mù fǔ shén bīng chuán hào lìng,shā chǎng guǐ huǒ zhà xiān míng。
玉关人老真堪笑,谁息狼烟致太平。yù guān rén lǎo zhēn kān xiào,shuí xī láng yān zhì tài píng。

闻舍弟至

韩邦奇

去年送汝下杭州,吴水燕山万里愁。qù nián sòng rǔ xià háng zhōu,wú shuǐ yàn shān wàn lǐ chóu。
青草忽惊灵运梦,白河即报李膺舟。qīng cǎo hū jīng líng yùn mèng,bái hé jí bào lǐ yīng zhōu。
艰危蓬役经年别,飘泊萍踪此世浮。jiān wēi péng yì jīng nián bié,piāo pō píng zōng cǐ shì fú。
已办新醅期共醉,征骖急策莫淹留。yǐ bàn xīn pēi qī gòng zuì,zhēng cān jí cè mò yān liú。

书南关壁

韩邦奇

四壁青山列画围,一川流水逐骖騑。sì bì qīng shān liè huà wéi,yī chuān liú shuǐ zhú cān fēi。
莺啼花落春将去,日暮天遥鸟倦飞。yīng tí huā luò chūn jiāng qù,rì mù tiān yáo niǎo juàn fēi。
家远还时看雁字,途穷应恐负牛衣。jiā yuǎn hái shí kàn yàn zì,tú qióng yīng kǒng fù niú yī。
驱驰万里如飘絮,回首茫茫觉已非。qū chí wàn lǐ rú piāo xù,huí shǒu máng máng jué yǐ fēi。

徐家园竹

韩邦奇

碧阑重护小山阴,谁种淇涯绿满林。bì lán zhòng hù xiǎo shān yīn,shuí zhǒng qí yá lǜ mǎn lín。
千尺云霄看凤宿,五更风雨听龙吟。qiān chǐ yún xiāo kàn fèng sù,wǔ gèng fēng yǔ tīng lóng yín。
寒香欲挹芳梅操,直节还通翠柏心。hán xiāng yù yì fāng méi cāo,zhí jié hái tōng cuì bǎi xīn。
却忆故园栖迹处,秋来高覆草堂深。què yì gù yuán qī jì chù,qiū lái gāo fù cǎo táng shēn。

潞州分司大雨

韩邦奇

忽听千山起迅雷,送来溟雨满霜台。hū tīng qiān shān qǐ xùn léi,sòng lái míng yǔ mǎn shuāng tái。
万竿银竹参天发,满院琪花簇地开。wàn gān yín zhú cān tiān fā,mǎn yuàn qí huā cù dì kāi。
坐见乾坤成草昩,俄惊沧海走尘埃。zuò jiàn qián kūn chéng cǎo mò,é jīng cāng hǎi zǒu chén āi。
大风不久驱云散,还挽晴光白日回。dà fēng bù jiǔ qū yún sàn,hái wǎn qíng guāng bái rì huí。

晚下竹竿坡趋灵石

韩邦奇

万壑林涛似海波,驱车晚下竹竿坡。wàn hè lín tāo shì hǎi bō,qū chē wǎn xià zhú gān pō。
无边赤叶愁中见,几度黄花客里过。wú biān chì yè chóu zhōng jiàn,jǐ dù huáng huā kè lǐ guò。
蓬鬓还逢秋色改,归心偏傍月明多。péng bìn hái féng qiū sè gǎi,guī xīn piān bàng yuè míng duō。
到家不用鲈鱼美,半亩蔬园十亩禾。dào jiā bù yòng lú yú měi,bàn mǔ shū yuán shí mǔ hé。

高平怀古

韩邦奇

路入长平日已昏,野花争发渚禽諠。lù rù zhǎng píng rì yǐ hūn,yě huā zhēng fā zhǔ qín xuān。
萧萧荒冢横残碣,寂寂颓祠倚败垣。xiāo xiāo huāng zhǒng héng cán jié,jì jì tuí cí yǐ bài yuán。
泽潞已消唐将业,山河犹带赵人冤。zé lù yǐ xiāo táng jiāng yè,shān hé yóu dài zhào rén yuān。
征途吊古三秦客,惆怅东风一断魂。zhēng tú diào gǔ sān qín kè,chóu chàng dōng fēng yī duàn hún。

丹坪砦

韩邦奇

泥马南来势已危,东窗长舌计成时。ní mǎ nán lái shì yǐ wēi,dōng chuāng zhǎng shé jì chéng shí。
十年功废将军痛,五国山遥二帝悲。shí nián gōng fèi jiāng jūn tòng,wǔ guó shān yáo èr dì bēi。
画省三千周俊彦,羽林百万汉旌旗。huà shěng sān qiān zhōu jùn yàn,yǔ lín bǎi wàn hàn jīng qí。
请看沁北丹坪砦,一旅还能抗敌师。qǐng kàn qìn běi dān píng zhài,yī lǚ hái néng kàng dí shī。

偕邃谷子登映江楼

韩邦奇

秋风遥上越江楼,两岸云山共别愁。qiū fēng yáo shàng yuè jiāng lóu,liǎng àn yún shān gòng bié chóu。
日暮海门潮正急,烟生沙碛树如浮。rì mù hǎi mén cháo zhèng jí,yān shēng shā qì shù rú fú。
襟期此日还看剑,尊酒他乡且系舟。jīn qī cǐ rì hái kàn jiàn,zūn jiǔ tā xiāng qiě xì zhōu。
梅岭古来多瘴厉,南行敢说是奇游。méi lǐng gǔ lái duō zhàng lì,nán xíng gǎn shuō shì qí yóu。

再过邃谷子

韩邦奇

暮雨江头使节来,茅斋一醉菊花杯。mù yǔ jiāng tóu shǐ jié lái,máo zhāi yī zuì jú huā bēi。
连朝案牍惭吾俗,今代文章羡子才。lián cháo àn dú cán wú sú,jīn dài wén zhāng xiàn zi cái。
落木荒云秋色远,孤城寒角夜声哀。luò mù huāng yún qiū sè yuǎn,gū chéng hán jiǎo yè shēng āi。
相看俱是天涯客,此地过从更几回。xiāng kàn jù shì tiān yá kè,cǐ dì guò cóng gèng jǐ huí。

邃谷将行话别

韩邦奇

十年海上谩相逢,坐对清尊听晚松。shí nián hǎi shàng mán xiāng féng,zuò duì qīng zūn tīng wǎn sōng。
长路风尘悲逐客,南荒礼乐见儒宗。zhǎng lù fēng chén bēi zhú kè,nán huāng lǐ lè jiàn rú zōng。
看山是处还三宿,去国无心更万钟。kàn shān shì chù hái sān sù,qù guó wú xīn gèng wàn zhōng。
圣主即今思化理,未应直道独难容。shèng zhǔ jí jīn sī huà lǐ,wèi yīng zhí dào dú nán róng。

留邃谷子

韩邦奇

江头忽报理行舟,急策征骖向子留。jiāng tóu hū bào lǐ xíng zhōu,jí cè zhēng cān xiàng zi liú。
满眼黄花近佳节,数声白雁过高秋。mǎn yǎn huáng huā jìn jiā jié,shù shēng bái yàn guò gāo qiū。
越王台上可登眺,和靖祠前多倡酬。yuè wáng tái shàng kě dēng tiào,hé jìng cí qián duō chàng chóu。
且尽渭城一杯酒,钱塘南去揔离愁。qiě jǐn wèi chéng yī bēi jiǔ,qián táng nán qù zǒng lí chóu。

再会邃谷观潮阁二首其一

韩邦奇

万山落木望萧萧,久客殊乡倍寂寥。wàn shān luò mù wàng xiāo xiāo,jiǔ kè shū xiāng bèi jì liáo。
对景益增离思苦,望云空有梦魂遥。duì jǐng yì zēng lí sī kǔ,wàng yún kōng yǒu mèng hún yáo。
蒹葭淩乱江风白,岛屿微茫海气消。jiān jiā líng luàn jiāng fēng bái,dǎo yǔ wēi máng hǎi qì xiāo。
尊酒明朝与君别,相思何处独闻箫。zūn jiǔ míng cháo yǔ jūn bié,xiāng sī hé chù dú wén xiāo。

九日约邃谷子饮邃谷子游胜果寺余二人不能从

韩邦奇

昨宵风雨是重阳,满地黄花笑客忙。zuó xiāo fēng yǔ shì zhòng yáng,mǎn dì huáng huā xiào kè máng。
飘泊遥怜知已在,登临谩逐野僧狂。piāo pō yáo lián zhī yǐ zài,dēng lín mán zhú yě sēng kuáng。
白衣负我东篱约,乌帽从渠短发苍。bái yī fù wǒ dōng lí yuē,wū mào cóng qú duǎn fā cāng。
湖上秋光未零落,不妨小艇载清觞。hú shàng qiū guāng wèi líng luò,bù fáng xiǎo tǐng zài qīng shāng。