古诗词

至新蔡寓居开元寺暇日与文伯起登经楼赋诗寺壁旧有秦少游题咏计其年尚少于此作学官当时坡谷钜公皆推重意为远到而竟不然所谓方行万里出门车折轴惜哉

王寂

往昔秦郎妙天下,淹留尝倚仲宣楼。wǎng xī qín láng miào tiān xià,yān liú cháng yǐ zhòng xuān lóu。
长材不用虎为鼠,塌翼竟从蜩与鸠。zhǎng cái bù yòng hǔ wèi shǔ,tā yì jìng cóng tiáo yǔ jiū。
夭矫飞云蜕仙骨,连卷雌霓落墙头。yāo jiǎo fēi yún tuì xiān gǔ,lián juǎn cí ní luò qiáng tóu。
世闲玉人岂复有,应与晁张地下游。shì xián yù rén qǐ fù yǒu,yīng yǔ cháo zhāng dì xià yóu。

王寂

金蓟州玉田人,字元老。海陵王天德二年进士。世宗大定初,为太原祁县令,调真定少尹,兼河北西路兵马副都总管,迁通州刺史,兼知军事。累官中都路转运使。以诗文名。有《拙轩集》。 王寂的作品>>

猜您喜欢

自东营来广宁道出牵马岭岭西去路几半里松桧郁然桃李闲发问之云利器梁侯之先茔也其榇尚附浅土遂命酒哭奠而去公初待我以国士虽睌意少疏而恩礼未易忘也

王寂

九仞终亏一篑功,想知衔愤泣幽宫。jiǔ rèn zhōng kuī yī kuì gōng,xiǎng zhī xián fèn qì yōu gōng。
死生怒臂屈伸顷,得失奕棋翻覆中。sǐ shēng nù bì qū shēn qǐng,dé shī yì qí fān fù zhōng。
只有松杉全晚节,不随桃李嫁春风。zhǐ yǒu sōng shān quán wǎn jié,bù suí táo lǐ jià chūn fēng。
门生故吏知多少,谁致生刍奠此翁。mén shēng gù lì zhī duō shǎo,shuí zhì shēng chú diàn cǐ wēng。

再过坟下

王寂

毁誉譊譊息盖棺,百年春梦大槐安。huǐ yù náo náo xī gài guān,bǎi nián chūn mèng dà huái ān。
功名倒挽九牛尾,富贵真成一鼠肝。gōng míng dào wǎn jiǔ niú wěi,fù guì zhēn chéng yī shǔ gān。
故国莺花人事改,空山风雨夜台寒。gù guó yīng huā rén shì gǎi,kōng shān fēng yǔ yè tái hán。
平生我亦心如铁,醉眼西州泪不干。píng shēng wǒ yì xīn rú tiě,zuì yǎn xī zhōu lèi bù gàn。

易足斋

王寂

吾爱吾庐事事幽,此生随分得优游。wú ài wú lú shì shì yōu,cǐ shēng suí fēn dé yōu yóu。
穷冬夜话蒲团暖,长夏朝眠竹簟秋。qióng dōng yè huà pú tuán nuǎn,zhǎng xià cháo mián zhú diàn qiū。
一榻蠹书闲处看,两盂薄粥饱时休。yī tà dù shū xián chù kàn,liǎng yú báo zhōu bǎo shí xiū。
红旗黄纸非吾事,未羡元龙百尺楼。hóng qí huáng zhǐ fēi wú shì,wèi xiàn yuán lóng bǎi chǐ lóu。

路逢安阳花酒问之云迓贰车于河上戏以诗寄萧彭老

王寂

惯曾歌酒醉秦楼,客路相逢为少留。guàn céng gē jiǔ zuì qín lóu,kè lù xiāng féng wèi shǎo liú。
油壁绣帘红粉面,银瓶丝络紫泥头。yóu bì xiù lián hóng fěn miàn,yín píng sī luò zǐ ní tóu。
眼寒老杜肠先断,肺渴长卿涎欲流。yǎn hán lǎo dù cháng xiān duàn,fèi kě zhǎng qīng xián yù liú。
遥想萧郎高会处,浅斟低唱木兰舟。yáo xiǎng xiāo láng gāo huì chù,qiǎn zhēn dī chàng mù lán zhōu。

跋杨德懋雪谷早行图

王寂

冰冻云痴万木乾,乱山重叠雪漫漫。bīng dòng yún chī wàn mù qián,luàn shān zhòng dié xuě màn màn。
人藏龟手借馀暖,马缩猬毛凌苦寒。rén cáng guī shǒu jiè yú nuǎn,mǎ suō wèi máo líng kǔ hán。
儿辈岂其专尚利,此翁无奈未休官。ér bèi qǐ qí zhuān shàng lì,cǐ wēng wú nài wèi xiū guān。
人生寄耳遽如许,底处息肩聊解鞍。rén shēng jì ěr jù rú xǔ,dǐ chù xī jiān liáo jiě ān。

分韵赋松风得泉字

王寂

苍髯疏影冷浮烟,坐久披襟更洒然。cāng rán shū yǐng lěng fú yān,zuò jiǔ pī jīn gèng sǎ rán。
萧索半天催急雨,清凉三峡泛流泉。xiāo suǒ bàn tiān cuī jí yǔ,qīng liáng sān xiá fàn liú quán。
寻真客至花飞下,憩寂僧闲子满前。xún zhēn kè zhì huā fēi xià,qì jì sēng xián zi mǎn qián。
却笑朱门无远韵,只将俗耳醉繁弦。què xiào zhū mén wú yuǎn yùn,zhǐ jiāng sú ěr zuì fán xián。

再游铁佛寺致奠王庭光

王寂

竹杖芒鞋过虎溪,素琴浊酒记仝携。zhú zhàng máng xié guò hǔ xī,sù qín zhuó jiǔ jì tóng xié。
嗟君死日无千驷,约我来时赠只鸡。jiē jūn sǐ rì wú qiān sì,yuē wǒ lái shí zèng zhǐ jī。
满地馀花春寂寂,半岩苍桧雨凄凄。mǎn dì yú huā chūn jì jì,bàn yán cāng guì yǔ qī qī。
悲凉人散黄昏后,万木号风野鸟啼。bēi liáng rén sàn huáng hūn hòu,wàn mù hào fēng yě niǎo tí。

碧济泉清安寺

王寂

突兀层峰刻削成,嵌空金碧郁峥嵘。tū wù céng fēng kè xuē chéng,qiàn kōng jīn bì yù zhēng róng。
长松万壑海潮上,飞瀑半天山雨倾。zhǎng sōng wàn hè hǎi cháo shàng,fēi pù bàn tiān shān yǔ qīng。
白石清泉良负尔,红尘乌帽可怜生。bái shí qīng quán liáng fù ěr,hóng chén wū mào kě lián shēng。
僧窗不厌俗人污,暂息劳筋睡到明。sēng chuāng bù yàn sú rén wū,zàn xī láo jīn shuì dào míng。

留题鼓山寺

王寂

风落松声撼昼眠,似闻钟磬响云颠。fēng luò sōng shēng hàn zhòu mián,shì wén zhōng qìng xiǎng yún diān。
竹林欲访知何地,石鼓相传不记年。zhú lín yù fǎng zhī hé dì,shí gǔ xiāng chuán bù jì nián。
齐主有缘成胜事,周兵无赖化飞烟。qí zhǔ yǒu yuán chéng shèng shì,zhōu bīng wú lài huà fēi yān。
何当一洗红尘眼,会见神通五万仙。hé dāng yī xǐ hóng chén yǎn,huì jiàn shén tōng wǔ wàn xiān。

渔父

王寂

一声欸乃破苍烟,万顷沧浪蘸碧天。yī shēng āi nǎi pò cāng yān,wàn qǐng cāng làng zhàn bì tiān。
黄篾筏头闲活计,绿蓑衣底懒因缘。huáng miè fá tóu xián huó jì,lǜ suō yī dǐ lǎn yīn yuán。
酉年酒易多卯饮,亥日鱼收纵午眠。yǒu nián jiǔ yì duō mǎo yǐn,hài rì yú shōu zòng wǔ mián。
坐笑磻溪太多事,梦招西伯渭川畋。zuò xiào pán xī tài duō shì,mèng zhāo xī bó wèi chuān tián。

万春节口号

王寂

翠舆黄伞望天颜,警跸西清缀两班。cuì yú huáng sǎn wàng tiān yán,jǐng bì xī qīng zhuì liǎng bān。
瑞日曈曈明彩仗,香云霭霭拥蓬山。ruì rì tóng tóng míng cǎi zhàng,xiāng yún ǎi ǎi yōng péng shān。
已闻贺使朝金阙,伫见降王款玉关。yǐ wén hè shǐ cháo jīn quē,zhù jiàn jiàng wáng kuǎn yù guān。
君寿国安从此始,老人星现丙丁闲。jūn shòu guó ān cóng cǐ shǐ,lǎo rén xīng xiàn bǐng dīng xián。

送田元长接伴高丽告奏使

王寂

圣朝万里息烽烟,冀马吴牛尽稳眠。shèng cháo wàn lǐ xī fēng yān,jì mǎ wú niú jǐn wěn mián。
蜗国弄兵贪裂地,蚁臣将命恳呼天。wō guó nòng bīng tān liè dì,yǐ chén jiāng mìng kěn hū tiān。
政须老手不生事,故遣吾髯更着鞭。zhèng xū lǎo shǒu bù shēng shì,gù qiǎn wú rán gèng zhe biān。
想到鸭江文字饮,德星清对两诗仙。xiǎng dào yā jiāng wén zì yǐn,dé xīng qīng duì liǎng shī xiān。

还乡

王寂

乱后人烟到处稀,马寻归路駃如飞。luàn hòu rén yān dào chù xī,mǎ xún guī lù jué rú fēi。
谁怜膝上狂文度,却作辽东老令威。shuí lián xī shàng kuáng wén dù,què zuò liáo dōng lǎo lìng wēi。
闾里旧游浑似梦,交亲相对漫疑非。lǘ lǐ jiù yóu hún shì mèng,jiāo qīn xiāng duì màn yí fēi。
形容变尽君休问,大胜游魂不得归。xíng róng biàn jǐn jūn xiū wèn,dà shèng yóu hún bù dé guī。

题蔺相如庙

王寂

应怜赵弱不能国,天赞此老裨时君。yīng lián zhào ruò bù néng guó,tiān zàn cǐ lǎo bì shí jūn。
按剑不屈秦天子,回车岂畏廉将军。àn jiàn bù qū qín tiān zi,huí chē qǐ wèi lián jiāng jūn。
区区太子徒见慕,奄奄诸辈复何云。qū qū tài zi tú jiàn mù,yǎn yǎn zhū bèi fù hé yún。
名重泰山成底事,一科蓬底觅孤坟。míng zhòng tài shān chéng dǐ shì,yī kē péng dǐ mì gū fén。

中秋待月

王寂

耸肩危坐觉寒侵,云罅玲珑看涌金。sǒng jiān wēi zuò jué hán qīn,yún xià líng lóng kàn yǒng jīn。
所恨轻违经岁久,莫辞姑待到更深。suǒ hèn qīng wéi jīng suì jiǔ,mò cí gū dài dào gèng shēn。
据床老子非无兴,造物小儿真有心。jù chuáng lǎo zi fēi wú xīng,zào wù xiǎo ér zhēn yǒu xīn。
凭仗何人讼风伯,为侬西北倦层阴。píng zhàng hé rén sòng fēng bó,wèi nóng xī běi juàn céng yīn。