古诗词

谒申屠御史

王义山

云渺梁砀山水深,千年标致杳难寻。yún miǎo liáng dàng shān shuǐ shēn,qiān nián biāo zhì yǎo nán xún。
只今来伴东湖月,惟有沙鸥识此心。zhǐ jīn lái bàn dōng hú yuè,wéi yǒu shā ōu shí cǐ xīn。

王义山

王义山(1214——1287),字元高,号稼村,宋初文学大家王禹偁的后裔。富州(今江西丰城)人。精《易》学,善词赋。宋末进士二十四年卒,年七十四。其诗学刘克庄,王士禛《池北偶谈》卷一八讥其为“下劣诗魔,恶道坌出”、“酸腐庸下”。《四库全书总目》谓其“诗文皆沿宋季单弱之习,绝少警策”(卷一六六)。著《稼村类稿》三十卷,有明正德刻本、万历刻本、《四库全书》本。《全宋诗》卷三三五二至三三五四录其诗三卷。文收入《全元文》。事迹见本集卷二九自作墓志铭、《元诗选》二集甲集。 王义山的作品>>

猜您喜欢

挽鹿泉贾参政二首

王义山

夺得公来镇古洪,武昌棠荫蔼春融。duó dé gōng lái zhèn gǔ hóng,wǔ chāng táng yīn ǎi chūn róng。
生民立命学有用,活佛救人天大功。shēng mín lì mìng xué yǒu yòng,huó fú jiù rén tiān dà gōng。
上帝遣符徵范镇,斯民失怙哭温公。shàng dì qiǎn fú zhēng fàn zhèn,sī mín shī hù kū wēn gōng。
山横抱犊人何在,草木悲号一夜风。shān héng bào dú rén hé zài,cǎo mù bēi hào yī yè fēng。

挽鹿泉贾参政二首

王义山

一老皤皤六十馀,直从苦硬做工夫。yī lǎo pó pó liù shí yú,zhí cóng kǔ yìng zuò gōng fū。
可怜爵齿啬于德,惟有诗书付尔孤。kě lián jué chǐ sè yú dé,wéi yǒu shī shū fù ěr gū。
后学失师谁主此,斯文坠地果天乎。hòu xué shī shī shuí zhǔ cǐ,sī wén zhuì dì guǒ tiān hū。
榇归只借帆风力,最是舟中麦也无。chèn guī zhǐ jiè fān fēng lì,zuì shì zhōu zhōng mài yě wú。

挽白鹿洞宾吕善居

王义山

元是双峰门下士,席间参请到源头。yuán shì shuāng fēng mén xià shì,xí jiān cān qǐng dào yuán tóu。
鲁人知有乐正子,汉世曾称马少游。lǔ rén zhī yǒu lè zhèng zi,hàn shì céng chēng mǎ shǎo yóu。
白鹿洞宾儒领袖,紫阳教主道源流。bái lù dòng bīn rú lǐng xiù,zǐ yáng jiào zhǔ dào yuán liú。
有儿曾斫月中桂,家学相传卒未休。yǒu ér céng zhuó yuè zhōng guì,jiā xué xiāng chuán zú wèi xiū。

送按察王佥事除行台察院

王义山

漠漠天高不可呼,斯民何处诉无辜。mò mò tiān gāo bù kě hū,sī mín hé chù sù wú gū。
从来鹰隼肯驱雀,除却豺狼安问狐。cóng lái yīng sǔn kěn qū què,chú què chái láng ān wèn hú。
霹雳一声碎奸胆,风霜八路击贪夫。pī lì yī shēng suì jiān dǎn,fēng shuāng bā lù jī tān fū。
得公数辈遍天下,民命从今盍少苏。dé gōng shù bèi biàn tiān xià,mín mìng cóng jīn hé shǎo sū。

送按察王佥事除行台察院

王义山

夺去江西一福星,维扬无地著先声。duó qù jiāng xī yī fú xīng,wéi yáng wú dì zhù xiān shēng。
数千百里人相贺,二十四桥风便清。shù qiān bǎi lǐ rén xiāng hè,èr shí sì qiáo fēng biàn qīng。
只为外台要精采,更烦辣手大支撑。zhǐ wèi wài tái yào jīng cǎi,gèng fán là shǒu dà zhī chēng。
劝君放缓骑骢马,怕有人来境上争。quàn jūn fàng huǎn qí cōng mǎ,pà yǒu rén lái jìng shàng zhēng。

送奉使翰林颁降历日回

王义山

历家差只在毫厘,有诏清台子细推。lì jiā chà zhǐ zài háo lí,yǒu zhào qīng tái zi xì tuī。
三代以来宗夏正,溥天之下再尧时。sān dài yǐ lái zōng xià zhèng,pǔ tiān zhī xià zài yáo shí。
暂烦英节来将命,归对薇花好赋诗。zàn fán yīng jié lái jiāng mìng,guī duì wēi huā hǎo fù shī。
夜直禁林如有问,江南民力正疮痍。yè zhí jìn lín rú yǒu wèn,jiāng nán mín lì zhèng chuāng yí。

书曹忠勇诗集

王义山

当家七步已称雄,君更豪吟句律工。dāng jiā qī bù yǐ chēng xióng,jūn gèng háo yín jù lǜ gōng。
泸水城存空吊古,睢阳庙在凛生风。lú shuǐ chéng cún kōng diào gǔ,suī yáng miào zài lǐn shēng fēng。
友闻不死世无敌,武惠重来战有功。yǒu wén bù sǐ shì wú dí,wǔ huì zhòng lái zhàn yǒu gōng。
能不动心方是勇,教人以善谓之忠。néng bù dòng xīn fāng shì yǒng,jiào rén yǐ shàn wèi zhī zhōng。

和清江韩伯善

王义山

厥初是理与俱生,一点灵扃透处明。jué chū shì lǐ yǔ jù shēng,yī diǎn líng jiōng tòu chù míng。
谁肯枉身徇时好,从来造物忌文名。shuí kěn wǎng shēn xùn shí hǎo,cóng lái zào wù jì wén míng。
雌黄一任傍人说,暴白只依天理行。cí huáng yī rèn bàng rén shuō,bào bái zhǐ yī tiān lǐ xíng。
输与老农无个事,夕阳黄犊带烟耕。shū yǔ lǎo nóng wú gè shì,xī yáng huáng dú dài yān gēng。

和清江韩伯善

王义山

世间利欲久胥沦,才有诗书不是贫。shì jiān lì yù jiǔ xū lún,cái yǒu shī shū bù shì pín。
三极经纶须是学,一毫愧怍便非人。sān jí jīng lún xū shì xué,yī háo kuì zuò biàn fēi rén。
充之家国而天下,穷则江湖一钓纶。chōng zhī jiā guó ér tiān xià,qióng zé jiāng hú yī diào lún。
寄语黄州王学士,不妨借我华阳巾。jì yǔ huáng zhōu wáng xué shì,bù fáng jiè wǒ huá yáng jīn。

和清江韩伯善

王义山

文章于道未为尊,求道须教造大醇。wén zhāng yú dào wèi wèi zūn,qiú dào xū jiào zào dà chún。
理学一门要精密,时文大病在尖新。lǐ xué yī mén yào jīng mì,shí wén dà bìng zài jiān xīn。
高谈天下经纶易,谁疗目前饥馑因。gāo tán tiān xià jīng lún yì,shuí liáo mù qián jī jǐn yīn。
拚却挂冠高蹈去,孰云林下果无人。pàn què guà guān gāo dǎo qù,shú yún lín xià guǒ wú rén。

挽溪园周知郡

王义山

英英玉立已班行,地位如何不庙堂。yīng yīng yù lì yǐ bān xíng,dì wèi rú hé bù miào táng。
久合飞腾上华要,只缘抱负太刚方。jiǔ hé fēi téng shàng huá yào,zhǐ yuán bào fù tài gāng fāng。
阶庭竞秀夸诸少,衣钵先传属长郎。jiē tíng jìng xiù kuā zhū shǎo,yī bō xiān chuán shǔ zhǎng láng。
最是一家古三代,棣华今尚有馀芳。zuì shì yī jiā gǔ sān dài,dì huá jīn shàng yǒu yú fāng。

挽溪园周知郡

王义山

记得年时试别头,得君引我上瀛洲。jì dé nián shí shì bié tóu,dé jūn yǐn wǒ shàng yíng zhōu。
当场独步眇馀子,好手先拈第一筹。dāng chǎng dú bù miǎo yú zi,hǎo shǒu xiān niān dì yī chóu。
锦水曾寻香戟梦,洪崖去伴赤松游。jǐn shuǐ céng xún xiāng jǐ mèng,hóng yá qù bàn chì sōng yóu。
瓣香遥致生刍敬,渺渺螺川涕泗流。bàn xiāng yáo zhì shēng chú jìng,miǎo miǎo luó chuān tì sì liú。

题吴此民远游集

王义山

偪仄怀居非丈夫,吾今语子好游乎。bī zè huái jū fēi zhàng fū,wú jīn yǔ zi hǎo yóu hū。
沅湘到处有司马,嵩华至今谈小苏。yuán xiāng dào chù yǒu sī mǎ,sōng huá zhì jīn tán xiǎo sū。
事会无穷闲宇宙,山川有尽眇江湖。shì huì wú qióng xián yǔ zhòu,shān chuān yǒu jǐn miǎo jiāng hú。
奇闻壮观多收拾,刮目他时看阿吴。qí wén zhuàng guān duō shōu shí,guā mù tā shí kàn ā wú。

挽松麓李佥判

王义山

手拈老笔眇词场,馀子如何敢颉颃。shǒu niān lǎo bǐ miǎo cí chǎng,yú zi rú hé gǎn jié háng。
疑是前身真贺白,不然今世又苏黄。yí shì qián shēn zhēn hè bái,bù rán jīn shì yòu sū huáng。
片文落处人争诵,一第欠于天取偿。piàn wén luò chù rén zhēng sòng,yī dì qiàn yú tiān qǔ cháng。
造物却教二郎做,立身既好又名扬。zào wù què jiào èr láng zuò,lì shēn jì hǎo yòu míng yáng。

挽李教授

王义山

偏是书生赋分悭,生平受用只儒酸。piān shì shū shēng fù fēn qiān,shēng píng shòu yòng zhǐ rú suān。
非无热处可炙手,禁得寒时做冷官。fēi wú rè chù kě zhì shǒu,jìn dé hán shí zuò lěng guān。
乃父向年已科目,好儿今日又衣冠。nǎi fù xiàng nián yǐ kē mù,hǎo ér jīn rì yòu yī guān。
期颐上寿古来少,归去关山雾雨漫。qī yí shàng shòu gǔ lái shǎo,guī qù guān shān wù yǔ màn。
1371234567»