古诗词

题赵仲穆临黄筌秋山图

杨维桢

成都画师称要叔,不独锦鸡兼写竹。chéng dōu huà shī chēng yào shū,bù dú jǐn jī jiān xiě zhú。
李升笔法最称神,万里云山出西蜀。lǐ shēng bǐ fǎ zuì chēng shén,wàn lǐ yún shān chū xī shǔ。
重峦叠嶂金碧堆,丹崖枫树如花开。zhòng luán dié zhàng jīn bì duī,dān yá fēng shù rú huā kāi。
银河著地可望不可到,上有仙家十二之琼台。yín hé zhù dì kě wàng bù kě dào,shàng yǒu xiān jiā shí èr zhī qióng tái。
峨眉玉垒天边落,万雉金城连剑阁。é méi yù lěi tiān biān luò,wàn zhì jīn chéng lián jiàn gé。
雪山西蜀为武担,石镜清辉缠井络。xuě shān xī shǔ wèi wǔ dān,shí jìng qīng huī chán jǐng luò。
江边里牯似沈犀,水怪不敢湍金堤。jiāng biān lǐ gǔ shì shěn xī,shuǐ guài bù gǎn tuān jīn dī。
支机石在严真观,浣花水落少陵溪。zhī jī shí zài yán zhēn guān,huàn huā shuǐ luò shǎo líng xī。
蜀王宫殿牛羊下,鼓吹却入鸡豚社。shǔ wáng gōng diàn niú yáng xià,gǔ chuī què rù jī tún shè。
雪飞水磨旧敲茶,春酿郫筒荷熟鲞。xuě fēi shuǐ mó jiù qiāo chá,chūn niàng pí tǒng hé shú xiǎng。
草田麦垄烟光薄,交鹿呦呦雉角角。cǎo tián mài lǒng yān guāng báo,jiāo lù yōu yōu zhì jiǎo jiǎo。
何处山僧赤脚归?空林野水日欲落。hé chù shān sēng chì jiǎo guī?kōng lín yě shuǐ rì yù luò。
吴兴小赵精天机,出入内府阅秘奇。wú xīng xiǎo zhào jīng tiān jī,chū rù nèi fǔ yuè mì qí。
亲摹此本第一幅,闭户三月忘朝饥。qīn mó cǐ běn dì yī fú,bì hù sān yuè wàng cháo jī。
老夫平生有山癖,草玄亭前双眼碧。lǎo fū píng shēng yǒu shān pǐ,cǎo xuán tíng qián shuāng yǎn bì。
江上何处未归来,黄鹤高楼吹铁笛。jiāng shàng hé chù wèi guī lái,huáng hè gāo lóu chuī tiě dí。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

泳水辞

杨维桢

泳水可以寻珠,射石可以饮羽。yǒng shuǐ kě yǐ xún zhū,shè shí kě yǐ yǐn yǔ。
乃知一心之人兮,遇物而无迕。nǎi zhī yī xīn zhī rén xī,yù wù ér wú wù。

枭芦辞

杨维桢

枭徒而不成凤兮,芦种而成荻。xiāo tú ér bù chéng fèng xī,lú zhǒng ér chéng dí。
此智者之操心兮,受降同乎受敌。cǐ zhì zhě zhī cāo xīn xī,shòu jiàng tóng hū shòu dí。

龙虎辞

杨维桢

槛足兮虎成狗,烧尾兮鱼作龙。kǎn zú xī hǔ chéng gǒu,shāo wěi xī yú zuò lóng。
得势失势兮,而以分乎雌雄。dé shì shī shì xī,ér yǐ fēn hū cí xióng。

狗马辞

杨维桢

狗有乌龙兮马有的卢,的卢徇主兮乌龙食奴。gǒu yǒu wū lóng xī mǎ yǒu de lú,de lú xùn zhǔ xī wū lóng shí nú。
于乎交之借兮无解,孤之托兮无婴。yú hū jiāo zhī jiè xī wú jiě,gū zhī tuō xī wú yīng。
吁嗟乌龙兮狗之解,吁嗟的卢兮马之婴。xū jiē wū lóng xī gǒu zhī jiě,xū jiē de lú xī mǎ zhī yīng。

鹰马辞

杨维桢

鹰使司漏,马使警偷。yīng shǐ sī lòu,mǎ shǐ jǐng tōu。
臧者守杼,获者运牛。zāng zhě shǒu zhù,huò zhě yùn niú。
彼此职废,空抱主忧。bǐ cǐ zhí fèi,kōng bào zhǔ yōu。
君不见薛恭尹赏各有所,两地一易俱称优。jūn bù jiàn xuē gōng yǐn shǎng gè yǒu suǒ,liǎng dì yī yì jù chēng yōu。

凤锵锵

杨维桢

凤锵锵,求其凰。fèng qiāng qiāng,qiú qí huáng。
凰既得,不复念母将。huáng jì dé,bù fù niàn mǔ jiāng。
不如城头乌,日日夜夜哺母与母翔。bù rú chéng tóu wū,rì rì yè yè bǔ mǔ yǔ mǔ xiáng。

鹤跹跹

杨维桢

鹤跹跹,乘君轩。hè xiān xiān,chéng jūn xuān。
肉翅重,不复戾九天。ròu chì zhòng,bù fù lì jiǔ tiān。
不如地上鸡,乃得窃药随飞仙。bù rú dì shàng jī,nǎi dé qiè yào suí fēi xiān。

归雁吟

杨维桢

江南荷叶黄,见尔来江乡。jiāng nán hé yè huáng,jiàn ěr lái jiāng xiāng。
江南春水暖,归路同天远。jiāng nán chūn shuǐ nuǎn,guī lù tóng tiān yuǎn。
春复秋,秋复春,南来北往多苦辛。chūn fù qiū,qiū fù chūn,nán lái běi wǎng duō kǔ xīn。
沤为友,鹭为邻。ōu wèi yǒu,lù wèi lín。
他山鹧鸪好结婚,只往江南生子孙。tā shān zhè gū hǎo jié hūn,zhǐ wǎng jiāng nán shēng zi sūn。

两鹁鸪为颜氏妇赋

杨维桢

两鹁鸪,朝朝莫莫啼不休。liǎng bó gū,cháo cháo mò mò tí bù xiū。
天阴妇弃去,雨止还相求。tiān yīn fù qì qù,yǔ zhǐ hái xiāng qiú。
天公阴晴变不测,嗟尔夫妇难为逑。tiān gōng yīn qíng biàn bù cè,jiē ěr fū fù nán wèi qiú。
勃勃水西头,啼过东家楼。bó bó shuǐ xī tóu,tí guò dōng jiā lóu。
东家楼前琅玕树,枝枝连理森相樛。dōng jiā lóu qián láng gān shù,zhī zhī lián lǐ sēn xiāng jiū。
无风无雨春正好,愿尔长作鸳鸯俦,莫效前身鹰隼仇。wú fēng wú yǔ chūn zhèng hǎo,yuàn ěr zhǎng zuò yuān yāng chóu,mò xiào qián shēn yīng sǔn chóu。

鲛人曲

杨维桢

鲛人居,钱塘湖。jiāo rén jū,qián táng hú。
自从剑客过湖去,世人不识真仙儒。zì cóng jiàn kè guò hú qù,shì rén bù shí zhēn xiān rú。
灵丹掷湖水,湖水清如酤。líng dān zhì hú shuǐ,hú shuǐ qīng rú gū。
江妃惜不得,贮在明月壶。jiāng fēi xī bù dé,zhù zài míng yuè hú。
鲛人夜饮明月腴,夜光化作眼中珠。jiāo rén yè yǐn míng yuè yú,yè guāng huà zuò yǎn zhōng zhū。
手擎莲叶盘一株,盘中走珠汞不如。shǒu qíng lián yè pán yī zhū,pán zhōng zǒu zhū gǒng bù rú。
世人无仙意,波心荡漾青头凫。shì rén wú xiān yì,bō xīn dàng yàng qīng tóu fú。
烹龙炮凤日日千金厨,何以洒君心热宁君躯。pēng lóng pào fèng rì rì qiān jīn chú,hé yǐ sǎ jūn xīn rè níng jūn qū。
洒君热,宁君躯,须饮鲛人明月珠。sǎ jūn rè,níng jūn qū,xū yǐn jiāo rén míng yuè zhū。

射罴行

杨维桢

草枯燎发原野赤,老罴愤起千军敌。cǎo kū liáo fā yuán yě chì,lǎo pí fèn qǐ qiān jūn dí。
将军名号巴而思,白羽惯数黄狼肋。jiāng jūn míng hào bā ér sī,bái yǔ guàn shù huáng láng lē。
老罴决石如怒猊,将军立马攒霜蹄。lǎo pí jué shí rú nù ní,jiāng jūn lì mǎ zǎn shuāng tí。
满弓一射正贯脾,马前突立人而啼。mǎn gōng yī shè zhèng guàn pí,mǎ qián tū lì rén ér tí。
南山白额当道卧,东西之人不敢过。nán shān bái é dāng dào wò,dōng xī zhī rén bù gǎn guò。
少年匹马随噪呼,从渠生拔白额须。shǎo nián pǐ mǎ suí zào hū,cóng qú shēng bá bái é xū。
刳白额,作饭器,坐令泰山之妇歌好世。kū bái é,zuò fàn qì,zuò lìng tài shān zhī fù gē hǎo shì。

义鸽三章

杨维桢

肃肃兮飞奴,好尔匹兮哺尔雏。sù sù xī fēi nú,hǎo ěr pǐ xī bǔ ěr chú。
吁嗟尔德兮,均慈爱于鸤鸪。xū jiē ěr dé xī,jūn cí ài yú shī gū。

警雕三章

杨维桢

吁嗟乎雕来兮,汝趾不爪兮臂不翎。xū jiē hū diāo lái xī,rǔ zhǐ bù zhǎo xī bì bù líng。
横口坚齿长眉目兮,曾不钩吻而金睛。héng kǒu jiān chǐ zhǎng méi mù xī,céng bù gōu wěn ér jīn jīng。
胡为肆攫搏兮勇凭陵,称人类兮负鸟名。hú wèi sì jué bó xī yǒng píng líng,chēng rén lèi xī fù niǎo míng。
吁嗟雕兮反已灵,庠序汝乡兮衣冠汝朋。xū jiē diāo xī fǎn yǐ líng,xiáng xù rǔ xiāng xī yī guān rǔ péng。

警雕三章

杨维桢

横翔傍舞兮群笑以嚣,阴窥狙伺兮风草动摇。héng xiáng bàng wǔ xī qún xiào yǐ xiāo,yīn kuī jū cì xī fēng cǎo dòng yáo。
嗟尔丑兮不可以招,雠一狝兮将汝枭。jiē ěr chǒu xī bù kě yǐ zhāo,chóu yī xiǎn xī jiāng rǔ xiāo。
上或牾兮下或憍,隔截鸾鹄兮愁青霄。shàng huò wǔ xī xià huò jiāo,gé jié luán gǔ xī chóu qīng xiāo。
吁嗟雕兮逞尔豪,击刚者怠兮与尔乎同遨。xū jiē diāo xī chěng ěr háo,jī gāng zhě dài xī yǔ ěr hū tóng áo。

警雕三章

杨维桢

贞柏苍苍兮乌府初霜,寒气袭袭兮皂雕在傍。zhēn bǎi cāng cāng xī wū fǔ chū shuāng,hán qì xí xí xī zào diāo zài bàng。
匪汝朋比兮伏阴纡阳,扶竖正直兮不茹吐其柔刚。fěi rǔ péng bǐ xī fú yīn yū yáng,fú shù zhèng zhí xī bù rú tǔ qí róu gāng。
鸾凤远举兮枭獍云亡。luán fèng yuǎn jǔ xī xiāo jìng yún wáng。
吁嗟雕兮不改行,收汝族兮磔以禳。xū jiē diāo xī bù gǎi xíng,shōu rǔ zú xī zhé yǐ ráng。