古诗词

杨佛子行

杨维桢

诸暨县北枫桥溪,枫桥溪水上接颜乌栖。zhū jì xiàn běi fēng qiáo xī,fēng qiáo xī shuǐ shàng jiē yán wū qī。
其下一百二十里合万和水,万和孝子庐父墓,墓上芝生荑。qí xià yī bǎi èr shí lǐ hé wàn hé shuǐ,wàn hé xiào zi lú fù mù,mù shàng zhī shēng tí。
杨生佛子与万和孝子齐。yáng shēng fú zi yǔ wàn hé xiào zi qí。
六岁怀母果,二十为母尝百药,药弗医,啖母以肉将身刲。liù suì huái mǔ guǒ,èr shí wèi mǔ cháng bǎi yào,yào fú yī,dàn mǔ yǐ ròu jiāng shēn kuī。
母病食肉起,其神若刀圭。mǔ bìng shí ròu qǐ,qí shén ruò dāo guī。
母死返九土,常作婴儿啼。mǔ sǐ fǎn jiǔ tǔ,cháng zuò yīng ér tí。
倚庐宿苫块,弃隔妾与妻。yǐ lú sù shān kuài,qì gé qiè yǔ qī。
嗟哉佛子孝行绝,人人不识感鬼神。jiē zāi fú zi xiào xíng jué,rén rén bù shí gǎn guǐ shén。
颊下生瘤大如尊,何人戏手瘤上扪。jiá xià shēng liú dà rú zūn,hé rén xì shǒu liú shàng mén。
明朝怪事骇妻子,颊下削赘无瘤痕。míng cháo guài shì hài qī zi,jiá xià xuē zhuì wú liú hén。
背上一掌印,争来看奇痕。bèi shàng yī zhǎng yìn,zhēng lái kàn qí hén。
坟头木共白兔驯,更遣迎送乌成群。fén tóu mù gòng bái tù xùn,gèng qiǎn yíng sòng wū chéng qún。
傍人竹弓不敢弹,岂比八九雏生秦。bàng rén zhú gōng bù gǎn dàn,qǐ bǐ bā jiǔ chú shēng qín。
县官上申闻,旌户复其身。xiàn guān shàng shēn wén,jīng hù fù qí shēn。
佛子走告免,称主臣主臣。fú zi zǒu gào miǎn,chēng zhǔ chén zhǔ chén。
嗟哉佛子谁媲称,今之人有刃股乳,诡孝子以为名,规免徭征以希其旌,嗟哉佛子谁媲称。jiē zāi fú zi shuí pì chēng,jīn zhī rén yǒu rèn gǔ rǔ,guǐ xiào zi yǐ wèi míng,guī miǎn yáo zhēng yǐ xī qí jīng,jiē zāi fú zi shuí pì chēng。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

挽达兼善御史

杨维桢

黑风吹雨海冥冥,被甲船头夜点兵。hēi fēng chuī yǔ hǎi míng míng,bèi jiǎ chuán tóu yè diǎn bīng。
报国岂知身有死,誓天不与贼俱生。bào guó qǐ zhī shēn yǒu sǐ,shì tiān bù yǔ zéi jù shēng。
神游碧落青骡远,气挟洪涛白马迎。shén yóu bì luò qīng luó yuǎn,qì xié hóng tāo bái mǎ yíng。
金匮正修仁义传,史官执笔泪先倾。jīn kuì zhèng xiū rén yì chuán,shǐ guān zhí bǐ lèi xiān qīng。

璚花珠月二名姬

杨维桢

新年春色在邻家,队子三三聚馆娃。xīn nián chūn sè zài lín jiā,duì zi sān sān jù guǎn wá。
月满十分珠有价,花开第一玉无瑕。yuè mǎn shí fēn zhū yǒu jià,huā kāi dì yī yù wú xiá。
蒲萄酒滟沈樱颗,翡翠裙翻踏月牙。pú táo jiǔ yàn shěn yīng kē,fěi cuì qún fān tà yuè yá。
老子围红先点笔,诗成勉饮玉莲华。lǎo zi wéi hóng xiān diǎn bǐ,shī chéng miǎn yǐn yù lián huá。

杨妃袜

杨维桢

天宝年来窄袎留,几随锦被暖香篝。tiān bǎo nián lái zhǎi yào liú,jǐ suí jǐn bèi nuǎn xiāng gōu。
月生帘影初弦夜,水浸莲花一瓣秋。yuè shēng lián yǐng chū xián yè,shuǐ jìn lián huā yī bàn qiū。
尘玷翠盘思乱滚,香黏金?忆微兜。chén diàn cuì pán sī luàn gǔn,xiāng nián jīn dèng yì wēi dōu。
悬知赐浴华清日,花底䙀儿碧眼偷。xuán zhī cì yù huá qīng rì,huā dǐ běng ér bì yǎn tōu。

翡翠巢

杨维桢

罗浮花使先春到,来傍玉楼深处巢。luó fú huā shǐ xiān chūn dào,lái bàng yù lóu shēn chù cháo。
舞雪艳翻杨柳絮,歌云轻压海棠梢。wǔ xuě yàn fān yáng liǔ xù,gē yún qīng yā hǎi táng shāo。
屏开时露鸦头袜,弦断应衔凤嘴胶。píng kāi shí lù yā tóu wà,xián duàn yīng xián fèng zuǐ jiāo。
却笑雪衣娘太劣,雕笼深锁未全教。què xiào xuě yī niáng tài liè,diāo lóng shēn suǒ wèi quán jiào。

送僧归日本

杨维桢

东风昨夜来乡国,又见阶前吴草青。dōng fēng zuó yè lái xiāng guó,yòu jiàn jiē qián wú cǎo qīng。
金锡躅空灵鸟逝,宝珠嗅海毒龙腥。jīn xī zhú kōng líng niǎo shì,bǎo zhū xiù hǎi dú lóng xīng。
车轮日出扶桑树,笠盖天倾北极星。chē lún rì chū fú sāng shù,lì gài tiān qīng běi jí xīng。
我欲东夷访文献,归来中土校全经。wǒ yù dōng yí fǎng wén xiàn,guī lái zhōng tǔ xiào quán jīng。

玉山草堂雅集又题

杨维桢

我常被酒玉山堂,风物于人引兴长。wǒ cháng bèi jiǔ yù shān táng,fēng wù yú rén yǐn xīng zhǎng。
银丝莼荐野鸭炙,金粟瓜取西杨庄。yín sī chún jiàn yě yā zhì,jīn sù guā qǔ xī yáng zhuāng。
山头云气或成虎,溪上仙人多讶羊。shān tóu yún qì huò chéng hǔ,xī shàng xiān rén duō yà yáng。
何处行春《柘枝》鼓,阆州《竹枝》歌女郎。hé chù xíng chūn zhè zhī gǔ,láng zhōu zhú zhī gē nǚ láng。

春日有怀玉山主人

杨维桢

梨花枝外雨冥冥,宿酒朝来尚未醒。lí huā zhī wài yǔ míng míng,sù jiǔ cháo lái shàng wèi xǐng。
倚砌宜男偏婀娜,隔窗鹦鹉太丁宁。yǐ qì yí nán piān ē nà,gé chuāng yīng wǔ tài dīng níng。
紫鸾箫管和瑶瑟,金鸭香炉倚绣屏。zǐ luán xiāo guǎn hé yáo sè,jīn yā xiāng lú yǐ xiù píng。
青李来禽临已遍,定从白鹄授《黄庭》。qīng lǐ lái qín lín yǐ biàn,dìng cóng bái gǔ shòu huáng tíng。

佛顶菊

杨维桢

莲社渊明手自栽,头颅终不惹尘埃。lián shè yuān míng shǒu zì zāi,tóu lú zhōng bù rě chén āi。
东篱若为摩挲看,西域亲曾受记来。dōng lí ruò wèi mó sā kàn,xī yù qīn céng shòu jì lái。
妙色尽从枝上发,慧香直奔脑门开。miào sè jǐn cóng zhī shàng fā,huì xiāng zhí bēn nǎo mén kāi。
明年九月重阳节,再托摩耶圣母胎。míng nián jiǔ yuè zhòng yáng jié,zài tuō mó yé shèng mǔ tāi。

改作

杨维桢

天随地老妾随兵,天地无情妾有情。tiān suí dì lǎo qiè suí bīng,tiān dì wú qíng qiè yǒu qíng。
指血啮开云峤赤,苔痕化作雪江清。zhǐ xuè niè kāi yún jiào chì,tái hén huà zuò xuě jiāng qīng。
愿从湘瑟声中死,不逐胡笳拍里生。yuàn cóng xiāng sè shēng zhōng sǐ,bù zhú hú jiā pāi lǐ shēng。
三月子规啼断血,秋风无泪写哀铭。sān yuè zi guī tí duàn xuè,qiū fēng wú lèi xiě āi míng。

钟山诗

杨维桢

钟山千仞楚天西,玉柱曾经御笔题。zhōng shān qiān rèn chǔ tiān xī,yù zhù céng jīng yù bǐ tí。
云护金陵龙虎壮,月明珠树凤凰栖。yún hù jīn líng lóng hǔ zhuàng,yuè míng zhū shù fèng huáng qī。
气吞江海三山小,势压乾坤五岳低。qì tūn jiāng hǎi sān shān xiǎo,shì yā qián kūn wǔ yuè dī。
愿效华封陈敬祝,万年圣寿与天齐。yuàn xiào huá fēng chén jìng zhù,wàn nián shèng shòu yǔ tiān qí。

嬉春体四绝

杨维桢

燕子冲帘过,胡蜂采蜜归。yàn zi chōng lián guò,hú fēng cǎi mì guī。
折花香露湿,不惜绣罗衣。zhé huā xiāng lù shī,bù xī xiù luó yī。

嬉春体四绝

杨维桢

水暖鸳鸳渡,风寒燕燕楼。shuǐ nuǎn yuān yuān dù,fēng hán yàn yàn lóu。
桃根与桃叶,都在曲江头。táo gēn yǔ táo yè,dōu zài qū jiāng tóu。

嬉春体四绝

杨维桢

月过蔷薇架,雕鞍未到家。yuè guò qiáng wēi jià,diāo ān wèi dào jiā。
小娃犹殢酒,拦路夺人花。xiǎo wá yóu tì jiǔ,lán lù duó rén huā。

嬉春体四绝

杨维桢

花气不成雨,莺声都是春。huā qì bù chéng yǔ,yīng shēng dōu shì chūn。
戎装飞上马,疑是汉宫人。róng zhuāng fēi shàng mǎ,yí shì hàn gōng rén。

湖上感事漫成四绝奉寄玉山

杨维桢

湖水碧于天,湖云薄似烟。hú shuǐ bì yú tiān,hú yún báo shì yān。
鸳鸯不惊乱,飞过岳坟前。yuān yāng bù jīng luàn,fēi guò yuè fén qián。