古诗词

春晖草

杨维桢

宜男花,春晖草。yí nán huā,chūn huī cǎo。
小草报春晖,叶好花亦好。xiǎo cǎo bào chūn huī,yè hǎo huā yì hǎo。
花上青蚨缀枝满,阿㜷花开春日短。huā shàng qīng fú zhuì zhī mǎn,ā mí huā kāi chūn rì duǎn。
疾风卷地起,劲草偃如麻。jí fēng juǎn dì qǐ,jìn cǎo yǎn rú má。
借问春晖草,漂蓬落谁家。jiè wèn chūn huī cǎo,piāo péng luò shuí jiā。
阖闾城外髑髅台,阿㜷些魂台上来。hé lǘ chéng wài dú lóu tái,ā mí xiē hún tái shàng lái。
宜男草抽花染血,花上之血不可灭。yí nán cǎo chōu huā rǎn xuè,huā shàng zhī xuè bù kě miè。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

警雕三章

杨维桢

贞柏苍苍兮乌府初霜,寒气袭袭兮皂雕在傍。zhēn bǎi cāng cāng xī wū fǔ chū shuāng,hán qì xí xí xī zào diāo zài bàng。
匪汝朋比兮伏阴纡阳,扶竖正直兮不茹吐其柔刚。fěi rǔ péng bǐ xī fú yīn yū yáng,fú shù zhèng zhí xī bù rú tǔ qí róu gāng。
鸾凤远举兮枭獍云亡。luán fèng yuǎn jǔ xī xiāo jìng yún wáng。
吁嗟雕兮不改行,收汝族兮磔以禳。xū jiē diāo xī bù gǎi xíng,shōu rǔ zú xī zhé yǐ ráng。

佛郎国进天马歌

杨维桢

龙德中,元气昌,天王一统开八荒。lóng dé zhōng,yuán qì chāng,tiān wáng yī tǒng kāi bā huāng。
十又一叶治久长,前年白雉来越裳。shí yòu yī yè zhì jiǔ zhǎng,qián nián bái zhì lái yuè shang。
中国圣明日重光,仁声馺沓动嘉祥。zhōng guó shèng míng rì zhòng guāng,rén shēng sà dá dòng jiā xiáng。
乌桓部族号佛郎,实生天马龙文章。wū huán bù zú hào fú láng,shí shēng tiān mǎ lóng wén zhāng。
玉台启,阊阖张,愿为苍龙载东皇。yù tái qǐ,chāng hé zhāng,yuàn wèi cāng lóng zài dōng huáng。
瑶池八骏若有亡,白云谣曲成荒唐。yáo chí bā jùn ruò yǒu wáng,bái yún yáo qū chéng huāng táng。
有元皇帝不下堂,瑶母万寿来称觞。yǒu yuán huáng dì bù xià táng,yáo mǔ wàn shòu lái chēng shāng。
属车九九和鸾锵,大驾或驻和林乡。shǔ chē jiǔ jiǔ hé luán qiāng,dà jià huò zhù hé lín xiāng。
后车猎俟非陈仓,帝乘白马抚八方。hòu chē liè qí fēi chén cāng,dì chéng bái mǎ fǔ bā fāng。
调风雨,和阴阳,泰阶砥平玉烛明,太平有典郊乐扬。diào fēng yǔ,hé yīn yáng,tài jiē dǐ píng yù zhú míng,tài píng yǒu diǎn jiāo lè yáng。
尚见荥河出图像,麒麟凤鸟纷来翔。shàng jiàn xíng hé chū tú xiàng,qí lín fèng niǎo fēn lái xiáng。

览古四十二首

杨维桢

晋师纳天王,大义白日披。jìn shī nà tiān wáng,dà yì bái rì pī。
尹固附孽子,奉籍奔蛮夷。yǐn gù fù niè zi,fèng jí bēn mán yí。
道逢秋郊妇,三岁尔大期。dào féng qiū jiāo fù,sān suì ěr dà qī。
三年尹固死,妇言如蓍龟。sān nián yǐn gù sǐ,fù yán rú shī guī。

览古四十二首

杨维桢

出姜哭过市,呼天天实闻。chū jiāng kū guò shì,hū tiān tiān shí wén。
市人皆涕下,鲁贼当谁分。shì rén jiē tì xià,lǔ zéi dāng shuí fēn。
出姜不归鲁,麟笔诛其君。chū jiāng bù guī lǔ,lín bǐ zhū qí jūn。

览古四十二首

杨维桢

秦穆饮盗马,楚庄忘绝缨。qín mù yǐn dào mǎ,chǔ zhuāng wàng jué yīng。
齐景恩一木,触槐有淫刑。qí jǐng ēn yī mù,chù huái yǒu yín xíng。
婧女告齐相,称说辩且正。jìng nǚ gào qí xiāng,chēng shuō biàn qiě zhèng。
明朝拔槐令,婧妇脱因名。míng cháo bá huái lìng,jìng fù tuō yīn míng。

览古四十二首

杨维桢

单父七弦琴,为治务感兴。dān fù qī xián qín,wèi zhì wù gǎn xīng。
十金南门木,立令务必行。shí jīn nán mén mù,lì lìng wù bì xíng。
单父有成效,夜渔若严刑。dān fù yǒu chéng xiào,yè yú ruò yán xíng。
南门能徙木,不能徙民情。nán mén néng xǐ mù,bù néng xǐ mín qíng。
以此知巧信,不如拙而诚。yǐ cǐ zhī qiǎo xìn,bù rú zhuō ér chéng。

览古四十二首

杨维桢

韩厥戮赵仆,不以私害公。hán jué lù zhào pū,bù yǐ sī hài gōng。
后人援此义,往往为逄蒙。hòu rén yuán cǐ yì,wǎng wǎng wèi páng méng。
曲逆不背本,事主可移忠。qū nì bù bèi běn,shì zhǔ kě yí zhōng。
伟哉刘公论,吕布真难容。wěi zāi liú gōng lùn,lǚ bù zhēn nán róng。

览古四十二首

杨维桢

应侯刻薄人,须贾得无死。yīng hóu kè báo rén,xū jiǎ dé wú sǐ。
飞将杀霸陵,狼狠不足齿。fēi jiāng shā bà líng,láng hěn bù zú chǐ。
如何画眉郎,五日杀掾史。rú hé huà méi láng,wǔ rì shā yuàn shǐ。

览古四十二首

杨维桢

齐相善求治,议论人人殊。qí xiāng shàn qiú zhì,yì lùn rén rén shū。
盖翁本黄老,一语盖有馀。gài wēng běn huáng lǎo,yī yǔ gài yǒu yú。
诸儒不足听,醉吏自足呼。zhū rú bù zú tīng,zuì lì zì zú hū。
醉吏狱不扰,诸儒多诉狙。zuì lì yù bù rǎo,zhū rú duō sù jū。

览古四十二首

杨维桢

恭俭汉天子,取士忌少年。gōng jiǎn hàn tiān zi,qǔ shì jì shǎo nián。
未应绛灌徒,廷中肯妨贤。wèi yīng jiàng guàn tú,tíng zhōng kěn fáng xián。
徒为宣室召,复有长沙迁。tú wèi xuān shì zhào,fù yǒu zhǎng shā qiān。
不见冯都尉,庞眉竟谁怜。bù jiàn féng dōu wèi,páng méi jìng shuí lián。

览古四十二首

杨维桢

田叔作鲁相,王不敢游田。tián shū zuò lǔ xiāng,wáng bù gǎn yóu tián。
痛愧取民物,偿以中府钱。tòng kuì qǔ mín wù,cháng yǐ zhōng fǔ qián。
汉人重长者,长者岂非贤。hàn rén zhòng zhǎng zhě,zhǎng zhě qǐ fēi xián。

览古四十二首

杨维桢

任安与田仁,同仕将军门。rèn ān yǔ tián rén,tóng shì jiāng jūn mén。
厮养恶齿马,实坐贫失身。sī yǎng è chǐ mǎ,shí zuò pín shī shēn。
发愤骑奴席,拔刃徒自分。fā fèn qí nú xí,bá rèn tú zì fēn。
不会赵少府,何时别奴群。bù huì zhào shǎo fǔ,hé shí bié nú qún。
乃知圣贤仕,端不与贱贫。nǎi zhī shèng xián shì,duān bù yǔ jiàn pín。

览古四十二首

杨维桢

郭解本大侠,睚眦杀人威。guō jiě běn dà xiá,yá zì shā rén wēi。
当其出邑屋,独不杀倨夷。dāng qí chū yì wū,dú bù shā jù yí。
属吏脱践更,卒感肉袒来。shǔ lì tuō jiàn gèng,zú gǎn ròu tǎn lái。
此事实近道,可以侠少之。cǐ shì shí jìn dào,kě yǐ xiá shǎo zhī。

览古四十二首

杨维桢

汉廷古遗直,免官归田园。hàn tíng gǔ yí zhí,miǎn guān guī tián yuán。
已闻御史奏,严李有飞言。yǐ wén yù shǐ zòu,yán lǐ yǒu fēi yán。
矫制独无罪,加冠礼终存。jiǎo zhì dú wú zuì,jiā guān lǐ zhōng cún。
谁谓淮阳召,淮阳为寡恩。shuí wèi huái yáng zhào,huái yáng wèi guǎ ēn。

览古四十二首

杨维桢

出关弃繻子,南征笑狂生。chū guān qì xū zi,nán zhēng xiào kuáng shēng。
左右无黄发,淫夫抰之行。zuǒ yòu wú huáng fā,yín fū yāng zhī xíng。
戮杀汉使者,君臣起大兵。lù shā hàn shǐ zhě,jūn chén qǐ dà bīng。
尉他羁汉绶,何曾请长缨。wèi tā jī hàn shòu,hé céng qǐng zhǎng yīng。