古诗词

刘节妇

杨维桢

大江东流接混茫,金山焦山郁相望。dà jiāng dōng liú jiē hùn máng,jīn shān jiāo shān yù xiāng wàng。
铁瓮长城北枕江,中有三槐节妇堂,壁立万仞之高冈。tiě wèng zhǎng chéng běi zhěn jiāng,zhōng yǒu sān huái jié fù táng,bì lì wàn rèn zhī gāo gāng。
自别母氏归刘郎,中朝琼树摧秋霜。zì bié mǔ shì guī liú láng,zhōng cháo qióng shù cuī qiū shuāng。
玉琴不奏双鸳鸯,玉笙不吹双凤皇。yù qín bù zòu shuāng yuān yāng,yù shēng bù chuī shuāng fèng huáng。
络纬夜啼月上房,烛光照泪垂汪汪。luò wěi yè tí yuè shàng fáng,zhú guāng zhào lèi chuí wāng wāng。
纺绩给朝莫,群雏忽成行。fǎng jì gěi cháo mò,qún chú hū chéng xíng。
生处同室居,死期同穴藏。shēng chù tóng shì jū,sǐ qī tóng xué cáng。
新阡种松三尺强,黛色已见参天长。xīn qiān zhǒng sōng sān chǐ qiáng,dài sè yǐ jiàn cān tiān zhǎng。
流脂入地成琥珀,终夜吐燄如丹光。liú zhī rù dì chéng hǔ pò,zhōng yè tǔ yàn rú dān guāng。
扬雄与冯道,不异燕赵倡,食君之禄而弗与国同存亡。yáng xióng yǔ féng dào,bù yì yàn zhào chàng,shí jūn zhī lù ér fú yǔ guó tóng cún wáng。
呜呼节妇之德不可量。wū hū jié fù zhī dé bù kě liàng。
节妇之发白于雪,节妇之心化为铁。jié fù zhī fā bái yú xuě,jié fù zhī xīn huà wèi tiě。
我歌为继柏舟诗,门户他年耀旌节。wǒ gē wèi jì bǎi zhōu shī,mén hù tā nián yào jīng jié。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

宫词十二首

杨维桢

金屋秋深露气凉,宫监久不到西厢。jīn wū qiū shēn lù qì liáng,gōng jiān jiǔ bù dào xī xiāng。
丁宁莫窃宁哥笛,鹦姆无情说短长。dīng níng mò qiè níng gē dí,yīng mǔ wú qíng shuō duǎn zhǎng。

宫词十二首

杨维桢

露气夜生鳷鹊楼,井梧叶叶已知秋。lù qì yè shēng zhī què lóu,jǐng wú yè yè yǐ zhī qiū。
君王只禁宫中蛊,不禁流红出御沟。jūn wáng zhǐ jìn gōng zhōng gǔ,bù jìn liú hóng chū yù gōu。

宫词十二首

杨维桢

十三宫女善词章,长立君王玉几傍。shí sān gōng nǚ shàn cí zhāng,zhǎng lì jūn wáng yù jǐ bàng。
阿婉有才还有累,宫中鹦鹉啄条桑。ā wǎn yǒu cái hái yǒu lèi,gōng zhōng yīng wǔ zhuó tiáo sāng。

宫词十二首

杨维桢

蛾眉矉处不胜秋,长带芙蓉小苑愁。é méi pín chù bù shèng qiū,zhǎng dài fú róng xiǎo yuàn chóu。
肯为君王通一笑,羽书烽火误诸侯。kěn wèi jūn wáng tōng yī xiào,yǔ shū fēng huǒ wù zhū hóu。

玉山以诗见招用韵奉答二首其一

杨维桢

君泛脂江我泛娄,沙棠小桨木兰舟。jūn fàn zhī jiāng wǒ fàn lóu,shā táng xiǎo jiǎng mù lán zhōu。
醉吹铁笛珠帘底,端为风流刺史留。zuì chuī tiě dí zhū lián dǐ,duān wèi fēng liú cì shǐ liú。

飞絮

杨维桢

春风门巷欲无花,絮起晴风落又斜。chūn fēng mén xiàng yù wú huā,xù qǐ qíng fēng luò yòu xié。
飞入画帘空惹恨,不知杨柳在谁家?fēi rù huà lián kōng rě hèn,bù zhī yáng liǔ zài shuí jiā?

题芭蕉美人图

杨维桢

髻云浅露月牙弯,独立西风意自闲。jì yún qiǎn lù yuè yá wān,dú lì xī fēng yì zì xián。
书破绿蕉双凤尾,不随红叶到人间。shū pò lǜ jiāo shuāng fèng wěi,bù suí hóng yè dào rén jiān。

题凌波仙图

杨维桢

帝子乘风下九疑,含情欲去更迟迟。dì zi chéng fēng xià jiǔ yí,hán qíng yù qù gèng chí chí。
独怜江草年年长,曾见凌波解佩时。dú lián jiāng cǎo nián nián zhǎng,céng jiàn líng bō jiě pèi shí。

题撚花仕女图

杨维桢

写罢桃花扇底诗,木香手撚小枝枝。xiě bà táo huā shàn dǐ shī,mù xiāng shǒu niǎn xiǎo zhī zhī。
灵犀一点春心密,不许墙东野蝶知。líng xī yī diǎn chūn xīn mì,bù xǔ qiáng dōng yě dié zhī。

水墨四香画

杨维桢

玉龙声嘶五更了,绿衣倒挂榑桑晓。yù lóng shēng sī wǔ gèng le,lǜ yī dào guà fú sāng xiǎo。
道人冲寒酒未醒,梨花零落春云小。dào rén chōng hán jiǔ wèi xǐng,lí huā líng luò chūn yún xiǎo。

瑞香花

杨维桢

一团华盖翠亭亭,万个丁香露欲零。yī tuán huá gài cuì tíng tíng,wàn gè dīng xiāng lù yù líng。
日炙锦薰眠不得,玉人扶起酒初醒。rì zhì jǐn xūn mián bù dé,yù rén fú qǐ jiǔ chū xǐng。

题柯敬仲竹木

杨维桢

洞庭秋尽水增波,光动珊瑚碧树柯。dòng tíng qiū jǐn shuǐ zēng bō,guāng dòng shān hú bì shù kē。
夜半仙人骑紫凤,满天清影月明多。yè bàn xiān rén qí zǐ fèng,mǎn tiān qīng yǐng yuè míng duō。

四马挟弹图

杨维桢

八骏瑶池一半归,锦袍欲脱玉腰围。bā jùn yáo chí yī bàn guī,jǐn páo yù tuō yù yāo wéi。
君王手挟流星弹,莫打慈乌绕树飞。jūn wáng shǒu xié liú xīng dàn,mò dǎ cí wū rào shù fēi。

出猎图

杨维桢

燕支花开春日晖,从官游骑去如飞。yàn zhī huā kāi chūn rì huī,cóng guān yóu qí qù rú fēi。
分明一段龙沙景,白雁黄羊好打围。fēn míng yī duàn lóng shā jǐng,bái yàn huáng yáng hǎo dǎ wéi。

题墨雁

杨维桢

黄沙衰草羽毵毵,八月天山冷不堪。huáng shā shuāi cǎo yǔ sān sān,bā yuè tiān shān lěng bù kān。
昨夜朔风吹过影,尽将秋色到天南。zuó yè shuò fēng chuī guò yǐng,jǐn jiāng qiū sè dào tiān nán。