古诗词

于氏琵琶行

方回

君不见木兰女郎代戍边,铁甲卧起二十年。jūn bù jiàn mù lán nǚ láng dài shù biān,tiě jiǎ wò qǐ èr shí nián。
不知谁作古乐府,至今流传木兰篇。bù zhī shuí zuò gǔ lè fǔ,zhì jīn liú chuán mù lán piān。
又不见公孙大娘舞剑器,挥霍低昂动天地。yòu bù jiàn gōng sūn dà niáng wǔ jiàn qì,huī huò dī áng dòng tiān dì。
我杜少陵有长歌,每一读之生壮气。wǒ dù shǎo líng yǒu zhǎng gē,měi yī dú zhī shēng zhuàng qì。
汉时昭君颜如花,强令出塞禁风沙。hàn shí zhāo jūn yán rú huā,qiáng lìng chū sāi jìn fēng shā。
马上无以写愁思,推手为琵却手琶。mǎ shàng wú yǐ xiě chóu sī,tuī shǒu wèi pí què shǒu pá。
昭君死作青冢土,琵琶却传来汉家。zhāo jūn sǐ zuò qīng zhǒng tǔ,pí pá què chuán lái hàn jiā。
一弦一字万怨恨,始听欢乐终咨嗟。yī xián yī zì wàn yuàn hèn,shǐ tīng huān lè zhōng zī jiē。
燕代佳人有于氏,春日黄莺韵桃李。yàn dài jiā rén yǒu yú shì,chūn rì huáng yīng yùn táo lǐ。
齿犀微露朱砂唇,手荑缓转青葱指。chǐ xī wēi lù zhū shā chún,shǒu tí huǎn zhuǎn qīng cōng zhǐ。
声外调声非杆拨,意中写意自宫徵。shēng wài diào shēng fēi gān bō,yì zhōng xiě yì zì gōng zhēng。
曲阑歌罢或潸然,何能动人一至此。qū lán gē bà huò shān rán,hé néng dòng rén yī zhì cǐ。
有时不用琵琶歌,辩如仪秦勇贲轲。yǒu shí bù yòng pí pá gē,biàn rú yí qín yǒng bēn kē。
武昌东西说赤壁,洙泗南北夸黄河。wǔ chāng dōng xī shuō chì bì,zhū sì nán běi kuā huáng hé。
一炬一失百万却,古今胜败何其多。yī jù yī shī bǎi wàn què,gǔ jīn shèng bài hé qí duō。
拔山盖世亦泪下,骓兮虞兮奈若何。bá shān gài shì yì lèi xià,zhuī xī yú xī nài ruò hé。
老夫嗜好无它癖,为尔看朱几成碧。lǎo fū shì hǎo wú tā pǐ,wèi ěr kàn zhū jǐ chéng bì。
白发多情似乐天,衫袖江州司马湿。bái fā duō qíng shì lè tiān,shān xiù jiāng zhōu sī mǎ shī。
前身不是木兰旧女郎,今生恐是公孙真大娘。qián shēn bù shì mù lán jiù nǚ láng,jīn shēng kǒng shì gōng sūn zhēn dà niáng。
哦此琵琶敲诗肠,尔或因之姓名香。ó cǐ pí pá qiāo shī cháng,ěr huò yīn zhī xìng míng xiāng。

方回

元朝诗人、诗论家。方回节操无可言者,为世所讥,然善论诗文,论诗主江西派,为江西诗派殿军(参见《中国文学史·第三卷·第六编·元代文学》)。字万里。徽州歙县(今属安徽)人。南宋理宗时登第,初以《梅花百咏》向权臣贾似道献媚,后见似道势败,又上似道十可斩之疏,得任严州(今浙江建德)知府。元兵将至,他高唱死守封疆之论,及元兵至,又望风迎降,得任建德路总管,不久罢官,即徜徉于杭州、歙县一带,晚年在杭州以卖文为生,以至老死。
方回罢官后,致力于诗,选唐、宋近体诗,加以评论,取名《瀛奎律髓》,共49卷。 方回的作品>>

猜您喜欢

解闷

方回

苦吟成癖习,多难迫衰年。kǔ yín chéng pǐ xí,duō nán pò shuāi nián。
生理终无赖,诗名似许专。shēng lǐ zhōng wú lài,shī míng shì xǔ zhuān。
刚肠百鍊劲,老笔万钧悬。gāng cháng bǎi liàn jìn,lǎo bǐ wàn jūn xuán。
得失元相半,乾坤本不偏。dé shī yuán xiāng bàn,qián kūn běn bù piān。

梦作

方回

几年于此矣,愁鬓雪垂垂。jǐ nián yú cǐ yǐ,chóu bìn xuě chuí chuí。
已悟身为幻,犹能梦作诗。yǐ wù shēn wèi huàn,yóu néng mèng zuò shī。
百骸谁不朽,一念未全衰。bǎi hái shuí bù xiǔ,yī niàn wèi quán shuāi。
用尽平生力,唯吾影自知。yòng jǐn píng shēng lì,wéi wú yǐng zì zhī。

灰心

方回

志大终痴拙,年衰合老成。zhì dà zhōng chī zhuō,nián shuāi hé lǎo chéng。
口无谈世事,身不要时名。kǒu wú tán shì shì,shēn bù yào shí míng。
偶后诸人死,犹馀几日程。ǒu hòu zhū rén sǐ,yóu yú jǐ rì chéng。
灰心良已是,拊髀未须惊。huī xīn liáng yǐ shì,fǔ bì wèi xū jīng。

夏日

方回

多病情怀懒,新晴草木光。duō bìng qíng huái lǎn,xīn qíng cǎo mù guāng。
倦骸扶老瘦,幽径息阴凉。juàn hái fú lǎo shòu,yōu jìng xī yīn liáng。
家瘠盘餐俭,村荒籴价昂。jiā jí pán cān jiǎn,cūn huāng dí jià áng。
岂无可忧者,得句暂能忘。qǐ wú kě yōu zhě,dé jù zàn néng wàng。

说诗

方回

齿发侵寻落,风霜取次秋。chǐ fā qīn xún luò,fēng shuāng qǔ cì qiū。
口须湔乳臭,川合向东流。kǒu xū jiān rǔ chòu,chuān hé xiàng dōng liú。
沈宋中尝悔,江湖晚更羞。shěn sòng zhōng cháng huǐ,jiāng hú wǎn gèng xiū。
此声专老杜,犹俟到夔州。cǐ shēng zhuān lǎo dù,yóu qí dào kuí zhōu。

晨起二首

方回

近市招医士,空庖督爨奴。jìn shì zhāo yī shì,kōng páo dū cuàn nú。
膻荤犹可绝,药饵岂容无。shān hūn yóu kě jué,yào ěr qǐ róng wú。
既欲营猫饭,仍当续马刍。jì yù yíng māo fàn,réng dāng xù mǎ chú。
晨兴百需缺,独喜见吾雏。chén xīng bǎi xū quē,dú xǐ jiàn wú chú。

晨起二首

方回

蚊蚤宵为梗,葵榴晓可观。wén zǎo xiāo wèi gěng,kuí liú xiǎo kě guān。
偶无酲待解,自觉寝难安。ǒu wú chéng dài jiě,zì jué qǐn nán ān。
深癖穿蒙密,幽阴度屈盘。shēn pǐ chuān méng mì,yōu yīn dù qū pán。
忽惊一点露,滴人发间寒。hū jīng yī diǎn lù,dī rén fā jiān hán。

力学

方回

力学衰犹进,治生晚不雠。lì xué shuāi yóu jìn,zhì shēng wǎn bù chóu。
操心元自定,忤俗果何由。cāo xīn yuán zì dìng,wǔ sú guǒ hé yóu。
涂抹馀千纸,浮沉等一沤。tú mǒ yú qiān zhǐ,fú chén děng yī ōu。
忍穷兼耐辱,失笑未包羞。rěn qióng jiān nài rǔ,shī xiào wèi bāo xiū。

赠孙元京

方回

道岂与身穷,相逢两秃翁。dào qǐ yǔ shēn qióng,xiāng féng liǎng tū wēng。
高怀真悃悃,薄艺愧空空。gāo huái zhēn kǔn kǔn,báo yì kuì kōng kōng。
同谷吟山雪,愚溪感候虫。tóng gǔ yín shān xuě,yú xī gǎn hòu chóng。
斯人何可作,尚获见馀风。sī rén hé kě zuò,shàng huò jiàn yú fēng。

赠孙元京

方回

举世无高见,斯文有正音。jǔ shì wú gāo jiàn,sī wén yǒu zhèng yīn。
稍工仍要拙,宁古不为今。shāo gōng réng yào zhuō,níng gǔ bù wèi jīn。
末俗难容喙,空言苦用心。mò sú nán róng huì,kōng yán kǔ yòng xīn。
未妨全瘦劲,却恐太幽深。wèi fáng quán shòu jìn,què kǒng tài yōu shēn。

送陆君重

方回

胥谓真英妙,元来极老成。xū wèi zhēn yīng miào,yuán lái jí lǎo chéng。
诗书裁簿领,忠厚胜聪明。shī shū cái bù lǐng,zhōng hòu shèng cōng míng。
熟料乾坤事,难穷九万程。shú liào qián kūn shì,nán qióng jiǔ wàn chéng。
吾衰今已矣,公等付苍生。wú shuāi jīn yǐ yǐ,gōng děng fù cāng shēng。

送陆君重

方回

谓世无廉吏,吾犹见此人。wèi shì wú lián lì,wú yóu jiàn cǐ rén。
政声口碑在,阴德□□新。zhèng shēng kǒu bēi zài,yīn dé xīn。
薄俗难开眼,亨途易致身。báo sú nán kāi yǎn,hēng tú yì zhì shēn。
一清当百浊,端肯混光尘。yī qīng dāng bǎi zhuó,duān kěn hùn guāng chén。

送陆君重

方回

岂不亦分符,圭田廨宅无。qǐ bù yì fēn fú,guī tián xiè zhái wú。
一楼栖僦寓,百费仰家租。yī lóu qī jiù yù,bǎi fèi yǎng jiā zū。
琴韵消长日,诗盟许老夫。qín yùn xiāo zhǎng rì,shī méng xǔ lǎo fū。
用心自尘外,未觉与同途。yòng xīn zì chén wài,wèi jué yǔ tóng tú。

送陆君重

方回

四宝堂空后,归舟有底珍。sì bǎo táng kōng hòu,guī zhōu yǒu dǐ zhēn。
唯将好山色,可语故乡人。wéi jiāng hǎo shān sè,kě yǔ gù xiāng rén。
他日公能忆,吾邦俗尚淳。tā rì gōng néng yì,wú bāng sú shàng chún。
信难臧否遽,早觉是非真。xìn nán zāng fǒu jù,zǎo jué shì fēi zhēn。

送陆君重

方回

起伏难前定,行藏喜自由。qǐ fú nán qián dìng,xíng cáng xǐ zì yóu。
足堪娱寿母,幸不乏先畴。zú kān yú shòu mǔ,xìng bù fá xiān chóu。
酒具饶鱼蟹,郊居少应酬。jiǔ jù ráo yú xiè,jiāo jū shǎo yīng chóu。
两无惭事育,何用到壶头。liǎng wú cán shì yù,hé yòng dào hú tóu。