古诗词

题郑提学孔明敬斋

方回

恭惟方寸心,表里无将迎。gōng wéi fāng cùn xīn,biǎo lǐ wú jiāng yíng。
妍丑物不逃,宇宙大明镜。yán chǒu wù bù táo,yǔ zhòu dà míng jìng。
时开复时阖,静定动亦定。shí kāi fù shí hé,jìng dìng dòng yì dìng。
孰为磨且奁,尘垢敢吾竞。shú wèi mó qiě lián,chén gòu gǎn wú jìng。
徐步冲牙和,俨立章甫正。xú bù chōng yá hé,yǎn lì zhāng fǔ zhèng。
威严修德容,戒惧毓景行。wēi yán xiū dé róng,jiè jù yù jǐng xíng。
典谟冠百王,首言钦恭敬。diǎn mó guān bǎi wáng,shǒu yán qīn gōng jìng。
慎寅与祗让,惴惴远机阱。shèn yín yǔ zhī ràng,zhuì zhuì yuǎn jī jǐng。
怠慢惟不敢,兹其所以圣。dài màn wéi bù gǎn,zī qí suǒ yǐ shèng。
三畏四勿传,孔颜曾思孟。sān wèi sì wù chuán,kǒng yán céng sī mèng。
洛学至正叔,主一肃正命。luò xué zhì zhèng shū,zhǔ yī sù zhèng mìng。
乾淳朱逮张,铭箴互规咏。qián chún zhū dǎi zhāng,míng zhēn hù guī yǒng。
奥室鬼神临,寐枕雷霆迸。ào shì guǐ shén lín,mèi zhěn léi tíng bèng。
凛若对庙祭,严于听军令。lǐn ruò duì miào jì,yán yú tīng jūn lìng。
古君子必尔,持身以莅政。gǔ jūn zi bì ěr,chí shēn yǐ lì zhèng。
保家云仍长,理国彊以靓。bǎo jiā yún réng zhǎng,lǐ guó jiàng yǐ jìng。
繄予幼不学,乃有东家郑。yī yǔ yòu bù xué,nǎi yǒu dōng jiā zhèng。
一谨御万邪,道涯自孤泳。yī jǐn yù wàn xié,dào yá zì gū yǒng。
何当跻公堂,幽话听犀柄。hé dāng jī gōng táng,yōu huà tīng xī bǐng。
师授分所闻,庶尽人己性。shī shòu fēn suǒ wén,shù jǐn rén jǐ xìng。

方回

元朝诗人、诗论家。方回节操无可言者,为世所讥,然善论诗文,论诗主江西派,为江西诗派殿军(参见《中国文学史·第三卷·第六编·元代文学》)。字万里。徽州歙县(今属安徽)人。南宋理宗时登第,初以《梅花百咏》向权臣贾似道献媚,后见似道势败,又上似道十可斩之疏,得任严州(今浙江建德)知府。元兵将至,他高唱死守封疆之论,及元兵至,又望风迎降,得任建德路总管,不久罢官,即徜徉于杭州、歙县一带,晚年在杭州以卖文为生,以至老死。
方回罢官后,致力于诗,选唐、宋近体诗,加以评论,取名《瀛奎律髓》,共49卷。 方回的作品>>

猜您喜欢

再赋春寒

方回

已近江南煮酒天,单衣时节更重绵。yǐ jìn jiāng nán zhǔ jiǔ tiān,dān yī shí jié gèng zhòng mián。
女郎斗草频呵手,老子看花剩耸肩。nǚ láng dòu cǎo pín hē shǒu,lǎo zi kàn huā shèng sǒng jiān。
归燕迎风帘外语,新鹅怯水岸间眠。guī yàn yíng fēng lián wài yǔ,xīn é qiè shuǐ àn jiān mián。
雪如柳絮絮如雪,醉眼难禁故放颠。xuě rú liǔ xù xù rú xuě,zuì yǎn nán jìn gù fàng diān。

徐逊绵题三贤祠堂诗有云士死惟留姓与名天下第一议论也再赋二首

方回

殷仁周寿缺圆形,释宝仙清笑乞灵。yīn rén zhōu shòu quē yuán xíng,shì bǎo xiān qīng xiào qǐ líng。
何限台阶隆爵位,谁堪鼎足并仪形。hé xiàn tái jiē lóng jué wèi,shuí kān dǐng zú bìng yí xíng。
岁寒臭味松梅竹,乾象光芒日月星。suì hán chòu wèi sōng méi zhú,qián xiàng guāng máng rì yuè xīng。
野服不殊人品似,年年蘋藻荐芳馨。yě fú bù shū rén pǐn shì,nián nián píng zǎo jiàn fāng xīn。

徐逊绵题三贤祠堂诗有云士死惟留姓与名天下第一议论也再赋二首

方回

黉宇祠堂塑像新,两朝邦伯间邦民。hóng yǔ cí táng sù xiàng xīn,liǎng cháo bāng bó jiān bāng mín。
没身不朽缘何事,异世相知自有人。méi shēn bù xiǔ yuán hé shì,yì shì xiāng zhī zì yǒu rén。
梅魄鹤魂招处士,松心凤咮吊累臣。méi pò hè hún zhāo chù shì,sōng xīn fèng zhòu diào lèi chén。
宫墙数仞严香火,似胜萧萧野水滨。gōng qiáng shù rèn yán xiāng huǒ,shì shèng xiāo xiāo yě shuǐ bīn。

清明日有感

方回

想见吾儿挈我孙,浇松烧笋杏花村。xiǎng jiàn wú ér qiè wǒ sūn,jiāo sōng shāo sǔn xìng huā cūn。
自怜久罄青蚨橐,犹喜能赊绿蚁樽。zì lián jiǔ qìng qīng fú tuó,yóu xǐ néng shē lǜ yǐ zūn。
万事是非双鬓识,十人兄弟一身存。wàn shì shì fēi shuāng bìn shí,shí rén xiōng dì yī shēn cún。
春残决合为归计,未听啼鹃已断魂。chūn cán jué hé wèi guī jì,wèi tīng tí juān yǐ duàn hún。

寄题德清周氏牡丹花台

方回

百品千株养牡丹,远同京洛近新安。bǎi pǐn qiān zhū yǎng mǔ dān,yuǎn tóng jīng luò jìn xīn ān。
种非富贵不能种,看到子孙方是看。zhǒng fēi fù guì bù néng zhǒng,kàn dào zi sūn fāng shì kàn。
麟脯琼浆金凿落,蛾眉翠袖玉阑干。lín pú qióng jiāng jīn záo luò,é méi cuì xiù yù lán gàn。
天香易赋难陪席,政恐诗翁骨相寒。tiān xiāng yì fù nán péi xí,zhèng kǒng shī wēng gǔ xiāng hán。

三月十七夜大雷雨用韵酬俞好问四首

方回

彻夜无眠直到明,拟春晴又不春晴。chè yè wú mián zhí dào míng,nǐ chūn qíng yòu bù chūn qíng。
酒材劣致平原督,花事愁闻望帝声。jiǔ cái liè zhì píng yuán dū,huā shì chóu wén wàng dì shēng。
病体惯经寒热证,倦途浑忘短长程。bìng tǐ guàn jīng hán rè zhèng,juàn tú hún wàng duǎn zhǎng chéng。
五年浩荡江湖梦,犹喜相逢得友生。wǔ nián hào dàng jiāng hú mèng,yóu xǐ xiāng féng dé yǒu shēng。

三月十七夜大雷雨用韵酬俞好问四首

方回

恶风夜汹疾雷频,稍卧还兴起倒身。è fēng yè xiōng jí léi pín,shāo wò hái xīng qǐ dào shēn。
政复花时如此雨,谁知我辈本无春。zhèng fù huā shí rú cǐ yǔ,shuí zhī wǒ bèi běn wú chūn。
破衣垢腻疮饶痒,短被斜攲脚倦伸。pò yī gòu nì chuāng ráo yǎng,duǎn bèi xié qī jiǎo juàn shēn。
挨耐天明招敢叟,能来破闷赖斯人。āi nài tiān míng zhāo gǎn sǒu,néng lái pò mèn lài sī rén。

三月十七夜大雷雨用韵酬俞好问四首

方回

薄有盐醯胹竹孙,夜寒城郭似荒村。báo yǒu yán xī ér zhú sūn,yè hán chéng guō shì huāng cūn。
远更已觉逾三鼓,独酌无聊罄一樽。yuǎn gèng yǐ jué yú sān gǔ,dú zhuó wú liáo qìng yī zūn。
此道粗闻元自少,众人欲杀幸犹存。cǐ dào cū wén yuán zì shǎo,zhòng rén yù shā xìng yóu cún。
盲风怪雨青灯暗,庄蝶难凭入梦魂。máng fēng guài yǔ qīng dēng àn,zhuāng dié nán píng rù mèng hún。

三月十七夜大雷雨用韵酬俞好问四首

方回

倦眠书砚付埃氛,烟尽当窗一篆云。juàn mián shū yàn fù āi fēn,yān jǐn dāng chuāng yī zhuàn yún。
黠鼠谁令如鬼物,痴猫吾欲与弹文。xiá shǔ shuí lìng rú guǐ wù,chī māo wú yù yǔ dàn wén。
雨馀自揣薪槱绝,客里尤怜仆厮勤。yǔ yú zì chuāi xīn yǒu jué,kè lǐ yóu lián pū sī qín。
花尽春残不须惜,好谋归棹趁南薰。huā jǐn chūn cán bù xū xī,hǎo móu guī zhào chèn nán xūn。

同刘仲鼎全君玉饮徐子英家分韵得鸡字

方回

诘曲盘桓手共携,暮归了不记东西。jí qū pán huán shǒu gòng xié,mù guī le bù jì dōng xī。
初筵秩秩谈无底,厦屋渠渠醉似泥。chū yán zhì zhì tán wú dǐ,shà wū qú qú zuì shì ní。
老貌白头愧青鬓,豪吟野鹜杂家鸡。lǎo mào bái tóu kuì qīng bìn,háo yín yě wù zá jiā jī。
相看一笑消长日,未信人间物易齐。xiāng kàn yī xiào xiāo zhǎng rì,wèi xìn rén jiān wù yì qí。

寄张鹏飞浙东

方回

政是清和四月天,马头无数好山川。zhèng shì qīng hé sì yuè tiān,mǎ tóu wú shù hǎo shān chuān。
千花果熟黄莺树,百谷秧深白鹭田。qiān huā guǒ shú huáng yīng shù,bǎi gǔ yāng shēn bái lù tián。
汉传风霜驱使节,越溪冰玉劈吟笺。hàn chuán fēng shuāng qū shǐ jié,yuè xī bīng yù pī yín jiān。
四州士友相吟送,应羡风标似谪仙。sì zhōu shì yǒu xiāng yín sòng,yīng xiàn fēng biāo shì zhé xiān。

次韵徐子英读予所抄赵章泉诗

方回

陈隋馀习尚尘飞,可乏诗坛白羽挥。chén suí yú xí shàng chén fēi,kě fá shī tán bái yǔ huī。
凡物晚成华者实,如吾素论是耶非。fán wù wǎn chéng huá zhě shí,rú wú sù lùn shì yé fēi。
三生不堕扬州梦,一笑应知佛祖机。sān shēng bù duò yáng zhōu mèng,yī xiào yīng zhī fú zǔ jī。
苦学若人亦馀事,真源向上更深微。kǔ xué ruò rén yì yú shì,zhēn yuán xiàng shàng gèng shēn wēi。

偶读戏书

方回

万物乾坤判女男,始终玄理要精探。wàn wù qián kūn pàn nǚ nán,shǐ zhōng xuán lǐ yào jīng tàn。
九还七返无成说,一守三存亦浪谈。jiǔ hái qī fǎn wú chéng shuō,yī shǒu sān cún yì làng tán。
未必阳神正解出,可怜痴计谩多贪。wèi bì yáng shén zhèng jiě chū,kě lián chī jì mán duō tān。
谁能唤起梅花梦,生死何为十有三。shuí néng huàn qǐ méi huā mèng,shēng sǐ hé wèi shí yǒu sān。

真定路教授鹿泉李君丁亥五月十二日巳时生紫阳虚叟方回丁亥五月十一日巳时生相遇旅邸同登酒楼各出新诗遂成老友

方回

邂逅相逢两秃翁,亥年巳月巳时同。xiè hòu xiāng féng liǎng tū wēng,hài nián sì yuè sì shí tóng。
偶先一日敢争长,各及七旬俱固穷。ǒu xiān yī rì gǎn zhēng zhǎng,gè jí qī xún jù gù qióng。
尘世谁能吟鬓白,少年莫笑醉颜红。chén shì shuí néng yín bìn bái,shǎo nián mò xiào zuì yán hóng。
累朝南北兴亡事,合徵公为太史公。lèi cháo nán běi xīng wáng shì,hé zhēng gōng wèi tài shǐ gōng。

再哭无竭禅师

方回

倒撑无底船和尚,撑上西天是世尊。dào chēng wú dǐ chuán hé shàng,chēng shàng xī tiān shì shì zūn。
万壑啼猿如下泪,一江明月与招魂。wàn hè tí yuán rú xià lèi,yī jiāng míng yuè yǔ zhāo hún。
涅槃满证无生果,解脱深参阿字门。niè pán mǎn zhèng wú shēng guǒ,jiě tuō shēn cān ā zì mén。
却笑孤山人未远,浪歌身异性长存。què xiào gū shān rén wèi yuǎn,làng gē shēn yì xìng zhǎng cún。