古诗词

郑允端

竹林春雨过,瘦笋迸苔长。zhú lín chūn yǔ guò,shòu sǔn bèng tái zhǎng。
坐待成高节,清标出短墙。zuò dài chéng gāo jié,qīng biāo chū duǎn qiáng。

郑允端

允端,字正淑,姓郑氏,宋丞相清之五世孙女也。其大父通判吴郡,徙居焉。饶于赀,有半州之目,世称花桥郑家。允端姿禀秀慧,尤善诗歌。归于同郡施伯仁,儒雅士也,相敬待如宾客。至正丙申,张士诚入平江,家为兵所破,郁郁致病而卒,年仅三十,窆于城东之南冈。宗族之士相谓曰:郑氏有容、有言、有学、有识,行孚中闺,可象可则。贞以厉己,懿以成德。有合谥典,宜谥曰贞懿。所著有《肃雍集》,其自题曰:尝怪近世妇人女子作诗,无感发惩创之义,率皆嘲咏风月,纤艳委靡,流连光景而已。余故刬除旧习,脱弃凡近。作为歌诗,缄诸箧笥,以俟宗工斤正。今抱病弥年,垂亡有日,惧湮没而无闻,用写别楮,藏于家塾,以示子孙。伯仁哀之,为诠次成帙,一时名辈如钱塘钱惟善、青城杜寅为之前后序云。 郑允端的作品>>

猜您喜欢

吴人嫁女辞

郑允端

种花莫种官路傍,嫁女莫嫁诸侯王。zhǒng huā mò zhǒng guān lù bàng,jià nǚ mò jià zhū hóu wáng。
种花官路人取将,嫁女王侯不久长。zhǒng huā guān lù rén qǔ jiāng,jià nǚ wáng hóu bù jiǔ zhǎng。
花落色衰情变更,离鸾破镜终分张。huā luò sè shuāi qíng biàn gèng,lí luán pò jìng zhōng fēn zhāng。
不如嫁与田舍郎,白首相看不下堂。bù rú jià yǔ tián shě láng,bái shǒu xiāng kàn bù xià táng。

拟寄衣曲

郑允端

男儿远向交河道,铁马金戈事征讨。nán ér yuǎn xiàng jiāo hé dào,tiě mǎ jīn gē shì zhēng tǎo。
边头八月霜风寒,欲寄戎衣须趁早。biān tóu bā yuè shuāng fēng hán,yù jì róng yī xū chèn zǎo。
急杵清砧捣夜深,玉纤铜斗熨帖平。jí chǔ qīng zhēn dǎo yè shēn,yù xiān tóng dòu yùn tiē píng。
裁缝制就衣袄裙,千针万线始得成。cái fèng zhì jiù yī ǎo qún,qiān zhēn wàn xiàn shǐ dé chéng。
封裹重重寄边使,为语夫君奋忠义。fēng guǒ zhòng zhòng jì biān shǐ,wèi yǔ fū jūn fèn zhōng yì。
好将功业立边陲,要使声名垂史记。hǎo jiāng gōng yè lì biān chuí,yào shǐ shēng míng chuí shǐ jì。

读西汉书

郑允端

予闻太仓公,逮系长安狱。yǔ wén tài cāng gōng,dǎi xì zhǎng ān yù。
生女不生男,缓急无以嘱。shēng nǚ bù shēng nán,huǎn jí wú yǐ zhǔ。
少女痛所言,上书讼父辱。shǎo nǚ tòng suǒ yán,shàng shū sòng fù rǔ。
死者不复生,刑者不可属。sǐ zhě bù fù shēng,xíng zhě bù kě shǔ。
妾身没入官,父罪或见赎。qiè shēn méi rù guān,fù zuì huò jiàn shú。
明明圣文王,哀怜脱戕毒。míng míng shèng wén wáng,āi lián tuō qiāng dú。
再使父子亲,骨肉重相续。zài shǐ fù zi qīn,gǔ ròu zhòng xiāng xù。
此事谊甚高,足以振颓俗。cǐ shì yì shén gāo,zú yǐ zhèn tuí sú。
好事东观臣,大书耀史录。hǎo shì dōng guān chén,dà shū yào shǐ lù。
临卷三叹之,清风满林麓。lín juǎn sān tàn zhī,qīng fēng mǎn lín lù。

题耕牧图

郑允端

幽人薄世味,耕牧山之阴。yōu rén báo shì wèi,gēng mù shān zhī yīn。
自抱村野姿,常怀畎亩心。zì bào cūn yě zī,cháng huái quǎn mǔ xīn。
行行南山歌,落落《梁甫吟》。xíng xíng nán shān gē,luò luò liáng fǔ yín。
挂书牛上角,挥锄瓦中金。guà shū niú shàng jiǎo,huī chú wǎ zhōng jīn。
饱饭黄昏后,力田春云深。bǎo fàn huáng hūn hòu,lì tián chūn yún shēn。
四体勤树艺,三生悟浮沉。sì tǐ qín shù yì,sān shēng wù fú chén。
巢父世高尚,德公人所钦。cháo fù shì gāo shàng,dé gōng rén suǒ qīn。
伊人去已远,高风邈难寻。yī rén qù yǐ yuǎn,gāo fēng miǎo nán xún。
抚卷空叹息,俯仰成古今。fǔ juǎn kōng tàn xī,fǔ yǎng chéng gǔ jīn。

望夫石

郑允端

良人有行役,远在天一方。liáng rén yǒu xíng yì,yuǎn zài tiān yī fāng。
自期三年归,一去凡几霜。zì qī sān nián guī,yī qù fán jǐ shuāng。
登山凌绝巘,引领望归航。dēng shān líng jué yǎn,yǐn lǐng wàng guī háng。
归航望不及,踯躅空傍徨。guī háng wàng bù jí,zhí zhú kōng bàng huáng。
化作山头石,兀立倚穹苍。huà zuò shān tóu shí,wù lì yǐ qióng cāng。
至今心不转,日夜遥相望。zhì jīn xīn bù zhuǎn,rì yè yáo xiāng wàng。
石坚有时烂,海枯成田桑。shí jiān yǒu shí làn,hǎi kū chéng tián sāng。
石烂与海枯,行人归故乡。shí làn yǔ hǎi kū,xíng rén guī gù xiāng。

咏镜

郑允端

皎皎奁中镜,相随越岁年。jiǎo jiǎo lián zhōng jìng,xiāng suí yuè suì nián。
清光何所如,明月悬中天。qīng guāng hé suǒ rú,míng yuè xuán zhōng tiān。
我昔十五馀,颜色如花鲜。wǒ xī shí wǔ yú,yán sè rú huā xiān。
对之理晨妆,涂抹斗婵娟。duì zhī lǐ chén zhuāng,tú mǒ dòu chán juān。
迩来年颇长,贫病相忧煎。ěr lái nián pǒ zhǎng,pín bìng xiāng yōu jiān。
形容渐老丑,无复施朱铅。xíng róng jiàn lǎo chǒu,wú fù shī zhū qiān。
今朝镜亦昏,尘垢蚀连钱。jīn cháo jìng yì hūn,chén gòu shí lián qián。
相看自黯淡,焉能分媸妍。xiāng kàn zì àn dàn,yān néng fēn chī yán。
人生有盛衰,物情随变迁。rén shēng yǒu shèng shuāi,wù qíng suí biàn qiān。
世间类如此,何用增慨然。shì jiān lèi rú cǐ,hé yòng zēng kǎi rán。

听琴

郑允端

夜深众籁寂,天空缺月明。yè shēn zhòng lài jì,tiān kōng quē yuè míng。
幽人据槁梧,逸响发清声。yōu rén jù gǎo wú,yì xiǎng fā qīng shēng。
一弹再三弹,中含太古情。yī dàn zài sān dàn,zhōng hán tài gǔ qíng。
坐深听来久,山水有馀清。zuò shēn tīng lái jiǔ,shān shuǐ yǒu yú qīng。
子期既物化,赏心谁与并。zi qī jì wù huà,shǎng xīn shuí yǔ bìng。
感慨意不已,天地空峥嵘。gǎn kǎi yì bù yǐ,tiān dì kōng zhēng róng。

效古

郑允端

人生天地内,翕歘如转蓬。rén shēng tiān dì nèi,xī chuā rú zhuǎn péng。
有材不早用,老去悲途穷。yǒu cái bù zǎo yòng,lǎo qù bēi tú qióng。
甘罗豁达士,意气自豪雄。gān luó huō dá shì,yì qì zì háo xióng。
奉辞使列国,十二登上公。fèng cí shǐ liè guó,shí èr dēng shàng gōng。
早达胜晚遇,应鄙垂钓翁。zǎo dá shèng wǎn yù,yīng bǐ chuí diào wēng。
38123