古诗词

尖山寺

尹廷高

入门僧意古,便觉隔尘氛。rù mén sēng yì gǔ,biàn jué gé chén fēn。
清磬摇寒翠,空廊贮白云。qīng qìng yáo hán cuì,kōng láng zhù bái yún。
定回松落子,画剥藓添纹。dìng huí sōng luò zi,huà bō xiǎn tiān wén。
仙笔今何在,儿啼夜不闻。xiān bǐ jīn hé zài,ér tí yè bù wén。

尹廷高

廷高,字仲明,别号六峰,遂昌人。其父竹坡,当宋季以能诗称。仲明遭乱转徙,宋亡二十年,始归故乡。尝掌教于永嘉,秩满至京,谢病归。所著有《玉井樵唱正续稿》。自题其卷首云:「先君登癸丑奉常第,宦游湖海,作诗凡千馀首。丙子,家燬于寇,遗编散落,无一存者。仅忆《秋日寄僧》一联曰:『白蘋影蘸无痕水,黄菊香催未了诗。』先业无传,雅道几废,不肖孤之罪也。」观此,则仲明诗学,有自来矣。 尹廷高的作品>>

猜您喜欢

永嘉得代后还家舟中作

尹廷高

冷淡生涯梦亦安,回头苜蓿愧朝盘。lěng dàn shēng yá mèng yì ān,huí tóu mù xu kuì cháo pán。
飞鸿印雪空留迹,病鹤辞笼更整翰。fēi hóng yìn xuě kōng liú jì,bìng hè cí lóng gèng zhěng hàn。
野色熹微三径近,秋风浩荡五湖宽。yě sè xī wēi sān jìng jìn,qiū fēng hào dàng wǔ hú kuān。
还思雁荡经行处,赢得题诗满世间。hái sī yàn dàng jīng xíng chù,yíng dé tí shī mǎn shì jiān。

山居晚兴

尹廷高

高住青峰不计层,闭门危坐绝交朋。gāo zhù qīng fēng bù jì céng,bì mén wēi zuò jué jiāo péng。
竹声欲断微闻雨,村色初昏远见灯。zhú shēng yù duàn wēi wén yǔ,cūn sè chū hūn yuǎn jiàn dēng。
宿鸟并枝闲寂寂,归云度壑慢腾腾。sù niǎo bìng zhī xián jì jì,guī yún dù hè màn téng téng。
邻翁笑我生涯拙,纸帐梅花绝类僧。lín wēng xiào wǒ shēng yá zhuō,zhǐ zhàng méi huā jué lèi sēng。

伯颜丞相第

尹廷高

当代麒麟第一功,及门尚想见英雄。dāng dài qí lín dì yī gōng,jí mén shàng xiǎng jiàn yīng xióng。
征南事往图书在,上殿人非剑履空。zhēng nán shì wǎng tú shū zài,shàng diàn rén fēi jiàn lǚ kōng。
房杜子孙还有几,伊周事业许谁同。fáng dù zi sūn hái yǒu jǐ,yī zhōu shì yè xǔ shuí tóng。
绿槐庭院无车马,坐听黄鹂韵晓风。lǜ huái tíng yuàn wú chē mǎ,zuò tīng huáng lí yùn xiǎo fēng。

三宝奴丞相故宅今为法藏寺

尹廷高

太山顷刻化冰山,偃月堂空一梦残。tài shān qǐng kè huà bīng shān,yǎn yuè táng kōng yī mèng cán。
富贵转头成鬼朴,奸谀到死带奴颜。fù guì zhuǎn tóu chéng guǐ pǔ,jiān yú dào sǐ dài nú yán。
梁间燕子新依佛,柳外蛙声并属官。liáng jiān yàn zi xīn yī fú,liǔ wài wā shēng bìng shǔ guān。
门户凄凉千骑散,独留野鹤守禅关。mén hù qī liáng qiān qí sàn,dú liú yě hè shǒu chán guān。

阮民望惠东海集

尹廷高

当时海岭共飘零,颠沛犹存伐木情。dāng shí hǎi lǐng gòng piāo líng,diān pèi yóu cún fá mù qíng。
楚泽吟魂疑未死,颜公墨迹俨如生。chǔ zé yín hún yí wèi sǐ,yán gōng mò jì yǎn rú shēng。
眼中乍觉龙蛇走,世上空惭蛙蚓鸣。yǎn zhōng zhà jué lóng shé zǒu,shì shàng kōng cán wā yǐn míng。
几案划来双白璧,灯前老眼为渠明。jǐ àn huà lái shuāng bái bì,dēng qián lǎo yǎn wèi qú míng。

燕山除夕

尹廷高

客里光阴祗暗惊,拥炉危坐惜残更。kè lǐ guāng yīn zhī àn jīng,yōng lú wēi zuò xī cán gèng。
年华不逐灯花尽,春意先随酒晕生。nián huá bù zhú dēng huā jǐn,chūn yì xiān suí jiǔ yūn shēng。
身外利名应绝念,眼中儿女未忘情。shēn wài lì míng yīng jué niàn,yǎn zhōng ér nǚ wèi wàng qíng。
明朝六十身强健,归续寒松岁晚盟。míng cháo liù shí shēn qiáng jiàn,guī xù hán sōng suì wǎn méng。

告病致仕别李尚书

尹廷高

莫将姓氏挠铨衡,数亩苍苔尚可耕。mò jiāng xìng shì náo quán héng,shù mǔ cāng tái shàng kě gēng。
明月孤舟从此去,白云一壑有谁争。míng yuè gū zhōu cóng cǐ qù,bái yún yī hè yǒu shuí zhēng。
病身未老先谋隐,古道无人谩独行。bìng shēn wèi lǎo xiān móu yǐn,gǔ dào wú rén mán dú xíng。
洗净平生尘土面,夕阳萝径步春晴。xǐ jìng píng shēng chén tǔ miàn,xī yáng luó jìng bù chūn qíng。

渡淮

尹廷高

蹇驴破帽压京尘,天地何心役老身。jiǎn lǘ pò mào yā jīng chén,tiān dì hé xīn yì lǎo shēn。
渺渺黄流东去水,萧萧白发北归人。miǎo miǎo huáng liú dōng qù shuǐ,xiāo xiāo bái fā běi guī rén。
阳和忽上风霜面,梦寐先寻竹石邻。yáng hé hū shàng fēng shuāng miàn,mèng mèi xiān xún zhú shí lín。
别却江湖鸥鹭伴,愿携短策蹑嶙峋。bié què jiāng hú ōu lù bàn,yuàn xié duǎn cè niè lín xún。

松下晚兴

尹廷高

飞云憩松梢,倚松觅诗句。fēi yún qì sōng shāo,yǐ sōng mì shī jù。
沉吟不成章,白云亦飞去。chén yín bù chéng zhāng,bái yún yì fēi qù。

题山水画卷

尹廷高

身在山水间,心在山水外。shēn zài shān shuǐ jiān,xīn zài shān shuǐ wài。
世无钟子期,白云兀相对。shì wú zhōng zi qī,bái yún wù xiāng duì。

妙高庵半山亭

尹廷高

宝所已在近,游子倦跻攀。bǎo suǒ yǐ zài jìn,yóu zi juàn jī pān。
努力上复上,安乐刹那间。nǔ lì shàng fù shàng,ān lè shā nà jiān。

江乡夜兴

尹廷高

极浦霜清雁打围,渔灯明灭水烟微。jí pǔ shuāng qīng yàn dǎ wéi,yú dēng míng miè shuǐ yān wēi。
天寒想是鲈鱼少,犬吠空江船夜归。tiān hán xiǎng shì lú yú shǎo,quǎn fèi kōng jiāng chuán yè guī。

山中雪夜

尹廷高

竹炉火冷砚生冰,童子贪眠唤不应。zhú lú huǒ lěng yàn shēng bīng,tóng zi tān mián huàn bù yīng。
夜静空山人语寂,一窗风雪打吟灯。yè jìng kōng shān rén yǔ jì,yī chuāng fēng xuě dǎ yín dēng。

宫词

尹廷高

舞罢金杯袖污痕,沉香亭北月黄昏。wǔ bà jīn bēi xiù wū hén,chén xiāng tíng běi yuè huáng hūn。
柳枝无力东风软,昨夜新承雨露恩。liǔ zhī wú lì dōng fēng ruǎn,zuó yè xīn chéng yǔ lù ēn。

海棠

尹廷高

渊才含恨亦含讥,独羡昌州一种稀。yuān cái hán hèn yì hán jī,dú xiàn chāng zhōu yī zhǒng xī。
欲碾沉檀和清露,千林随处散香霏。yù niǎn chén tán hé qīng lù,qiān lín suí chù sàn xiāng fēi。