古诗词

赠铁脚刘道人

冯子振

道人铁脚更铁冠,山人铁面仍铁肝。dào rén tiě jiǎo gèng tiě guān,shān rén tiě miàn réng tiě gān。
道人山人两相值,面色脚色俱苍寒。dào rén shān rén liǎng xiāng zhí,miàn sè jiǎo sè jù cāng hán。
道人锋棱厓骨削,山人剑气星斗干。dào rén fēng léng yá gǔ xuē,shān rén jiàn qì xīng dòu gàn。
山空人去夜猿别,一苇北渡黄河乾。shān kōng rén qù yè yuán bié,yī wěi běi dù huáng hé qián。
卢沟月湿波荡潏,太行云皛峰巑岏。lú gōu yuè shī bō dàng yù,tài xíng yún xiǎo fēng cuán wán。
古来豪杰数燕代,长毂騕袅榴花鞍。gǔ lái háo jié shù yàn dài,zhǎng gǔ yǎo niǎo liú huā ān。
呼鹰射雁逐鸡狗,脱手拓弹排金丸。hū yīng shè yàn zhú jī gǒu,tuō shǒu tuò dàn pái jīn wán。
璧门双阙照燕碣,虎豹蹲踞蛟龙盘。bì mén shuāng quē zhào yàn jié,hǔ bào dūn jù jiāo lóng pán。
布衣一语动万乘,不识宰相为何官。bù yī yī yǔ dòng wàn chéng,bù shí zǎi xiāng wèi hé guān。
云飞气起对紫檀,血指沥沥衷如丹。yún fēi qì qǐ duì zǐ tán,xuè zhǐ lì lì zhōng rú dān。
尚方百奉谄骨裂,山人九死圣度宽。shàng fāng bǎi fèng chǎn gǔ liè,shān rén jiǔ sǐ shèng dù kuān。
万里放还真堕甑,回视岁月惊流湍。wàn lǐ fàng hái zhēn duò zèng,huí shì suì yuè jīng liú tuān。
南山清渭一梦觉,但见落叶吹长安。nán shān qīng wèi yī mèng jué,dàn jiàn luò yè chuī zhǎng ān。
道人槌札未弃置,欲刻朽骨为荣观。dào rén chuí zhá wèi qì zhì,yù kè xiǔ gǔ wèi róng guān。
野麋岂是麟阁具,沧海自分终鱼竿。yě mí qǐ shì lín gé jù,cāng hǎi zì fēn zhōng yú gān。
穷林尺鴳无处著,岂意思想南溟抟。qióng lín chǐ yàn wú chù zhù,qǐ yì sī xiǎng nán míng tuán。
人间新贵夺纨绮,曲眉婉娈浮山峦。rén jiān xīn guì duó wán qǐ,qū méi wǎn luán fú shān luán。
为渠向作白玉盘,眼耳鼻舌浑热瞒。wèi qú xiàng zuò bái yù pán,yǎn ěr bí shé hún rè mán。
刘郎他日高眼看,归来取铗歌冯驩。liú láng tā rì gāo yǎn kàn,guī lái qǔ jiá gē féng huān。
冯子振

冯子振

冯子振,元代散曲名家,1253-1348,字海粟,自号瀛洲洲客、怪怪道人,湖南攸县人。自幼勤奋好学。元大德二年(1298)登进士及第,时年47岁,人谓“大器晚成”。朝廷重其才学,先召为集贤院学士、待制,继任承事郎,连任保宁(今四川境内)、彰德(今河南安阳)节度使。晚年归乡著述。世称其“博洽经史,于书无所不记”,且文思敏捷。下笔不能自休。一生著述颇丰,传世有《居庸赋》、《十八公赋》、《华清古乐府》、《海粟诗集》等书文,以散曲最著。 冯子振的作品>>

猜您喜欢

云林清远四时词四首

冯子振

花分石径蝶衣裳,蜂恼晴檐燕雨香。huā fēn shí jìng dié yī shang,fēng nǎo qíng yán yàn yǔ xiāng。
解事野桃吹绮片,谁教赚到鹄仙乡。jiě shì yě táo chuī qǐ piàn,shuí jiào zhuàn dào gǔ xiān xiāng。

云林清远四时词四首

冯子振

脱箨斑筠绿节明,霖收梅子麦寒轻。tuō tuò bān yún lǜ jié míng,lín shōu méi zi mài hán qīng。
诸峰隔截高低树,忽听初蝉第二声。zhū fēng gé jié gāo dī shù,hū tīng chū chán dì èr shēng。

云林清远四时词四首

冯子振

月湿流萤歇懒烟,西南峰缺露原田。yuè shī liú yíng xiē lǎn yān,xī nán fēng quē lù yuán tián。
冰帘不倩匡山瀑,万丈银潢泻玉天。bīng lián bù qiàn kuāng shān pù,wàn zhàng yín huáng xiè yù tiān。

云林清远四时词四首

冯子振

嘉平腊酿渴茶铛,直待龙沙雪水烹。jiā píng là niàng kě chá dāng,zhí dài lóng shā xuě shuǐ pēng。
舞彻瑶台千岁翮,鹤丹回施范长生。wǔ chè yáo tái qiān suì hé,hè dān huí shī fàn zhǎng shēng。

题墨肘鱼

冯子振

平生骨气占南风,玉色鬐鳞海汐通。píng shēng gǔ qì zhàn nán fēng,yù sè qí lín hǎi xī tōng。
莫与粉红参石首,天机衮衮水流东。mò yǔ fěn hóng cān shí shǒu,tiān jī gǔn gǔn shuǐ liú dōng。

奉皇姊大长公主命题宋道君鸂鶒图卷

冯子振

鸂鶒滩头狎浪随,君王缣墨惯娱嬉。xī chì tān tóu xiá làng suí,jūn wáng jiān mò guàn yú xī。
凄凉晚岁鸳鸯泺,漠雁沙鸿未必知。qī liáng wǎn suì yuān yāng luò,mò yàn shā hóng wèi bì zhī。

奉皇姊大长公主命题钱舜举硕鼠图

冯子振

黠吻工馋恣陆梁,粟初黄候未登场。xiá wěn gōng chán zì lù liáng,sù chū huáng hòu wèi dēng chǎng。
君恩一穗填渠腹,可信年年盗太仓。jūn ēn yī suì tián qú fù,kě xìn nián nián dào tài cāng。

题赵魏国双马图

冯子振

一马形躯百法全,生时灵气取山川。yī mǎ xíng qū bǎi fǎ quán,shēng shí líng qì qǔ shān chuān。
英雄正用同生死,那忍无声立仗前。yīng xióng zhèng yòng tóng shēng sǐ,nà rěn wú shēng lì zhàng qián。

奉皇姊大长公主命题郭恕先升龙图卷二首

冯子振

建武神仙事渺茫,西池王母惜刘郎。jiàn wǔ shén xiān shì miǎo máng,xī chí wáng mǔ xī liú láng。
赤龙一去无消息,儿子东方御榻旁。chì lóng yī qù wú xiāo xī,ér zi dōng fāng yù tà páng。

奉皇姊大长公主命题郭恕先升龙图卷二首

冯子振

万户千门筑汉宫,巍峨井干与天通。wàn hù qiān mén zhù hàn gōng,wēi é jǐng gàn yǔ tiān tōng。
青禽当日衔书降,从此瑶池碧树红。qīng qín dāng rì xián shū jiàng,cóng cǐ yáo chí bì shù hóng。

桑干河

冯子振

几年朔客渡桑干,野水潺潺滴沥寒。jǐ nián shuò kè dù sāng gàn,yě shuǐ chán chán dī lì hán。
回首燕南烟雨外,西风沙雁报平安。huí shǒu yàn nán yān yǔ wài,xī fēng shā yàn bào píng ān。

缙山道中

冯子振

榆林东北缙山围,百嶂千峰画卷挥。yú lín dōng běi jìn shān wéi,bǎi zhàng qiān fēng huà juǎn huī。
鞍影摇摇人意懒,秋风及早送将归。ān yǐng yáo yáo rén yì lǎn,qiū fēng jí zǎo sòng jiāng guī。

金莲川

冯子振

金莲川上富秋光,的皪花枝不著房。jīn lián chuān shàng fù qiū guāng,de lì huā zhī bù zhù fáng。
只合潘妃微步□,凌波罗袜寄芬芳。zhǐ hé pān fēi wēi bù,líng bō luó wà jì fēn fāng。

纸帐梅

冯子振

溪藤十幅蔽春寒,时有清香入梦魂。xī téng shí fú bì chūn hán,shí yǒu qīng xiāng rù mèng hún。
多少罗帏风月好,不知清得几黄昏。duō shǎo luó wéi fēng yuè hǎo,bù zhī qīng dé jǐ huáng hūn。

梦梅

冯子振

何处游仙睡觉迟,罗浮山下赴深期。hé chù yóu xiān shuì jué chí,luó fú shān xià fù shēn qī。
一声吹彻霜天角,正是参横斗转时。yī shēng chuī chè shuāng tiān jiǎo,zhèng shì cān héng dòu zhuǎn shí。
951234567