古诗词

题赵仲穆临李伯时凤头骢图

冯子振

洪崖先生住西山,移宅深密逃人寰。hóng yá xiān shēng zhù xī shān,yí zhái shēn mì táo rén huán。
幅巾乌靴腰角带,阔袖袍色浓岚斑。fú jīn wū xuē yāo jiǎo dài,kuò xiù páo sè nóng lán bān。
一筇九节相携惯,矮干家僮蕉扇攀。yī qióng jiǔ jié xiāng xié guàn,ǎi gàn jiā tóng jiāo shàn pān。
崎岖步武转蹒跚,皂服轻袪行计办。qí qū bù wǔ zhuǎn pán shān,zào fú qīng qū xíng jì bàn。
一僮肩裸鞚白骡,俊驶难驭驰坡陀。yī tóng jiān luǒ kòng bái luó,jùn shǐ nán yù chí pō tuó。
后鞦侧畔跷足势,奈尔决骤奔倾何。hòu qiū cè pàn qiāo zú shì,nài ěr jué zhòu bēn qīng hé。
蓝衫只手操鞭逐,席帽背擎无世俗。lán shān zhǐ shǒu cāo biān zhú,xí mào bèi qíng wú shì sú。
一僮未了一僮催,高束文书赤双足。yī tóng wèi le yī tóng cuī,gāo shù wén shū chì shuāng zú。
一僮绿袂麻屦觕,臂挑庄叟大瓠壶。yī tóng lǜ mèi má jù cū,bì tiāo zhuāng sǒu dà hù hú。
先生家具即此是,焉用检校随身符。xiān shēng jiā jù jí cǐ shì,yān yòng jiǎn xiào suí shēn fú。
豫章穹岩钥幽谷,雨卷云飞雾如沐。yù zhāng qióng yán yào yōu gǔ,yǔ juǎn yún fēi wù rú mù。
神仙狡狯踪迹奇,写到吴兴赵氏屋。shén xiān jiǎo kuài zōng jì qí,xiě dào wú xīng zhào shì wū。
谁传画卷秦淮边,妙意拾得希徵怜。shuí chuán huà juǎn qín huái biān,miào yì shí dé xī zhēng lián。
海翁一见心缱绻,赠以菊径归田篇。hǎi wēng yī jiàn xīn qiǎn quǎn,zèng yǐ jú jìng guī tián piān。
玉禾自熟犁锄废,黄犊乌犍有馀地。yù hé zì shú lí chú fèi,huáng dú wū jiān yǒu yú dì。
雪骡水草久驯良,却后千年丹发匮。xuě luó shuǐ cǎo jiǔ xùn liáng,què hòu qiān nián dān fā kuì。
冯子振

冯子振

冯子振,元代散曲名家,1253-1348,字海粟,自号瀛洲洲客、怪怪道人,湖南攸县人。自幼勤奋好学。元大德二年(1298)登进士及第,时年47岁,人谓“大器晚成”。朝廷重其才学,先召为集贤院学士、待制,继任承事郎,连任保宁(今四川境内)、彰德(今河南安阳)节度使。晚年归乡著述。世称其“博洽经史,于书无所不记”,且文思敏捷。下笔不能自休。一生著述颇丰,传世有《居庸赋》、《十八公赋》、《华清古乐府》、《海粟诗集》等书文,以散曲最著。 冯子振的作品>>

猜您喜欢

梅花百咏庭梅

冯子振

苏老堤边玉一林,六桥风月是知音。sū lǎo dī biān yù yī lín,liù qiáo fēng yuè shì zhī yīn。
任他桃李争欢赏,不为繁华易素心。rèn tā táo lǐ zhēng huān shǎng,bù wèi fán huá yì sù xīn。

梅花百咏庭梅

冯子振

官庭把酒送行人,对雪看花值早春。guān tíng bǎ jiǔ sòng xíng rén,duì xuě kàn huā zhí zǎo chūn。
杜老飘零头白尽,底须朝夕苦催人。dù lǎo piāo líng tóu bái jǐn,dǐ xū cháo xī kǔ cuī rén。

梅花百咏庭梅

冯子振

侬家老树临书屋,清夜看花眼不眠。nóng jiā lǎo shù lín shū wū,qīng yè kàn huā yǎn bù mián。
残雪半霄寒月上,暗香和影度疏檐。cán xuě bàn xiāo hán yuè shàng,àn xiāng hé yǐng dù shū yán。

梅花百咏庭梅

冯子振

旋摘冰英带雪餐,清归齿颊不知寒。xuán zhāi bīng yīng dài xuě cān,qīng guī chǐ jiá bù zhī hán。
屈平若解知风味,未必专心嗜菊兰。qū píng ruò jiě zhī fēng wèi,wèi bì zhuān xīn shì jú lán。

梅花百咏庭梅

冯子振

新陶瓦缶胜璚壶,分得春风玉一株。xīn táo wǎ fǒu shèng qióng hú,fēn dé chūn fēng yù yī zhū。
最爱寒窗闲读处,夜深灯影雪模糊。zuì ài hán chuāng xián dú chù,yè shēn dēng yǐng xuě mó hú。

梅花百咏庭梅

冯子振

琼林浮翠淡朦膧,遥望珠光隐见中。qióng lín fú cuì dàn méng tóng,yáo wàng zhū guāng yǐn jiàn zhōng。
一夜东风吹不散,晓看浑似碧纱笼。yī yè dōng fēng chuī bù sàn,xiǎo kàn hún shì bì shā lóng。

梅花百咏庭梅

冯子振

标格清高迥不群,自开自落傍无邻。biāo gé qīng gāo jiǒng bù qún,zì kāi zì luò bàng wú lín。
天寒岁晏冰霜里,青眼相看有几人。tiān hán suì yàn bīng shuāng lǐ,qīng yǎn xiāng kàn yǒu jǐ rén。

梅花百咏庭梅

冯子振

新斸孤根手自栽,和锄和雨破苍苔。xīn zhǔ gū gēn shǒu zì zāi,hé chú hé yǔ pò cāng tái。
寒窗岁晚多清事,只欠幽芳带雪开。hán chuāng suì wǎn duō qīng shì,zhǐ qiàn yōu fāng dài xuě kāi。

梅花百咏庭梅

冯子振

数个冰花三五枝,东风点缀特稀奇。shù gè bīng huā sān wǔ zhī,dōng fēng diǎn zhuì tè xī qí。
黄昏照影临清浅,写出林逋一句诗。huáng hūn zhào yǐng lín qīng qiǎn,xiě chū lín bū yī jù shī。

梅花百咏庭梅

冯子振

不放冰梢数丈长,怕分春色过邻墙。bù fàng bīng shāo shù zhàng zhǎng,pà fēn chūn sè guò lín qiáng。
大材未必难为用,禹殿云深锁栋梁。dà cái wèi bì nán wèi yòng,yǔ diàn yún shēn suǒ dòng liáng。

梅花百咏庭梅

冯子振

洗却铅花扮道装,檀心浅露紫香囊。xǐ què qiān huā bàn dào zhuāng,tán xīn qiǎn lù zǐ xiāng náng。
从今宫额翻新样,变作眉间一点黄。cóng jīn gōng é fān xīn yàng,biàn zuò méi jiān yī diǎn huáng。

梅花百咏庭梅

冯子振

乘鸾姑射下罗浮,鼓瑟湘妃出上游。chéng luán gū shè xià luó fú,gǔ sè xiāng fēi chū shàng yóu。
邂逅江干新话曲,冷香幽翠不曾愁。xiè hòu jiāng gàn xīn huà qū,lěng xiāng yōu cuì bù céng chóu。

梅花百咏庭梅

冯子振

暗香浮动正朦胧,古树横斜浅水中。àn xiāng fú dòng zhèng méng lóng,gǔ shù héng xié qiǎn shuǐ zhōng。
清景满前吟未就,又移疏影过溪东。qīng jǐng mǎn qián yín wèi jiù,yòu yí shū yǐng guò xī dōng。

梅花百咏庭梅

冯子振

手挽冰枝那忍触,莫教香雪涴苍苔。shǒu wǎn bīng zhī nà rěn chù,mò jiào xiāng xuě wò cāng tái。
并刀轻断梢头玉,笑引春风上鬓来。bìng dāo qīng duàn shāo tóu yù,xiào yǐn chūn fēng shàng bìn lái。

梅花百咏庭梅

冯子振

旋汲温泉养折枝,冰花寒玉净相宜。xuán jí wēn quán yǎng zhé zhī,bīng huā hán yù jìng xiāng yí。
从今借得恩波力,会见青青结子时。cóng jīn jiè dé ēn bō lì,huì jiàn qīng qīng jié zi shí。
951234567