古诗词

拟古辞寡妇叹

宋褧

弱质生良家,幼岁听傅姆训戒言。ruò zhì shēng liáng jiā,yòu suì tīng fù mǔ xùn jiè yán。
闻有三从,夙夜居,常惕然。wén yǒu sān cóng,sù yè jū,cháng tì rán。
及年适夫子,自意偕老,死归黄泉。jí nián shì fū zi,zì yì xié lǎo,sǐ guī huáng quán。
上戴苍苍之天,下有我履之厚地,竟不酬我愿。shàng dài cāng cāng zhī tiān,xià yǒu wǒ lǚ zhī hòu dì,jìng bù chóu wǒ yuàn。
为妇未十载,夫子忽舍我去,魂魄不复还。wèi fù wèi shí zài,fū zi hū shě wǒ qù,hún pò bù fù hái。
尊嫜哭其儿,且哀我,少寡居,涕泗恒涟涟。zūn zhāng kū qí ér,qiě āi wǒ,shǎo guǎ jū,tì sì héng lián lián。
我哀曷已,恐重伤堂上心,茹恨忍死强自宽。wǒ āi hé yǐ,kǒng zhòng shāng táng shàng xīn,rú hèn rěn sǐ qiáng zì kuān。
抚育四三孤,纺绩治生。fǔ yù sì sān gū,fǎng jì zhì shēng。
供衣服粥?,教养幸成人。gōng yī fú zhōu,jiào yǎng xìng chéng rén。
奉夫子祀事,以树立家门,上奉尊章甘旨,不敢少怠,犹夫子生前。fèng fū zi sì shì,yǐ shù lì jiā mén,shàng fèng zūn zhāng gān zhǐ,bù gǎn shǎo dài,yóu fū zi shēng qián。
华饰不复施,衿鞶缨佩置之埃尘。huá shì bù fù shī,jīn pán yīng pèi zhì zhī āi chén。
有耳不敢闻闺外事,律己逾于未嫁先。yǒu ěr bù gǎn wén guī wài shì,lǜ jǐ yú yú wèi jià xiān。
自分为待命未亡人,礼法自防岂敢愆。zì fēn wèi dài mìng wèi wáng rén,lǐ fǎ zì fáng qǐ gǎn qiān。
犹复小郎口说譊譊,姻族捃摭相熬煎。yóu fù xiǎo láng kǒu shuō náo náo,yīn zú jùn zhí xiāng áo jiān。
哀哀欲谁诉,祇苦心内割裂,欲死无缘。āi āi yù shuí sù,qí kǔ xīn nèi gē liè,yù sǐ wú yuán。
赖是县官旌宅里,里中称,孝且贤。lài shì xiàn guān jīng zhái lǐ,lǐ zhōng chēng,xiào qiě xián。
少白我心,瞑目无所怨。shǎo bái wǒ xīn,míng mù wú suǒ yuàn。
谇曰:已矣乎,薄躯奚术求全。suì yuē yǐ yǐ hū,báo qū xī shù qiú quán。
愿言祷大司命,生世莫作妇人。yuàn yán dǎo dà sī mìng,shēng shì mò zuò fù rén。
即复作妇人,愿死在稿砧前。jí fù zuò fù rén,yuàn sǐ zài gǎo zhēn qián。
宋褧

宋褧

宋褧(1294-1346), 字显夫,大都宛平(今属北京市)人。泰定元年(1324)进士,授秘书监校书即,改翰林编修。后至元三年(1337)累官监察御史,出佥山南宪,改西台都事,入为翰林待制,迁国子司业,擢翰林直学士,兼经筵讲官。卒赠范阳郡侯,谥文清。著有《燕石集》。延佑中,挟其所作诗歌,从其兄本(字诚夫)入京师,受到元明善、张养浩、蔡文渊、王士熙方等学者的慰荐。至治元年(1321),兄诚夫登进士第一,后三年(1324)显夫亦擢第,出于曹元用、虞集、孛术鲁翀之门,时士论荣之。 宋褧的作品>>

猜您喜欢

冬日杂诗

宋褧

下床指直难结带,出户舌卷深入喉。xià chuáng zhǐ zhí nán jié dài,chū hù shé juǎn shēn rù hóu。
共羡将军能出猎,党家帐里不风流。gòng xiàn jiāng jūn néng chū liè,dǎng jiā zhàng lǐ bù fēng liú。

冬日杂诗

宋褧

金阙银宫上帝居,绿章封事达云衢。jīn quē yín gōng shàng dì jū,lǜ zhāng fēng shì dá yún qú。
晓来官吏传相告,明日放生仍断屠。xiǎo lái guān lì chuán xiāng gào,míng rì fàng shēng réng duàn tú。

冬日杂诗

宋褧

扫除愁恨惟应酒,陶写襟灵仅有诗。sǎo chú chóu hèn wéi yīng jiǔ,táo xiě jīn líng jǐn yǒu shī。
四十头颅只如此,可能心事及游丝。sì shí tóu lú zhǐ rú cǐ,kě néng xīn shì jí yóu sī。

万户侯李通敏祠堂

宋褧

猿臂将军金虎符,寻常气压万熊貙。yuán bì jiāng jūn jīn hǔ fú,xún cháng qì yā wàn xióng chū。
而今庙貌开生面,犹似辕门按湛卢。ér jīn miào mào kāi shēng miàn,yóu shì yuán mén àn zhàn lú。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

十年前是紫薇郎,伴我书声隔粉墙。shí nián qián shì zǐ wēi láng,bàn wǒ shū shēng gé fěn qiáng。
今日绣衣持斧去,冲冠毛发半秋霜。jīn rì xiù yī chí fǔ qù,chōng guān máo fā bàn qiū shuāng。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

元龙湖海旧襟期,叔度汪洋万顷陂。yuán lóng hú hǎi jiù jīn qī,shū dù wāng yáng wàn qǐng bēi。
知君不作媕娿态,拟见澄清报盛时。zhī jūn bù zuò ān ē tài,nǐ jiàn chéng qīng bào shèng shí。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

天北天南赋远游,合肥城下理松楸。tiān běi tiān nán fù yuǎn yóu,hé féi chéng xià lǐ sōng qiū。
多应梦见还家乐,无复眉攒去国愁。duō yīng mèng jiàn hái jiā lè,wú fù méi zǎn qù guó chóu。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

常日相陪散马蹄,官曹同事凤城西。cháng rì xiāng péi sàn mǎ tí,guān cáo tóng shì fèng chéng xī。
别来应忆太禧白,醉后仍须乌迭泥。bié lái yīng yì tài xǐ bái,zuì hòu réng xū wū dié ní。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

明月清风赤壁矶,八公山色照涟漪。míng yuè qīng fēng chì bì jī,bā gōng shān sè zhào lián yī。
轺车使者多清致,揽辔经行合有诗。yáo chē shǐ zhě duō qīng zhì,lǎn pèi jīng xíng hé yǒu shī。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

春来几度送华辀,芳草多情柳亦愁。chūn lái jǐ dù sòng huá zhōu,fāng cǎo duō qíng liǔ yì chóu。
不惜裁诗写离恨,道傍只恐鬼揶揄。bù xī cái shī xiě lí hèn,dào bàng zhǐ kǒng guǐ yé yú。

李文愿自号寓盘

宋褧

茂树清泉乐意深,当年只有一知音。mào shù qīng quán lè yì shēn,dāng nián zhǐ yǒu yī zhī yīn。
却怜千古河阳月,几照令人慕蔺心。què lián qiān gǔ hé yáng yuè,jǐ zhào lìng rén mù lìn xīn。

送张克宁赴淮东宪掾

宋褧

读律由来可致身,十年乌府气无伦。dú lǜ yóu lái kě zhì shēn,shí nián wū fǔ qì wú lún。
明朝奉檄淮南去,多少芳年惜后尘。míng cháo fèng xí huái nán qù,duō shǎo fāng nián xī hòu chén。

神凤琴

宋褧

绝响朝阳瑞世鸣,喧啾百鸟谩关情。jué xiǎng cháo yáng ruì shì míng,xuān jiū bǎi niǎo mán guān qíng。
却凭千古丝桐在,传得岐山一样声。què píng qiān gǔ sī tóng zài,chuán dé qí shān yī yàng shēng。

浴罢

宋褧

黄华街市雨珊珊,磴滑桥危马足难。huáng huá jiē shì yǔ shān shān,dèng huá qiáo wēi mǎ zú nán。
催唤小胥供祝版,吴歈坊下振衣还。cuī huàn xiǎo xū gōng zhù bǎn,wú yú fāng xià zhèn yī hái。

平望驿和王伯循芙蓉韵

宋褧

都门暑雨别匆匆,尊酒论文久不重。dōu mén shǔ yǔ bié cōng cōng,zūn jiǔ lùn wén jiǔ bù zhòng。
却忆篷莱云起处,如舟亭下看芙蓉。què yì péng lái yún qǐ chù,rú zhōu tíng xià kàn fú róng。