古诗词

八六子·重九即事呈徐倅祖禹十六叔

晁补之

喜秋晴。xǐ qiū qíng。
淡云萦缕,天高群雁南征。dàn yún yíng lǚ,tiān gāo qún yàn nán zhēng。
正露冷初减兰红,风紧潜雕柳翠,愁人漏长梦惊。zhèng lù lěng chū jiǎn lán hóng,fēng jǐn qián diāo liǔ cuì,chóu rén lòu zhǎng mèng jīng。
重阳景物凄清。zhòng yáng jǐng wù qī qīng。
渐老何时无事,当歌好在多情。jiàn lǎo hé shí wú shì,dāng gē hǎo zài duō qíng。
暗自想、朱颜并游同醉,官名缰锁,世路蓬萍。àn zì xiǎng zhū yán bìng yóu tóng zuì,guān míng jiāng suǒ,shì lù péng píng。
难相见,赖有黄花满把,从教渌酒深倾。nán xiāng jiàn,lài yǒu huáng huā mǎn bǎ,cóng jiào lù jiǔ shēn qīng。
醉休醒。zuì xiū xǐng。
醒来旧愁旋生。xǐng lái jiù chóu xuán shēng。
晁补之

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。 晁补之的作品>>

猜您喜欢

次韵孔毅父种花因送海棠厅三大字求茶

晁补之

东园老槐春不发,举头只见中条雪。dōng yuán lǎo huái chūn bù fā,jǔ tóu zhǐ jiàn zhōng tiáo xuě。
江梅去国亦悽然,一萼聊堪映庭月。jiāng méi qù guó yì qī rán,yī è liáo kān yìng tíng yuè。
未信河滩宜海棠,十株立致非所望。wèi xìn hé tān yí hǎi táng,shí zhū lì zhì fēi suǒ wàng。
为君大字书堂榜,报我奁中越焙香。wèi jūn dà zì shū táng bǎng,bào wǒ lián zhōng yuè bèi xiāng。

再用治桥韵奉送毅夫按部将行

晁补之

降羌当有甲齐山,叛虏应无马量谷。jiàng qiāng dāng yǒu jiǎ qí shān,pàn lǔ yīng wú mǎ liàng gǔ。
莫忧斗米千钱贵,自可航河一苇足。mò yōu dòu mǐ qiān qián guì,zì kě háng hé yī wěi zú。
绣衣不但捕群偷,赦书蠲租亡者复。xiù yī bù dàn bǔ qún tōu,shè shū juān zū wáng zhě fù。
知吾劳倦神亦充,白发何妨面如玉。zhī wú láo juàn shén yì chōng,bái fā hé fáng miàn rú yù。

再用发字韵谢毅父送茶

晁补之

开门睹雉不敢发,滞思霾胸须澡雪。kāi mén dǔ zhì bù gǎn fā,zhì sī mái xiōng xū zǎo xuě。
烦君初试一枪旗,救我将隳半轮月。fán jūn chū shì yī qiāng qí,jiù wǒ jiāng huī bàn lún yuè。
不应种木便甘棠,清风自是万夫望。bù yīng zhǒng mù biàn gān táng,qīng fēng zì shì wàn fū wàng。
未须乘此蓬莱去,明日论诗齿颊香。wèi xū chéng cǐ péng lái qù,míng rì lùn shī chǐ jiá xiāng。

赠常州感慈邦长老

晁补之

君不见大通方丈空无物,亦不拈椎并竖拂。jūn bù jiàn dà tōng fāng zhàng kōng wú wù,yì bù niān chuí bìng shù fú。
本原自性未出喉,已向顶门遭一咄。běn yuán zì xìng wèi chū hóu,yǐ xiàng dǐng mén zāo yī duō。
感慈神骏渥洼流,壁上高僧莫遣酬。gǎn cí shén jùn wò wā liú,bì shàng gāo sēng mò qiǎn chóu。
霹雳一声龙破柱,此中何处有裴休。pī lì yī shēng lóng pò zhù,cǐ zhōng hé chù yǒu péi xiū。

及第东归将赴调寄李成季

晁补之

先辈观涛沧海口,长啸横槎拂牛斗。xiān bèi guān tāo cāng hǎi kǒu,zhǎng xiào héng chá fú niú dòu。
野人醉著梦游天,九门历尽惊复还。yě rén zuì zhù mèng yóu tiān,jiǔ mén lì jǐn jīng fù hái。
嘈嘈广乐犹盈耳,出门依旧重人间。cáo cáo guǎng lè yóu yíng ěr,chū mén yī jiù zhòng rén jiān。
不知先辈今何往,仙标玉骨天应赏。bù zhī xiān bèi jīn hé wǎng,xiān biāo yù gǔ tiān yīng shǎng。
千里东归暮景清,桑麻暗地日衔城。qiān lǐ dōng guī mù jǐng qīng,sāng má àn dì rì xián chéng。
黄金宫阙初回望,青草恩袍偶自荣。huáng jīn gōng quē chū huí wàng,qīng cǎo ēn páo ǒu zì róng。
归来浣濯亲甘旨,却叹京尘误游子。guī lái huàn zhuó qīn gān zhǐ,què tàn jīng chén wù yóu zi。
家人饭黍慰辛勤,邻媪壶浆佐欢喜。jiā rén fàn shǔ wèi xīn qín,lín ǎo hú jiāng zuǒ huān xǐ。
君不见冯驩一剑星阑干,短歌慷慨不堪弹。jūn bù jiàn féng huān yī jiàn xīng lán gàn,duǎn gē kāng kǎi bù kān dàn。
男儿得意贵颖脱,功名有分劳跻攀。nán ér dé yì guì yǐng tuō,gōng míng yǒu fēn láo jī pān。
折腰正为五斗米,得饱约君寻故山。zhé yāo zhèng wèi wǔ dòu mǐ,dé bǎo yuē jūn xún gù shān。

复用前韵答明略并呈鲁直

晁补之

廖君愤世谈刺口,人言宁食葱三斗。liào jūn fèn shì tán cì kǒu,rén yán níng shí cōng sān dòu。
轩然齃鼻颐隐肩,日日醉市驱驴还。xuān rán è bí yí yǐn jiān,rì rì zuì shì qū lǘ hái。
我初目病视仿佛,望君有异大人间。wǒ chū mù bìng shì fǎng fú,wàng jūn yǒu yì dà rén jiān。
新丰两行惜不上,竹林风来虚自赏。xīn fēng liǎng xíng xī bù shàng,zhú lín fēng lái xū zì shǎng。
俯头落笔千人惊,一战取齐馀两城。fǔ tóu luò bǐ qiān rén jīng,yī zhàn qǔ qí yú liǎng chéng。
田生龙甲赖束苇,诡胜尾热安知荣。tián shēng lóng jiǎ lài shù wěi,guǐ shèng wěi rè ān zhī róng。
盈盈府中谁怜此,为君愧惭黄夫子。yíng yíng fǔ zhōng shuí lián cǐ,wèi jūn kuì cán huáng fū zi。
论功欲识非战罪,试使喑恶走杨喜。lùn gōng yù shí fēi zhàn zuì,shì shǐ yīn è zǒu yáng xǐ。
君不见方朔高才良独难,割肉要令生自弹。jūn bù jiàn fāng shuò gāo cái liáng dú nán,gē ròu yào lìng shēng zì dàn。
北军给食谁致尔,羊求平昔安能攀。běi jūn gěi shí shuí zhì ěr,yáng qiú píng xī ān néng pān。
偶然捧檄忽掷板,鸟自知还云出山。ǒu rán pěng xí hū zhì bǎn,niǎo zì zhī hái yún chū shān。

复用前韵答鲁直并呈明略

晁补之

黄子人谈不容口,岂与常人计升斗。huáng zi rén tán bù róng kǒu,qǐ yǔ cháng rén jì shēng dòu。
文章屈宋中阻艰,子欲一身追使还。wén zhāng qū sòng zhōng zǔ jiān,zi yù yī shēn zhuī shǐ hái。
离骚憭慄悲草木,幽音细出芒丝间。lí sāo liǎo lì bēi cǎo mù,yōu yīn xì chū máng sī jiān。
阳春绝句自云上,折杨何烦嗑然赏。yáng chūn jué jù zì yún shàng,zhé yáng hé fán kē rán shǎng。
横经高辩一室惊,乍似远人迷广城。héng jīng gāo biàn yī shì jīng,zhà shì yuǎn rén mí guǎng chéng。
隔河相和独许我,枯蘖亦有条之荣。gé hé xiāng hé dú xǔ wǒ,kū niè yì yǒu tiáo zhī róng。
廖君不但西南美,谁见今人如是子。liào jūn bù dàn xī nán měi,shuí jiàn jīn rén rú shì zi。
多髯府掾正可谑,蛮语参军宁素喜。duō rán fǔ yuàn zhèng kě xuè,mán yǔ cān jūn níng sù xǐ。
君不见古来皆醉餔糟难,沐浴何须仍振弹。jūn bù jiàn gǔ lái jiē zuì bù zāo nán,mù yù hé xū réng zhèn dàn。
斫冰无处用兰枻,芙蓉木末安能攀。zhuó bīng wú chù yòng lán yì,fú róng mù mò ān néng pān。
只无相报青玉案,自有平子愁关山。zhǐ wú xiāng bào qīng yù àn,zì yǒu píng zi chóu guān shān。

复用前韵并答鲁直明略且道见招不能往

晁补之

铜斗承糟醉张口,口和渔阳拍铜斗。tóng dòu chéng zāo zuì zhāng kǒu,kǒu hé yú yáng pāi tóng dòu。
去年抛却青竹竿,女媭婵媛呼我还。qù nián pāo què qīng zhú gān,nǚ xū chán yuàn hū wǒ hái。
我初不解世中语,淡面那久王侯间。wǒ chū bù jiě shì zhōng yǔ,dàn miàn nà jiǔ wáng hóu jiān。
未须头出千人上,要有廖君黄子赏。wèi xū tóu chū qiān rén shàng,yào yǒu liào jūn huáng zi shǎng。
竹林清风前日生,豫章冥冥云拥城。zhú lín qīng fēng qián rì shēng,yù zhāng míng míng yún yōng chéng。
二人不来草木长,带铗陆离谁与荣。èr rén bù lái cǎo mù zhǎng,dài jiá lù lí shuí yǔ róng。
步行夺马从此起,谈笑封侯谁氏子。bù xíng duó mǎ cóng cǐ qǐ,tán xiào fēng hóu shuí shì zi。
平生不识笳鼓悲,虚读君诗舍然喜。píng shēng bù shí jiā gǔ bēi,xū dú jūn shī shě rán xǐ。
君不见大贤远抱与俗难,何须酒盘柔指鸣哀弹。jūn bù jiàn dà xián yuǎn bào yǔ sú nán,hé xū jiǔ pán róu zhǐ míng āi dàn。
二人高韵已寥廓,黄鹄之飞那得攀。èr rén gāo yùn yǐ liáo kuò,huáng gǔ zhī fēi nà dé pān。
绳桥可度见可喜,家贫马骨高三山。shéng qiáo kě dù jiàn kě xǐ,jiā pín mǎ gǔ gāo sān shān。

复用前韵答唐公唐公有一日纸贵传都城之句且讼其不知我也并呈鲁直成季明略

晁补之

诸公辩壮悬河口,唾落纷纷珠百斗。zhū gōng biàn zhuàng xuán hé kǒu,tuò luò fēn fēn zhū bǎi dòu。
井陉酣战我已悭,赤帜忽立无由还。jǐng xíng hān zhàn wǒ yǐ qiān,chì zhì hū lì wú yóu hái。
唐公断后不容北,腹背未殊秦宛间。táng gōng duàn hòu bù róng běi,fù bèi wèi shū qín wǎn jiān。
明光侯印悬天上,下有死夫缘重赏。míng guāng hóu yìn xuán tiān shàng,xià yǒu sǐ fū yuán zhòng shǎng。
书生懦志安足惊,饥死索米长安城。shū shēng nuò zhì ān zú jīng,jī sǐ suǒ mǐ zhǎng ān chéng。
献君赐帛等优笑,覆酱未知传纸荣。xiàn jūn cì bó děng yōu xiào,fù jiàng wèi zhī chuán zhǐ róng。
泮宫先生诚国士,可是同年予二子。pàn gōng xiān shēng chéng guó shì,kě shì tóng nián yǔ èr zi。
杂吟未减听匏竹,能使穷愁发孤喜。zá yín wèi jiǎn tīng páo zhú,néng shǐ qióng chóu fā gū xǐ。
君不见新声欲至旧声难,十指劳君千万弹。jūn bù jiàn xīn shēng yù zhì jiù shēng nán,shí zhǐ láo jūn qiān wàn dàn。
平生不遇感知己,过此身外谁能攀。píng shēng bù yù gǎn zhī jǐ,guò cǐ shēn wài shuí néng pān。
它年常侍幸见访,不因豆落悲南山。tā nián cháng shì xìng jiàn fǎng,bù yīn dòu luò bēi nán shān。

复答唐公并呈鲁直成季明略

晁补之

穷邦无以糊吾口,岁岁荒山收橡斗。qióng bāng wú yǐ hú wú kǒu,suì suì huāng shān shōu xiàng dòu。
商歌白石不胜寒,非为荆州三往还。shāng gē bái shí bù shèng hán,fēi wèi jīng zhōu sān wǎng hái。
天下无人知我意,得君相合一言间。tiān xià wú rén zhī wǒ yì,dé jūn xiāng hé yī yán jiān。
三书丞相何烦上,再见客卿宁用赏。sān shū chéng xiāng hé fán shàng,zài jiàn kè qīng níng yòng shǎng。
愿闻关中季布名,何得此声梁楚城。yuàn wén guān zhōng jì bù míng,hé dé cǐ shēng liáng chǔ chéng。
论心四子谁许我,百金一诺兹为荣。lùn xīn sì zi shuí xǔ wǒ,bǎi jīn yī nuò zī wèi róng。
唐公才非今世士,不见圣人见君子。táng gōng cái fēi jīn shì shì,bù jiàn shèng rén jiàn jūn zi。
我今正似逃虚空,闻人跫然已心喜。wǒ jīn zhèng shì táo xū kōng,wén rén qióng rán yǐ xīn xǐ。
君不见玉川月蚀诗律难,不独虾蟆遭骂弹。jūn bù jiàn yù chuān yuè shí shī lǜ nán,bù dú xiā má zāo mà dàn。
凭陵百怪付公等,青天蜀道宁容攀。píng líng bǎi guài fù gōng děng,qīng tiān shǔ dào níng róng pān。
它时邹湛名亦好,常在我知因岘山。tā shí zōu zhàn míng yì hǎo,cháng zài wǒ zhī yīn xiàn shān。

复用前韵呈明略

晁补之

茅焦逆讦磨虎口,何似淳于饮一斗。máo jiāo nì jié mó hǔ kǒu,hé shì chún yú yǐn yī dòu。
终军乘传惊汉关,何似富春投组还。zhōng jūn chéng chuán jīng hàn guān,hé shì fù chūn tóu zǔ hái。
天下同心乖出处,岂徒黄白马毛间。tiān xià tóng xīn guāi chū chù,qǐ tú huáng bái mǎ máo jiān。
鄙夫纷纷烦觖望,负日可堪希国赏。bǐ fū fēn fēn fán jué wàng,fù rì kě kān xī guó shǎng。
竹林居士亦何营,江花无限老江城。zhú lín jū shì yì hé yíng,jiāng huā wú xiàn lǎo jiāng chéng。
那知桥上驷马宠,能作山间蕙帐荣。nà zhī qiáo shàng sì mǎ chǒng,néng zuò shān jiān huì zhàng róng。
兴国寺中四月尾,海棠雪落生红子。xīng guó sì zhōng sì yuè wěi,hǎi táng xuě luò shēng hóng zi。
呼门日午醉不应,昨夜君恩赐闻喜。hū mén rì wǔ zuì bù yīng,zuó yè jūn ēn cì wén xǐ。
君不见卒然佳会高欢难,幸值野王聊一弹。jūn bù jiàn zú rán jiā huì gāo huān nán,xìng zhí yě wáng liáo yī dàn。
人生歧路易南北,明发云散何由攀。rén shēng qí lù yì nán běi,míng fā yún sàn hé yóu pān。
知君未试餐玉法,我亦欲返焦城山。zhī jūn wèi shì cān yù fǎ,wǒ yì yù fǎn jiāo chéng shān。

家池雨中二首

晁补之

小池初凿新得雨,一部鼓吹从何来。xiǎo chí chū záo xīn dé yǔ,yī bù gǔ chuī cóng hé lái。
有蟾正碧乱草色,时出汩没西南隈。yǒu chán zhèng bì luàn cǎo sè,shí chū gǔ méi xī nán wēi。
井干跳梁百不少,洞庭鱼龙何有哉。jǐng gàn tiào liáng bǎi bù shǎo,dòng tíng yú lóng hé yǒu zāi。
能歌得胜莫入月,凉夜与尔俱忘回。néng gē dé shèng mò rù yuè,liáng yè yǔ ěr jù wàng huí。

家池雨中二首

晁补之

不作太白梦日边,还同乐天赋池上。bù zuò tài bái mèng rì biān,hái tóng lè tiān fù chí shàng。
池上今年有荷叶,细雨游鱼噞轻浪。chí shàng jīn nián yǒu hé yè,xì yǔ yóu yú yǎn qīng làng。
教儿读易不应举,幽人一爻吾得尚。jiào ér dú yì bù yīng jǔ,yōu rén yī yáo wú dé shàng。
此池便可当长江,欲榜茅斋来荡漾。cǐ chí biàn kě dāng zhǎng jiāng,yù bǎng máo zhāi lái dàng yàng。

再用韵和陈伯比二首

晁补之

田里冯生宁屑去,湖海陈卿时肯来。tián lǐ féng shēng níng xiè qù,hú hǎi chén qīng shí kěn lái。
诗书好在家四壁,蒲柳蓊然城一隈。shī shū hǎo zài jiā sì bì,pú liǔ wěng rán chéng yī wēi。
骑上下山益疏矣,鯈从容出何乐哉。qí shàng xià shān yì shū yǐ,tiáo cóng róng chū hé lè zāi。
市桥十步即尘土,晚雨萧萧殊未回。shì qiáo shí bù jí chén tǔ,wǎn yǔ xiāo xiāo shū wèi huí。

再用韵和陈伯比二首

晁补之

筑台危可瞰坰牧,朝来小雨犹十上。zhù tái wēi kě kàn jiōng mù,cháo lái xiǎo yǔ yóu shí shàng。
虽无峻岭有修竹,不减山阴同放浪。suī wú jùn lǐng yǒu xiū zhú,bù jiǎn shān yīn tóng fàng làng。
青门正尔堪邵平,云中何必须魏尚。qīng mén zhèng ěr kān shào píng,yún zhōng hé bì xū wèi shàng。
小池更广勿近墙,畏与浊渠同滉漾。xiǎo chí gèng guǎng wù jìn qiáng,wèi yǔ zhuó qú tóng huàng yàng。