古诗词

题山水图

吴澄

远树疏林映晚霞,江心雁影度平沙。yuǎn shù shū lín yìng wǎn xiá,jiāng xīn yàn yǐng dù píng shā。
谁人写我村居乐?shuí rén xiě wǒ cūn jū lè?
付与岩前处士家。fù yǔ yán qián chù shì jiā。
吴澄

吴澄

吴澄,字幼清,晚字伯清,学者称草庐先生,抚州崇仁(今江西崇仁县)人。平生著作有《吴文正集》100卷、《易纂言》10卷、《礼记纂言》36卷、《易纂言外翼》8卷、《书纂言》4卷、《仪礼逸经传》2卷、《春秋纂言》12卷、《孝经定本》1卷、《道德真经注》4卷等并行于世。吴澄是元代杰出的思想家、教育家,他与当世经学大师许衡齐名,并称为“北许南吴”,以其毕生精力为元朝儒学的传播和发展做出了重要贡献。 吴澄的作品>>

猜您喜欢

立春日寓北方赋雪诗

吴澄

腊转洪钧岁已残,东风剪水下天坛。là zhuǎn hóng jūn suì yǐ cán,dōng fēng jiǎn shuǐ xià tiān tán。
剩添吴楚千江水,压倒秦淮万里山。shèng tiān wú chǔ qiān jiāng shuǐ,yā dào qín huái wàn lǐ shān。
风竹婆娑银凤舞,云松偃蹇玉龙寒。fēng zhú pó suō yín fèng wǔ,yún sōng yǎn jiǎn yù lóng hán。
不知天上谁横笛,吹落琼花满世间。bù zhī tiān shàng shuí héng dí,chuī luò qióng huā mǎn shì jiān。

叠叶梅

吴澄

罗浮梦断杳无踪,冰雪仙姿两两逢。luó fú mèng duàn yǎo wú zōng,bīng xuě xiān zī liǎng liǎng féng。
缟袂怯单寒后袭,粉妆嫌薄晓来浓。gǎo mèi qiè dān hán hòu xí,fěn zhuāng xián báo xiǎo lái nóng。
迎风一笑知颜厚,临水相看见影重。yíng fēng yī xiào zhī yán hòu,lín shuǐ xiāng kàn jiàn yǐng zhòng。
道眼只将平等视,玉环飞燕总天容。dào yǎn zhǐ jiāng píng děng shì,yù huán fēi yàn zǒng tiān róng。

送国子伴读倪行简赴京

吴澄

潋滟离杯泛九霞,还家未久便辞家。liàn yàn lí bēi fàn jiǔ xiá,hái jiā wèi jiǔ biàn cí jiā。
出门恻恻重闱远,前路漫漫万里赊。chū mén cè cè zhòng wéi yuǎn,qián lù màn màn wàn lǐ shē。
不怕狂风妨去鹢,偏愁寒月照栖鸦。bù pà kuáng fēng fáng qù yì,piān chóu hán yuè zhào qī yā。
诸生凝望须君至,共赋新诗赏雪花。zhū shēng níng wàng xū jūn zhì,gòng fù xīn shī shǎng xuě huā。

夜坐次韵

吴澄

物情自适更谁禁,草际萤飞鸟宿林。wù qíng zì shì gèng shuí jìn,cǎo jì yíng fēi niǎo sù lín。
鲁叟尔来无梦寐,蜀庄此去只冥沈。lǔ sǒu ěr lái wú mèng mèi,shǔ zhuāng cǐ qù zhǐ míng shěn。
客中又见秋风起,夜半初闻木叶吟。kè zhōng yòu jiàn qiū fēng qǐ,yè bàn chū wén mù yè yín。
凉意逼人眠不得,坐看孤月到天心。liáng yì bī rén mián bù dé,zuò kàn gū yuè dào tiān xīn。

昼坐次韵

吴澄

静中不觉暑难禁,况复身居七宝林。jìng zhōng bù jué shǔ nán jìn,kuàng fù shēn jū qī bǎo lín。
槐国避焚封蚁出,石盆趋冷戏鱼沈。huái guó bì fén fēng yǐ chū,shí pén qū lěng xì yú shěn。
蚊将伺暮深深聚,蝉未知秋恳恳吟。wén jiāng cì mù shēn shēn jù,chán wèi zhī qiū kěn kěn yín。
只有道人方燕坐,清香一缕起炉心。zhǐ yǒu dào rén fāng yàn zuò,qīng xiāng yī lǚ qǐ lú xīn。

客中即事次韵元复初郊行

吴澄

客中又过二分春,闻道千红百紫新。kè zhōng yòu guò èr fēn chūn,wén dào qiān hóng bǎi zǐ xīn。
雨到庭隅长芳草,日窥窗隙弄游尘。yǔ dào tíng yú zhǎng fāng cǎo,rì kuī chuāng xì nòng yóu chén。
悬知万里只如此,孤坐一堂还可人。xuán zhī wàn lǐ zhǐ rú cǐ,gū zuò yī táng hái kě rén。
不信却须凌倒景,九天楼阁倚长身。bù xìn què xū líng dào jǐng,jiǔ tiān lóu gé yǐ zhǎng shēn。

题倒骑驴观梅图

吴澄

玉妃一笑本无猜,拗性驴儿去不回。yù fēi yī xiào běn wú cāi,ǎo xìng lǘ ér qù bù huí。
见面可怜交臂失,留情聊复转身来。jiàn miàn kě lián jiāo bì shī,liú qíng liáo fù zhuǎn shēn lái。
月凝绝艳骎骎远,风送清香款款陪。yuè níng jué yàn qīn qīn yuǎn,fēng sòng qīng xiāng kuǎn kuǎn péi。
雪里吟翁吟弗就,过时却与恼痴呆。xuě lǐ yín wēng yín fú jiù,guò shí què yǔ nǎo chī dāi。

次韵杨司业牡丹

吴澄

谁是旧时姚魏家,喜从官舍得奇葩。shuí shì jiù shí yáo wèi jiā,xǐ cóng guān shě dé qí pā。
风前月下妖娆态,天上人间富贵花。fēng qián yuè xià yāo ráo tài,tiān shàng rén jiān fù guì huā。
化魄他年锁子骨,点唇何处箭头砂?huà pò tā nián suǒ zi gǔ,diǎn chún hé chù jiàn tóu shā?
后庭玉树闻歌曲,羞杀陈宫说丽华。hòu tíng yù shù wén gē qū,xiū shā chén gōng shuō lì huá。

题简斋陈参政奏稿后

吴澄

君臣密勿绍兴中,文物依稀贞观风。jūn chén mì wù shào xīng zhōng,wén wù yī xī zhēn guān fēng。
三幅奏篇存雅制,诸家题字总名公。sān fú zòu piān cún yǎ zhì,zhū jiā tí zì zǒng míng gōng。
已闻玉匣人间见,空想银钩天上工。yǐ wén yù xiá rén jiān jiàn,kōng xiǎng yín gōu tiān shàng gōng。
百八十年如一梦,摩挲遗墨视瞢瞢。bǎi bā shí nián rú yī mèng,mó sā yí mò shì méng méng。

次韵息窝道人远寄

吴澄

饮罢金盘玉露杯,和阳消息到寒梅。yǐn bà jīn pán yù lù bēi,hé yáng xiāo xī dào hán méi。
月华夜照昆仑顶,雪浪春融滟滪堆。yuè huá yè zhào kūn lún dǐng,xuě làng chūn róng yàn yù duī。
此事一行嗟便废,迷途未远幸归来。cǐ shì yī xíng jiē biàn fèi,mí tú wèi yuǎn xìng guī lái。
高斋久久高人迹,砌面重重封绿苔。gāo zhāi jiǔ jiǔ gāo rén jì,qì miàn zhòng zhòng fēng lǜ tái。

题阁皂山

吴澄

汉吴仙迹两峰齐,欲拾瑶华路恐迷。hàn wú xiān jì liǎng fēng qí,yù shí yáo huá lù kǒng mí。
宝殿青红疑地涌,林峦苍翠接天低。bǎo diàn qīng hóng yí dì yǒng,lín luán cāng cuì jiē tiān dī。
九重香案分云篆,八景琅函记玉题。jiǔ zhòng xiāng àn fēn yún zhuàn,bā jǐng láng hán jì yù tí。
仙鹤翔空清似水,步虚声在朵云西。xiān hè xiáng kōng qīng shì shuǐ,bù xū shēng zài duǒ yún xī。

送人游武昌

吴澄

丈夫落落志四海,俗士拘拘守一途。zhàng fū luò luò zhì sì hǎi,sú shì jū jū shǒu yī tú。
羡子春秋当壮日,结交豪俊必通都。xiàn zi chūn qiū dāng zhuàng rì,jié jiāo háo jùn bì tōng dōu。
孤舟惊浪千堆雪,片纸长江万里图。gū zhōu jīng làng qiān duī xuě,piàn zhǐ zhǎng jiāng wàn lǐ tú。
历览山川俱遍了,归来我欲问今吾。lì lǎn shān chuān jù biàn le,guī lái wǒ yù wèn jīn wú。

雪岩诗

吴澄

木长柔枝草长藤,凤凰冈下老云仍。mù zhǎng róu zhī cǎo zhǎng téng,fèng huáng gāng xià lǎo yún réng。
清名寂寂无名叟,白发萧萧有发僧。qīng míng jì jì wú míng sǒu,bái fā xiāo xiāo yǒu fā sēng。
晴霰撒珠泉喷薄,暮烟凝翠石崚嶒。qíng xiàn sā zhū quán pēn báo,mù yān níng cuì shí léng céng。
寒山生怕人饶舌,唤作雪岩渠不应。hán shān shēng pà rén ráo shé,huàn zuò xuě yán qú bù yīng。

贡院校文用张仲美韵二首

吴澄

棘闱校艺日如年,生怕谈经说用燕。jí wéi xiào yì rì rú nián,shēng pà tán jīng shuō yòng yàn。
执笔敢矜修月手,称心得似顺风船。zhí bǐ gǎn jīn xiū yuè shǒu,chēng xīn dé shì shùn fēng chuán。
鉴衡遇物元无意,竹帛书名固有天。jiàn héng yù wù yuán wú yì,zhú bó shū míng gù yǒu tiān。
裁决至公还自乐,赓诗何惜费长笺。cái jué zhì gōng hái zì lè,gēng shī hé xī fèi zhǎng jiān。

贡院校文用张仲美韵二首

吴澄

文弊东都六百年,初唐犹似说张燕。wén bì dōng dōu liù bǎi nián,chū táng yóu shì shuō zhāng yàn。
障川亦有回澜手,航海应无到岸船。zhàng chuān yì yǒu huí lán shǒu,háng hǎi yīng wú dào àn chuán。
韩祖苏孙星北斗,周情孔思日中天。hán zǔ sū sūn xīng běi dòu,zhōu qíng kǒng sī rì zhōng tiān。
与君共此谈生事,敝帚千金一幅笺。yǔ jūn gòng cǐ tán shēng shì,bì zhǒu qiān jīn yī fú jiān。
601234