古诗词

复用前韵唱玄

耶律楚材

天涯流落从征西,寒盟辜负梅花溪。tiān yá liú luò cóng zhēng xī,hán méng gū fù méi huā xī。
昔年学道颇得趣,鱼兔入手忘筌蹄。xī nián xué dào pǒ dé qù,yú tù rù shǒu wàng quán tí。
残编断简披庄子,日日须当诵秋水。cán biān duàn jiǎn pī zhuāng zi,rì rì xū dāng sòng qiū shuǐ。
谁知海若无津涯,河伯源流止于此。shuí zhī hǎi ruò wú jīn yá,hé bó yuán liú zhǐ yú cǐ。
人闲酱缶纸数重,太玄强草嗤扬雄。rén xián jiàng fǒu zhǐ shù zhòng,tài xuán qiáng cǎo chī yáng xióng。
高卧蒿莱傲唐室,清风千古独王通。gāo wò hāo lái ào táng shì,qīng fēng qiān gǔ dú wáng tōng。
曲者自曲直者直,何必区区较绳尺。qū zhě zì qū zhí zhě zhí,hé bì qū qū jiào shéng chǐ。
一笔划断闲是非,万事都忘乐岑寂。yī bǐ huà duàn xián shì fēi,wàn shì dōu wàng lè cén jì。
功名半纸几字行,竞羡成绩书太常。gōng míng bàn zhǐ jǐ zì xíng,jìng xiàn chéng jì shū tài cháng。
只知牢筴飨刍豢,不思临刃心悲惶。zhǐ zhī láo cè xiǎng chú huàn,bù sī lín rèn xīn bēi huáng。
何如打坐蒲团上,参透升平本无象。hé rú dǎ zuò pú tuán shàng,cān tòu shēng píng běn wú xiàng。
一瓶一钵更无馀,容膝禅庵仅方丈。yī píng yī bō gèng wú yú,róng xī chán ān jǐn fāng zhàng。
从教人笑彻骨穷,生涯原与千圣同。cóng jiào rén xiào chè gǔ qióng,shēng yá yuán yǔ qiān shèng tóng。
鸟道虽玄功尚在,不如行取无功功。niǎo dào suī xuán gōng shàng zài,bù rú xíng qǔ wú gōng gōng。
归来踏破澄潭月,大冶洪炉飞片雪。guī lái tà pò chéng tán yuè,dà yě hóng lú fēi piàn xuě。
且听石女鸣巴歌,万里一团无孔铁。qiě tīng shí nǚ míng bā gē,wàn lǐ yī tuán wú kǒng tiě。
耶律楚材

耶律楚材

金元间义州弘政人,字晋卿,号湛然居士。契丹族。耶律履子。博极群书,旁通天文、地理、律历、术数及释老、医卜之说。金末辟为左右司员外郎。元太祖定燕,召见,处之左右。呼为长髯人(蒙语:吾图撒合里),每征讨,必命之卜。太宗即位,命为主管汉人文书之必阇赤,汉称中书令,事无巨细,皆先白之。定君臣礼仪;反对以汉地为牧场之议,立燕京等十路征收课税使,建立赋税制度;请军民分治,州县长吏治民事,万户府理军政,课税所管钱谷。太宗五年入汴时,请废“攻城不降,矢石一发即屠城”之制。九年,定以经义、词赋、策论取士之制。乃马真后称制时,渐失信任,抑郁而死。卒谥文正。有《湛然居士集》等。 耶律楚材的作品>>

猜您喜欢

咏探春花用高冲霄韵

耶律楚材

风拂新芳映短墙,典型依约类丁香。fēng fú xīn fāng yìng duǎn qiáng,diǎn xíng yī yuē lèi dīng xiāng。
梅花欲谢渠先坼,消得东君为汝忙。méi huā yù xiè qú xiān chè,xiāo dé dōng jūn wèi rǔ máng。

寄休林老人

耶律楚材

世上元无真是非,丛林禅客自多疑。shì shàng yuán wú zhēn shì fēi,cóng lín chán kè zì duō yí。
此诗寄向并州去,笑倒休林老古锥。cǐ shī jì xiàng bìng zhōu qù,xiào dào xiū lín lǎo gǔ zhuī。

过济源登裴公亭用闲闲老人韵四绝

耶律楚材

一抱青山插碧空,平湖春水碧溶溶。yī bào qīng shān chā bì kōng,píng hú chūn shuǐ bì róng róng。
裴公亭下千竿竹,撩我诗情得得浓。péi gōng tíng xià qiān gān zhú,liāo wǒ shī qíng dé dé nóng。

过济源登裴公亭用闲闲老人韵四绝

耶律楚材

珍玉参差照底寒,闲闲佳句继香山。zhēn yù cān chà zhào dǐ hán,xián xián jiā jù jì xiāng shān。
湛然不揆真堪笑,也敢题诗列壁间。zhàn rán bù kuí zhēn kān xiào,yě gǎn tí shī liè bì jiān。

过济源登裴公亭用闲闲老人韵四绝

耶律楚材

绕垣乔木碧天参,松竹萧萧翳镜潭。rào yuán qiáo mù bì tiān cān,sōng zhú xiāo xiāo yì jìng tán。
他日携琴来隐此,林间乞我一禅庵。tā rì xié qín lái yǐn cǐ,lín jiān qǐ wǒ yī chán ān。

过济源登裴公亭用闲闲老人韵四绝

耶律楚材

碧湖风定水痕平,雪竹幽禽自好声。bì hú fēng dìng shuǐ hén píng,xuě zhú yōu qín zì hǎo shēng。
我羡清源高隐士,干戈人世不知兵。wǒ xiàn qīng yuán gāo yǐn shì,gàn gē rén shì bù zhī bīng。

再和西庵上人韵

耶律楚材

不在寻求不在参,谁分西北与东南。bù zài xún qiú bù zài cān,shuí fēn xī běi yǔ dōng nán。
云川试入西庵去,三圣元来共一庵。yún chuān shì rù xī ān qù,sān shèng yuán lái gòng yī ān。

过济源登裴公亭

耶律楚材

山接晴霄水浸空,山光滟滟水溶溶。shān jiē qíng xiāo shuǐ jìn kōng,shān guāng yàn yàn shuǐ róng róng。
风回一镜柔蓝浅,雨过千峰泼黛浓。fēng huí yī jìng róu lán qiǎn,yǔ guò qiān fēng pō dài nóng。

再用前韵

耶律楚材

掀髯坐语闲临水,仰面徐行饱看山。xiān rán zuò yǔ xián lín shuǐ,yǎng miàn xú xíng bǎo kàn shān。
竹里忽闻春雪落,天教著我画图间。zhú lǐ hū wén chūn xuě luò,tiān jiào zhù wǒ huà tú jiān。

再用前韵

耶律楚材

侍中庵底春山色,裴老亭边秋水声。shì zhōng ān dǐ chūn shān sè,péi lǎo tíng biān qiū shuǐ shēng。
修竹茂林真隐地,但期天下早休兵。xiū zhú mào lín zhēn yǐn dì,dàn qī tiān xià zǎo xiū bīng。

再用前韵

耶律楚材

劫外玄机好细参,他年卜筑绕澄潭。jié wài xuán jī hǎo xì cān,tā nián bo zhù rào chéng tán。
琴书活计无多子,只与龙冈共一庵。qín shū huó jì wú duō zi,zhǐ yǔ lóng gāng gòng yī ān。

请真老住华塔

耶律楚材

华塔丛林久席虚,真公予请肯来无。huá tǎ cóng lín jiǔ xí xū,zhēn gōng yǔ qǐng kěn lái wú。
湛然拙偈呈君去,便好携瓶倒上驴。zhàn rán zhuō jì chéng jūn qù,biàn hǎo xié píng dào shàng lǘ。

复用前韵

耶律楚材

水影连天天渺渺,山光和水水溶溶。shuǐ yǐng lián tiān tiān miǎo miǎo,shān guāng hé shuǐ shuǐ róng róng。
一林修竹摇云碧,百亩凉阴蔽日浓。yī lín xiū zhú yáo yún bì,bǎi mǔ liáng yīn bì rì nóng。

复用前韵

耶律楚材

门外回环皆碧水,庭中坐卧得青山。mén wài huí huán jiē bì shuǐ,tíng zhōng zuò wò dé qīng shān。
凭栏尽日搜新句,思入烟霞缥缈间。píng lán jǐn rì sōu xīn jù,sī rù yān xiá piāo miǎo jiān。

复用前韵

耶律楚材

几时投老谒同参,拟向君王乞镜潭。jǐ shí tóu lǎo yè tóng cān,nǐ xiàng jūn wáng qǐ jìng tán。
饭了遨游容膝处,裴公亭与侍中庵。fàn le áo yóu róng xī chù,péi gōng tíng yǔ shì zhōng ān。