古诗词

送苏伯修参政之京兆尹任三首

高明

日月垂光照海滨,东南声教属儒臣。rì yuè chuí guāng zhào hǎi bīn,dōng nán shēng jiào shǔ rú chén。
九天雨露金瓯重,万里山河玉烛新。jiǔ tiān yǔ lù jīn ōu zhòng,wàn lǐ shān hé yù zhú xīn。
田野年丰多贡赋,江湖秋静息风尘。tián yě nián fēng duō gòng fù,jiāng hú qiū jìng xī fēng chén。
此行宣室须前席,剩有嘉谟为上陈。cǐ xíng xuān shì xū qián xí,shèng yǒu jiā mó wèi shàng chén。

高明

高明(约1305~约1371) 元代戏曲家。字则诚,号菜根道人。浙江瑞安人,受业于县人黄溍时,成古典名剧《琵琶记》。元代戏曲作家。瑞安属古永嘉郡,永嘉亦称东嘉,故后人称他为高东嘉。他的长辈、兄弟均能诗擅文。他曾从名儒黄□游,黄为官清廉,并以至孝见称。高明的思想、品格受家庭、老师影响颇深。明代万历刻本《琵琶记》插图高明青年时期用世之心很盛,元顺帝至正五年(1345)以《春秋》考中进士,历任处州录事、江浙行省丞相掾、福建行省都事等职。高明为官清明练达,曾审理四明冤狱,郡中称为神明。他能关心民间疾苦,不屈权势,受到治下百姓爱戴,处州期满离任时,百姓曾为他立碑。 高明的作品>>

猜您喜欢

赋幽慵斋

高明

闭门春草长,荒庭积雨馀。bì mén chūn cǎo zhǎng,huāng tíng jī yǔ yú。
青苔无人扫,永日谢轩车。qīng tái wú rén sǎo,yǒng rì xiè xuān chē。
清风忽南来,吹堕几上书。qīng fēng hū nán lái,chuī duò jǐ shàng shū。
梦觉闻啼鸟,云山满吾庐。mèng jué wén tí niǎo,yún shān mǎn wú lú。
安得嵇中散,尊酒相与娱。ān dé jī zhōng sàn,zūn jiǔ xiāng yǔ yú。

杨季常约至山中既而不果因以诗寄三首

高明

仙人海上来,驾言游苍冥。xiān rén hǎi shàng lái,jià yán yóu cāng míng。
乃逢浮丘伯,驻之紫霞城。nǎi féng fú qiū bó,zhù zhī zǐ xiá chéng。
凤凰不可招,梧桐何青青。fèng huáng bù kě zhāo,wú tóng hé qīng qīng。
焉知碧山月,期子待吹笙。yān zhī bì shān yuè,qī zi dài chuī shēng。

杨季常约至山中既而不果因以诗寄三首

高明

天寒木叶下,短景凄其清。tiān hán mù yè xià,duǎn jǐng qī qí qīng。
幽居有所思,振衣临《黄庭》。yōu jū yǒu suǒ sī,zhèn yī lín huáng tíng。
仰观冥鸿飞,竟与浮云迎。yǎng guān míng hóng fēi,jìng yǔ fú yún yíng。
怅望不可见,空山暮雨生。chàng wàng bù kě jiàn,kōng shān mù yǔ shēng。

杨季常约至山中既而不果因以诗寄三首

高明

秋菊有馀色,可以慰幽情。qiū jú yǒu yú sè,kě yǐ wèi yōu qíng。
岂无一樽酒,泛此黄金英。qǐ wú yī zūn jiǔ,fàn cǐ huáng jīn yīng。
美人久不来,岁晏霜露零。měi rén jiǔ bù lái,suì yàn shuāng lù líng。
坐感芳草歇,佳期怅未能。zuò gǎn fāng cǎo xiē,jiā qī chàng wèi néng。

王节妇诗

高明

清清慈溪水,蘋藻被涯涘。qīng qīng cí xī shuǐ,píng zǎo bèi yá sì。
昔年修妇职,采撷荐明祀。xī nián xiū fù zhí,cǎi xié jiàn míng sì。
殷勤执豆笾,斋肃事君子。yīn qín zhí dòu biān,zhāi sù shì jūn zi。
一朝双鸳鸯,别离隔生死。yī cháo shuāng yuān yāng,bié lí gé shēng sǐ。
死者无还期,生者当同归。sǐ zhě wú hái qī,shēng zhě dāng tóng guī。
奈何姑嫜老,重以膝下儿。nài hé gū zhāng lǎo,zhòng yǐ xī xià ér。
升堂奉甘脆,篝灯训书诗。shēng táng fèng gān cuì,gōu dēng xùn shū shī。
庶以未亡人,慰彼泉下思。shù yǐ wèi wáng rén,wèi bǐ quán xià sī。
溪水彼可竭,妾身不改节。xī shuǐ bǐ kě jié,qiè shēn bù gǎi jié。
溪水有停污,妾心但明洁。xī shuǐ yǒu tíng wū,qiè xīn dàn míng jié。
荧荧瑶台镜,玄发今已雪。yíng yíng yáo tái jìng,xuán fā jīn yǐ xuě。
孤鸾虽不舞,寒影自澄澈。gū luán suī bù wǔ,hán yǐng zì chéng chè。
溪水常流东,馀波总相从。xī shuǐ cháng liú dōng,yú bō zǒng xiāng cóng。
结发为夫妇,永别何由逢!jié fā wèi fū fù,yǒng bié hé yóu féng!
青山有玄寂,百岁须当同。qīng shān yǒu xuán jì,bǎi suì xū dāng tóng。
愿言合欢树,化作垄上松。yuàn yán hé huān shù,huà zuò lǒng shàng sōng。
茑萝更缠绵,相依无终穷。niǎo luó gèng chán mián,xiāng yī wú zhōng qióng。

昭君出塞图

高明

竟宁阏氏出塞城,鼙婆声断凄龙庭。jìng níng è shì chū sāi chéng,pí pó shēng duàn qī lóng tíng。
边云竟与汉月隔,野草空作春风青。biān yún jìng yǔ hàn yuè gé,yě cǎo kōng zuò chūn fēng qīng。
汉庭公卿无远举,却使娇姿嫁□□。hàn tíng gōng qīng wú yuǎn jǔ,què shǐ jiāo zī jià。
岂知刘白与杨樊,复把丹青罔人主。qǐ zhī liú bái yǔ yáng fán,fù bǎ dān qīng wǎng rén zhǔ。
当时国计不足论,佳人失节尤可叹。dāng shí guó jì bù zú lùn,jiā rén shī jié yóu kě tàn。
一从雕陶莫皋立,回首不念稽侯栅。yī cóng diāo táo mò gāo lì,huí shǒu bù niàn jī hóu zhà。
纲常紊乱乃至此,千载玉颜犹可耻。gāng cháng wěn luàn nǎi zhì cǐ,qiān zài yù yán yóu kě chǐ。
蛾眉傥不嫁单于,灭火安知非此水。é méi tǎng bù jià dān yú,miè huǒ ān zhī fēi cǐ shuǐ。
良工妙画不必观,勿因一女讥汉元。liáng gōng miào huà bù bì guān,wù yīn yī nǚ jī hàn yuán。
宫闱制驭苟失道,肘腋变起非一端。gōng wéi zhì yù gǒu shī dào,zhǒu yè biàn qǐ fēi yī duān。
君不见玉环自被胡雏污,岂是丹青解相误。jūn bù jiàn yù huán zì bèi hú chú wū,qǐ shì dān qīng jiě xiāng wù。

题支离叟

高明

钱塘门里支离叟,短发萧疏色黧垢。qián táng mén lǐ zhī lí sǒu,duǎn fā xiāo shū sè lí gòu。
雪霜岁晚结轮囷,风雨年深增老丑。xuě shuāng suì wǎn jié lún qūn,fēng yǔ nián shēn zēng lǎo chǒu。
挫箴糊繲总无能,欲与冥灵齐上寿。cuò zhēn hú xiè zǒng wú néng,yù yǔ míng líng qí shàng shòu。
天公怒此怪且懒,敕遣灵官下搜取。tiān gōng nù cǐ guài qiě lǎn,chì qiǎn líng guān xià sōu qǔ。
勾娄吉利忽飞来,虎倒龙颠尽灰朽。gōu lóu jí lì hū fēi lái,hǔ dào lóng diān jǐn huī xiǔ。
女萝飘腾白鹤去,琥珀迸裂青羊走。nǚ luó piāo téng bái hè qù,hǔ pò bèng liè qīng yáng zǒu。
繁阴已逐谢仙车,枯干徒存韦偃手。fán yīn yǐ zhú xiè xiān chē,kū gàn tú cún wéi yǎn shǒu。
迩来好事犹痛惜,叹息形模无复有。ěr lái hǎo shì yóu tòng xī,tàn xī xíng mó wú fù yǒu。
宁知百年皆梦幻,静看万变互纷糅。níng zhī bǎi nián jiē mèng huàn,jìng kàn wàn biàn hù fēn róu。
荣枯相寻无已时,成坏有数原非偶。róng kū xiāng xún wú yǐ shí,chéng huài yǒu shù yuán fēi ǒu。
南山谁信梓化特,昆仑俄惊柳生肘。nán shān shuí xìn zǐ huà tè,kūn lún é jīng liǔ shēng zhǒu。
朝菌何曾阅晦朔,棫朴那知避薪槱。cháo jūn hé céng yuè huì shuò,yù pǔ nà zhī bì xīn yǒu。
全躯孰似栎社树,絜之百围今在否?quán qū shú shì lì shè shù,jié zhī bǎi wéi jīn zài fǒu?
人生根蒂不可牢,况为草木计近久。rén shēng gēn dì bù kě láo,kuàng wèi cǎo mù jì jìn jiǔ。
野客空叹倚江楠,老奴谩泣琅琊柳。yě kè kōng tàn yǐ jiāng nán,lǎo nú mán qì láng yá liǔ。
寒烟落日西湖边,衰草荒庐园数亩。hán yān luò rì xī hú biān,shuāi cǎo huāng lú yuán shù mǔ。
不见当时铁门限,春蚓秋蛇徒蚴蟉。bù jiàn dāng shí tiě mén xiàn,chūn yǐn qiū shé tú yòu liú。
玄云飞尽墨池空,直寄亭前谁酹酒。xuán yún fēi jǐn mò chí kōng,zhí jì tíng qián shuí lèi jiǔ。

题画

高明

秋山积雨清浮埃,晓日照耀金银开。qiū shān jī yǔ qīng fú āi,xiǎo rì zhào yào jīn yín kāi。
草堂阴深冷竹树,石梁滑澾攲莓苔。cǎo táng yīn shēn lěng zhú shù,shí liáng huá tà qī méi tái。
千峰苍翠净如拭,白云不放枫叶赤。qiān fēng cāng cuì jìng rú shì,bái yún bù fàng fēng yè chì。
何人艇子出清江,水落山高如赤壁。hé rén tǐng zi chū qīng jiāng,shuǐ luò shān gāo rú chì bì。
昨夜天寒霜露零,山人不归猿鹤惊。zuó yè tiān hán shuāng lù líng,shān rén bù guī yuán hè jīng。
孤松三径依旧在,僮仆正迟陶渊明。gū sōng sān jìng yī jiù zài,tóng pū zhèng chí táo yuān míng。

题画龙

高明

何人咒缩昆明水,一夜溪边红叶起。hé rén zhòu suō kūn míng shuǐ,yī yè xī biān hóng yè qǐ。
银河卷上洞庭峰,橘树寒烟秋色里。yín hé juǎn shàng dòng tíng fēng,jú shù hán yān qiū sè lǐ。
恍如陵阳窦子明,又疑句曲茅初成。huǎng rú líng yáng dòu zi míng,yòu yí jù qū máo chū chéng。
淋漓元气无青冥,马发摇动天瓢倾。lín lí yuán qì wú qīng míng,mǎ fā yáo dòng tiān piáo qīng。
乾坤万里苏旱暍,草木无言生意悦。qián kūn wàn lǐ sū hàn yē,cǎo mù wú yán shēng yì yuè。
归来高卧碧潭云,独抱神珠弄明月。guī lái gāo wò bì tán yún,dú bào shén zhū nòng míng yuè。

西湖葛岭玛瑙寺僧芳洲有古琴二一名石上枯一名蕤宾铁为赋诗二首

高明

葛仙岭上瞿昙宫,老僧雪眉覆双瞳。gé xiān lǐng shàng qú tán gōng,lǎo sēng xuě méi fù shuāng tóng。
奇琴久蓄款识古,云是零陵水边石上之枯桐。qí qín jiǔ xù kuǎn shí gǔ,yún shì líng líng shuǐ biān shí shàng zhī kū tóng。
忆昔蛟龙宅其涘,霹雳斩龙树亦死。yì xī jiāo lóng zhái qí sì,pī lì zhǎn lóng shù yì sǐ。
道人作琴傍水弹,几夜湘江泣帝子。dào rén zuò qín bàng shuǐ dàn,jǐ yè xiāng jiāng qì dì zi。
迩来居我玛瑙坡,声价压倒伽陀罗。ěr lái jū wǒ mǎ nǎo pō,shēng jià yā dào gā tuó luó。
嵇心羊体妙相得,有耳不听西湖歌。jī xīn yáng tǐ miào xiāng dé,yǒu ěr bù tīng xī hú gē。
松窗茶屋梦初醒,别鹤凄凄怨烟岭。sōng chuāng chá wū mèng chū xǐng,bié hè qī qī yuàn yān lǐng。
隔水逋仙夜不眠,听尽梅花山月影。gé shuǐ bū xiān yè bù mián,tīng jǐn méi huā shān yuè yǐng。

西湖葛岭玛瑙寺僧芳洲有古琴二一名石上枯一名蕤宾铁为赋诗二首

高明

师琴名以蕤宾铁,岂是七丝专一律。shī qín míng yǐ ruí bīn tiě,qǐ shì qī sī zhuān yī lǜ。
古来声律商与宫,一百四十四调终于一。gǔ lái shēng lǜ shāng yǔ gōng,yī bǎi sì shí sì diào zhōng yú yī。
又闻古铁能解音,何况圣人所作之雅琴。yòu wén gǔ tiě néng jiě yīn,hé kuàng shèng rén suǒ zuò zhī yǎ qín。
琵琶才闻铁自跃,万物岂不通琴心。pí pá cái wén tiě zì yuè,wàn wù qǐ bù tōng qín xīn。
忆昔重华为民鼓,拂拂薰风吹下土。yì xī zhòng huá wèi mín gǔ,fú fú xūn fēng chuī xià tǔ。
九官佩玉和铿锵,凤凰来仪百兽舞。jiǔ guān pèi yù hé kēng qiāng,fèng huáng lái yí bǎi shòu wǔ。
无情相感若有情,蜀山欲破铜先鸣。wú qíng xiāng gǎn ruò yǒu qíng,shǔ shān yù pò tóng xiān míng。
从今却笑陶渊明,胡为不取弦中声。cóng jīn què xiào táo yuān míng,hú wèi bù qǔ xián zhōng shēng。
禅关万竹净尘垢,月出西湖照窗牖。chán guān wàn zhú jìng chén gòu,yuè chū xī hú zhào chuāng yǒu。
此时请师为鼓一再行,试听还有铁声否?cǐ shí qǐng shī wèi gǔ yī zài xíng,shì tīng hái yǒu tiě shēng fǒu?

题画虎

高明

秦宫紫玉忽变神,似来浔阳访石人。qín gōng zǐ yù hū biàn shén,shì lái xún yáng fǎng shí rén。
黄公赤刀制不得,吼怒惊倒裴将军。huáng gōng chì dāo zhì bù dé,hǒu nù jīng dào péi jiāng jūn。
固知两胁横乙骨,莫令双耳多生缺。gù zhī liǎng xié héng yǐ gǔ,mò lìng shuāng ěr duō shēng quē。
黄芦风紧杀气寒,啸声撼动秋山月。huáng lú fēng jǐn shā qì hán,xiào shēng hàn dòng qiū shān yuè。
山空月冷不可留,人间苛政皆尔俦。shān kōng yuè lěng bù kě liú,rén jiān kē zhèng jiē ěr chóu。
踟蹰亦欲渡河去,刘昆宋均今有否?chí chú yì yù dù hé qù,liú kūn sòng jūn jīn yǒu fǒu?

题萧翼赚兰亭图

高明

客舟夜渡中泠水,空山不见羲之鬼。kè zhōu yè dù zhōng líng shuǐ,kōng shān bù jiàn xī zhī guǐ。
骊珠飞去龙亦惊,月落空梁僧独起。lí zhū fēi qù lóng yì jīng,yuè luò kōng liáng sēng dú qǐ。
银钩茧纸归长安,蓬莱宫里人争看。yín gōu jiǎn zhǐ guī zhǎng ān,péng lái gōng lǐ rén zhēng kàn。
一朝风雨暗园寝,玉柙捶碎昭陵寒。yī cháo fēng yǔ àn yuán qǐn,yù xiá chuí suì zhāo líng hán。
龙眠画手元晖笔,当时曾笑萧郎失。lóng mián huà shǒu yuán huī bǐ,dāng shí céng xiào xiāo láng shī。
至今二子亦何在,久与兰亭共芜没。zhì jīn èr zi yì hé zài,jiǔ yǔ lán tíng gòng wú méi。
人生万事空浮沤,走舸复壁皆堪羞。rén shēng wàn shì kōng fú ōu,zǒu gě fù bì jiē kān xiū。
不如煮茗卧禅榻,笑看门外长江流。bù rú zhǔ míng wò chán tà,xiào kàn mén wài zhǎng jiāng liú。

白纻篇送顾仲明

高明

吴中二八深闺女,生来不学唱《金缕》。wú zhōng èr bā shēn guī nǚ,shēng lái bù xué chàng jīn lǚ。
纤纤素手青灯前,织得寒机成白纻。xiān xiān sù shǒu qīng dēng qián,zhī dé hán jī chéng bái zhù。
裁缝熨贴为君衣,春天衣著生光辉。cái fèng yùn tiē wèi jūn yī,chūn tiān yī zhù shēng guāng huī。
明珠为珰璧为佩,同此素色无相违。míng zhū wèi dāng bì wèi pèi,tóng cǐ sù sè wú xiāng wéi。
一朝送君江上别,岁晚关河积风雪。yī cháo sòng jūn jiāng shàng bié,suì wǎn guān hé jī fēng xuě。
生知白纻不胜寒,但喜君身常皎洁。shēng zhī bái zhù bù shèng hán,dàn xǐ jūn shēn cháng jiǎo jié。
君不见东邻少妇织锦工,织作步障围春风。jūn bù jiàn dōng lín shǎo fù zhī jǐn gōng,zhī zuò bù zhàng wéi chūn fēng。
春风一去花草歇,金谷寒蛩怨秋月。chūn fēng yī qù huā cǎo xiē,jīn gǔ hán qióng yuàn qiū yuè。
何如洁白长相守,尊中有酒为君寿。hé rú jié bái zhǎng xiāng shǒu,zūn zhōng yǒu jiǔ wèi jūn shòu。
人生温饱不足多,莫羡东家着绮罗。rén shēng wēn bǎo bù zú duō,mò xiàn dōng jiā zhe qǐ luó。

采莲曲送越中吴本中

高明

越江芙蓉开若云,越中儿女红襦新。yuè jiāng fú róng kāi ruò yún,yuè zhōng ér nǚ hóng rú xīn。
年年采莲江浦口,扁舟遥唱江南春。nián nián cǎi lián jiāng pǔ kǒu,biǎn zhōu yáo chàng jiāng nán chūn。
凝情倚棹送行客,折得芙蓉赠行色。níng qíng yǐ zhào sòng xíng kè,zhé dé fú róng zèng xíng sè。
南风吹作满袖香,令人别后长相忆。nán fēng chuī zuò mǎn xiù xiāng,lìng rén bié hòu zhǎng xiāng yì。
君心如花不污泥,亭亭洁立当清漪。jūn xīn rú huā bù wū ní,tíng tíng jié lì dāng qīng yī。
花容不逐秋风老,知君交态无荣衰。huā róng bù zhú qiū fēng lǎo,zhī jūn jiāo tài wú róng shuāi。
人生百年几回别,莫惜芳菲为君折。rén shēng bǎi nián jǐ huí bié,mò xī fāng fēi wèi jūn zhé。
芙蓉落尽秋江空,千里相思共明月。fú róng luò jǐn qiū jiāng kōng,qiān lǐ xiāng sī gòng míng yuè。
461234