古诗词

催雪·雪意

王沂孙

阴积龙荒,寒度雁门,西北高楼独倚。yīn jī lóng huāng,hán dù yàn mén,xī běi gāo lóu dú yǐ。
怅短景无多,乱山如此。chàng duǎn jǐng wú duō,luàn shān rú cǐ。
欲唤飞琼起舞,怕搅碎、纷纷银河水。yù huàn fēi qióng qǐ wǔ,pà jiǎo suì fēn fēn yín hé shuǐ。
冻云一片,藏花护玉,未教轻坠。dòng yún yī piàn,cáng huā hù yù,wèi jiào qīng zhuì。
清致。qīng zhì。
悄无似。qiāo wú shì。
有照水一枝,已搀春意。yǒu zhào shuǐ yī zhī,yǐ chān chūn yì。
误几度凭栏,莫愁凝睇。wù jǐ dù píng lán,mò chóu níng dì。
应是梨花梦好,未肯放、东风来人世。yīng shì lí huā mèng hǎo,wèi kěn fàng dōng fēng lái rén shì。
待翠管、吹破苍茫,看取玉壶天地。dài cuì guǎn chuī pò cāng máng,kàn qǔ yù hú tiān dì。
王沂孙

王沂孙

王沂孙,字圣与,号碧山、中仙、玉笥山人。会稽(今浙江绍兴)人,年辈大约与张炎相仿,入元后曾任庆元路学正。有《花外集》,又名《碧山乐府》。 王沂孙的作品>>

猜您喜欢

声声慢

王沂孙

高寒户牖,虚白尊罍,千山尽入孤光。gāo hán hù yǒu,xū bái zūn léi,qiān shān jǐn rù gū guāng。
玉影如空,天葩暗落清香。yù yǐng rú kōng,tiān pā àn luò qīng xiāng。
平生此兴不浅,记当年、独据胡床。píng shēng cǐ xīng bù qiǎn,jì dāng nián dú jù hú chuáng。
怎知道,是岁华换却,处处堪伤。zěn zhī dào,shì suì huá huàn què,chù chù kān shāng。
已是南楼曲断,纵疏花淡月,也只凄凉。yǐ shì nán lóu qū duàn,zòng shū huā dàn yuè,yě zhǐ qī liáng。
冷雨斜风,何况独掩西窗。lěng yǔ xié fēng,hé kuàng dú yǎn xī chuāng。
天涯故人总老,谩相思、永夜相望。tiān yá gù rén zǒng lǎo,mán xiāng sī yǒng yè xiāng wàng。
断梦远,趁秋声、一片渡江。duàn mèng yuǎn,chèn qiū shēng yī piàn dù jiāng。

声声慢·迎门高髻

王沂孙

迎门高髻,倚扇清吭,娉婷未数西州。yíng mén gāo jì,yǐ shàn qīng kēng,pīng tíng wèi shù xī zhōu。
浅拂朱铅,春风二月梢头。qiǎn fú zhū qiān,chūn fēng èr yuè shāo tóu。
相逢靓妆俊语,有旧家、京洛风流。xiāng féng jìng zhuāng jùn yǔ,yǒu jiù jiā jīng luò fēng liú。
断肠句,试重拈彩笔,与赋闲愁。duàn cháng jù,shì zhòng niān cǎi bǐ,yǔ fù xián chóu。
犹记凌波欲去,问明珰罗袜,却为谁留。yóu jì líng bō yù qù,wèn míng dāng luó wà,què wèi shuí liú。
枉梦相思,几回南浦行舟。wǎng mèng xiāng sī,jǐ huí nán pǔ xíng zhōu。
莫辞玉樽起舞,怕重来、燕子空楼。mò cí yù zūn qǐ wǔ,pà zhòng lái yàn zi kōng lóu。
谩惆怅,抱琵琶、闲过此秋。mán chóu chàng,bào pí pá xián guò cǐ qiū。

声声慢

王沂孙

啼螀门静,落叶阶深,秋声又入吾庐。tí jiāng mén jìng,luò yè jiē shēn,qiū shēng yòu rù wú lú。
一枕新凉,西窗晚雨疏疏。yī zhěn xīn liáng,xī chuāng wǎn yǔ shū shū。
旧香旧色换却,但满川、残柳荒蒲。jiù xiāng jiù sè huàn què,dàn mǎn chuān cán liǔ huāng pú。
茂陵远,任岁华苒苒,老尽相如。mào líng yuǎn,rèn suì huá rǎn rǎn,lǎo jǐn xiāng rú。
昨夜西风初起,想莼边呼棹,橘后思书。zuó yè xī fēng chū qǐ,xiǎng chún biān hū zhào,jú hòu sī shū。
短景凄然,残歌空叩铜壶。duǎn jǐng qī rán,cán gē kōng kòu tóng hú。
当时送行共约,雁归时、人赋归欤。dāng shí sòng xíng gòng yuē,yàn guī shí rén fù guī yú。
雁归也,问人归、如雁也无。yàn guī yě,wèn rén guī rú yàn yě wú。

应天长

王沂孙

疏帘蝶粉,幽径燕泥,花间小雨初足。shū lián dié fěn,yōu jìng yàn ní,huā jiān xiǎo yǔ chū zú。
又是禁城寒食,轻舟泛晴渌。yòu shì jìn chéng hán shí,qīng zhōu fàn qíng lù。
寻芳地,来去熟。xún fāng dì,lái qù shú。
尚仿佛、大堤南北。shàng fǎng fú dà dī nán běi。
望杨柳、一片阴阴,摇曳新绿。wàng yáng liǔ yī piàn yīn yīn,yáo yè xīn lǜ。
重访艳歌人,听取春声,犹是杜郎曲。zhòng fǎng yàn gē rén,tīng qǔ chūn shēng,yóu shì dù láng qū。
荡漾去年春色,深深杏花屋。dàng yàng qù nián chūn sè,shēn shēn xìng huā wū。
东风曾共宿。dōng fēng céng gòng sù。
记小刻、近窗新竹。jì xiǎo kè jìn chuāng xīn zhú。
旧游远,沉醉归来,满院银烛。jiù yóu yuǎn,chén zuì guī lái,mǎn yuàn yín zhú。

高阳台·残萼梅酸

王沂孙

残萼梅酸,新沟水绿,初晴节序暄妍。cán è méi suān,xīn gōu shuǐ lǜ,chū qíng jié xù xuān yán。
独立雕阑,谁怜枉度华年。dú lì diāo lán,shuí lián wǎng dù huá nián。
朝朝准拟清明近,料燕翎、须寄银笺。cháo cháo zhǔn nǐ qīng míng jìn,liào yàn líng xū jì yín jiān。
又争知、一字相思,不到吟边。yòu zhēng zhī yī zì xiāng sī,bù dào yín biān。
双蛾不拂青鸾冷,任花阴寂寂,掩户闲眠。shuāng é bù fú qīng luán lěng,rèn huā yīn jì jì,yǎn hù xián mián。
屡卜佳期,无凭却恨金钱。lǚ bo jiā qī,wú píng què hèn jīn qián。
何人寄与天涯信,趁东风、急整归船。hé rén jì yǔ tiān yá xìn,chèn dōng fēng jí zhěng guī chuán。
纵飘零,满院杨花,犹是春前。zòng piāo líng,mǎn yuàn yáng huā,yóu shì chūn qián。

高阳台(陈君衡游未还,周公谨有怀人之赋,倚歌和之)

王沂孙

驼褐轻装,狨鞯小队,冰河夜渡流澌。tuó hè qīng zhuāng,róng jiān xiǎo duì,bīng hé yè dù liú sī。
朔雪平沙,飞花乱拂蛾眉。shuò xuě píng shā,fēi huā luàn fú é méi。
琵琶已是凄凉调,更赋情、不比当时。pí pá yǐ shì qī liáng diào,gèng fù qíng bù bǐ dāng shí。
想如今,人在龙庭,初劝金卮。xiǎng rú jīn,rén zài lóng tíng,chū quàn jīn zhī。
一枝芳信应难寄,向山边水际,独抱相思。yī zhī fāng xìn yīng nán jì,xiàng shān biān shuǐ jì,dú bào xiāng sī。
江雁孤回,天涯人自归迟。jiāng yàn gū huí,tiān yá rén zì guī chí。
归来依旧秦淮碧,问此愁、还有谁知。guī lái yī jiù qín huái bì,wèn cǐ chóu hái yǒu shuí zhī。
对东风,空似垂杨,零乱千丝。duì dōng fēng,kōng shì chuí yáng,líng luàn qiān sī。

扫花游·秋声

王沂孙

商飙乍发,渐淅淅初闻,萧萧还住。shāng biāo zhà fā,jiàn xī xī chū wén,xiāo xiāo hái zhù。
顿惊倦旅。dùn jīng juàn lǚ。
背青灯吊影,起吟愁赋。bèi qīng dēng diào yǐng,qǐ yín chóu fù。
断续无凭,试立荒庭听取。duàn xù wú píng,shì lì huāng tíng tīng qǔ。
在何许?但落叶满阶,惟有高树。zài hé xǔ?dàn luò yè mǎn jiē,wéi yǒu gāo shù。
迢递归梦阻。tiáo dì guī mèng zǔ。
正老耳难禁,病怀凄楚。zhèng lǎo ěr nán jìn,bìng huái qī chǔ。
故山院宇。gù shān yuàn yǔ。
想边鸿孤唳,砌蛩私语。xiǎng biān hóng gū lì,qì qióng sī yǔ。
数点相和,更着芭蕉细雨。shù diǎn xiāng hé,gèng zhe bā jiāo xì yǔ。
避无处。bì wú chù。
这闲愁,夜深尤苦。zhè xián chóu,yè shēn yóu kǔ。

扫花游·绿阴

王沂孙

小庭荫碧,遇骤雨疏风,剩红如扫。xiǎo tíng yīn bì,yù zhòu yǔ shū fēng,shèng hóng rú sǎo。
翠交径小。cuì jiāo jìng xiǎo。
问攀条弄蕊,有谁重到。wèn pān tiáo nòng ruǐ,yǒu shuí zhòng dào。
谩说青青,比似花时更好。mán shuō qīng qīng,bǐ shì huā shí gèng hǎo。
怎知道。zěn zhī dào。
□一别汉南,遗恨多少。yī bié hàn nán,yí hèn duō shǎo。
清昼人悄悄。qīng zhòu rén qiāo qiāo。
任密护帘寒,暗迷窗晓。rèn mì hù lián hán,àn mí chuāng xiǎo。
旧盟误了。jiù méng wù le。
又新枝嫩子,总随春老。yòu xīn zhī nèn zi,zǒng suí chūn lǎo。
渐隔相思,极目长亭路杳。jiàn gé xiāng sī,jí mù zhǎng tíng lù yǎo。
搅怀抱。jiǎo huái bào。
听蒙茸、数声啼鸟。tīng méng rōng shù shēng tí niǎo。

扫花游·前题

王沂孙

卷帘翠湿,过几阵残寒,几番风雨。juǎn lián cuì shī,guò jǐ zhèn cán hán,jǐ fān fēng yǔ。
问春住否。wèn chūn zhù fǒu。
但匆匆暗里,换将花去。dàn cōng cōng àn lǐ,huàn jiāng huā qù。
乱碧迷人,总是江南旧树。luàn bì mí rén,zǒng shì jiāng nán jiù shù。
谩凝伫。mán níng zhù。
念昔日采香,今更何许。niàn xī rì cǎi xiāng,jīn gèng hé xǔ。
芳径携酒处。fāng jìng xié jiǔ chù。
又荫得青青,嫩苔无数。yòu yīn dé qīng qīng,nèn tái wú shù。
故林晚步。gù lín wǎn bù。
想参差渐满,野塘山路。xiǎng cān chà jiàn mǎn,yě táng shān lù。
倦枕闲床,正好微曛院宇。juàn zhěn xián chuáng,zhèng hǎo wēi xūn yuàn yǔ。
送凄楚。sòng qī chǔ。
怕凉声、又催秋暮。pà liáng shēng yòu cuī qiū mù。

扫花游

王沂孙

满庭嫩碧,渐密叶迷窗,乱枝交路。mǎn tíng nèn bì,jiàn mì yè mí chuāng,luàn zhī jiāo lù。
断红甚处。duàn hóng shén chù。
但匆匆换得,翠痕无数。dàn cōng cōng huàn dé,cuì hén wú shù。
暗影沈沈,静锁清和院宇。àn yǐng shěn shěn,jìng suǒ qīng hé yuàn yǔ。
试凝伫。shì níng zhù。
怕一点旧香,犹在幽树。pà yī diǎn jiù xiāng,yóu zài yōu shù。
浓阴知几许。nóng yīn zhī jǐ xǔ。
且拂簟清眠,引筇闲步。qiě fú diàn qīng mián,yǐn qióng xián bù。
杜郎老去。dù láng lǎo qù。
算寻芳较晚,倦怀难赋。suàn xún fāng jiào wǎn,juàn huái nán fù。
纵胜花时,到了愁风怨雨。zòng shèng huā shí,dào le chóu fēng yuàn yǔ。
短亭暮。duǎn tíng mù。
谩青青、怎遮春去。mán qīng qīng zěn zhē chūn qù。

庆清朝·榴花

王沂孙

玉局歌残,金陵句绝,年年负却熏风。yù jú gē cán,jīn líng jù jué,nián nián fù què xūn fēng。
西邻窈窕,独怜入户飞红。xī lín yǎo tiǎo,dú lián rù hù fēi hóng。
前度绿阴载酒,枝头色比舞裙同。qián dù lǜ yīn zài jiǔ,zhī tóu sè bǐ wǔ qún tóng。
何须拟,蜡珠作蒂,缃彩成丛。hé xū nǐ,là zhū zuò dì,xiāng cǎi chéng cóng。
谁在旧家殿阁?自太真仙去,扫地春空。shuí zài jiù jiā diàn gé?zì tài zhēn xiān qù,sǎo dì chūn kōng。
朱幡护取,如今应误花工。zhū fān hù qǔ,rú jīn yīng wù huā gōng。
颠倒绛英满径,想无车马到山中。diān dào jiàng yīng mǎn jìng,xiǎng wú chē mǎ dào shān zhōng。
西风后,尚余数点,犹胜春浓。xī fēng hòu,shàng yú shù diǎn,yóu shèng chūn nóng。

晋王大令保母帖

王沂孙

脱落黄祊帖,按辞大令书。tuō luò huáng bēng tiē,àn cí dà lìng shū。
稍作兰亭面,七美谅非虚。shāo zuò lán tíng miàn,qī měi liàng fēi xū。
或讶缺勿毁,或疑集悲夫。huò yà quē wù huǐ,huò yí jí bēi fū。
考真固云癖,订伪亦以愚。kǎo zhēn gù yún pǐ,dìng wěi yì yǐ yú。
第观竁中藏,清玩唯研壶。dì guān cuì zhōng cáng,qīng wán wéi yán hú。
晋人擅风流,宜与后世殊。jìn rén shàn fēng liú,yí yǔ hòu shì shū。
所惜尚言数,卜年八百馀。suǒ xī shàng yán shù,bo nián bā bǎi yú。
贞石久且泐,双松当几枯。zhēn shí jiǔ qiě lè,shuāng sōng dāng jǐ kū。
片磗曷未化,逮兹厄耕锄。piàn zhuān hé wèi huà,dǎi zī è gēng chú。
方其内幽镌,要以托荒墟。fāng qí nèi yōu juān,yào yǐ tuō huāng xū。
孰知坐此故,反能误意如。shú zhī zuò cǐ gù,fǎn néng wù yì rú。
传世岂所幸,况遭孽韩污。chuán shì qǐ suǒ xìng,kuàng zāo niè hán wū。
辨端更为累,但资文字娱。biàn duān gèng wèi lèi,dàn zī wén zì yú。
陶土或若此,何为殉玉鱼。táo tǔ huò ruò cǐ,hé wèi xùn yù yú。

锁窗寒·春思

王沂孙

趁酒梨花,催诗柳絮,一窗春怨。chèn jiǔ lí huā,cuī shī liǔ xù,yī chuāng chūn yuàn。
疏疏过雨,洗尽满阶芳片。shū shū guò yǔ,xǐ jǐn mǎn jiē fāng piàn。
数东风、二十四番,几番误了西园宴。shù dōng fēng èr shí sì fān,jǐ fān wù le xī yuán yàn。
认小帘朱户,不如飞去,旧窠双燕。rèn xiǎo lián zhū hù,bù rú fēi qù,jiù kē shuāng yàn。
曾见。céng jiàn。
双蛾浅。shuāng é qiǎn。
自别后,多应黛痕不展。zì bié hòu,duō yīng dài hén bù zhǎn。
扑蝶花阴,怕看题诗团扇。pū dié huā yīn,pà kàn tí shī tuán shàn。
试凭他、流水寄情,潮红不到春更远。shì píng tā liú shuǐ jì qíng,cháo hóng bù dào chūn gèng yuǎn。
但无聊、病酒厌厌,夜月荼蘼院。dàn wú liáo bìng jiǔ yàn yàn,yè yuè tú mí yuàn。
581234