古诗词

赏南枝

曾巩

暮冬天地闭,正柔木冻折,瑞雪飘飞。mù dōng tiān dì bì,zhèng róu mù dòng zhé,ruì xuě piāo fēi。
对景见南山,岭梅露、几点清雅容姿。duì jǐng jiàn nán shān,lǐng méi lù jǐ diǎn qīng yǎ róng zī。
丹染萼、玉缀枝。dān rǎn è yù zhuì zhī。
又岂是、一阳有私。yòu qǐ shì yī yáng yǒu sī。
大抵是、化工独许,使占却先时。dà dǐ shì huà gōng dú xǔ,shǐ zhàn què xiān shí。
霜威莫苦凌持。shuāng wēi mò kǔ líng chí。
此花根性,想群卉争知。cǐ huā gēn xìng,xiǎng qún huì zhēng zhī。
贵用在和羹,三春里、不管绿是红非。guì yòng zài hé gēng,sān chūn lǐ bù guǎn lǜ shì hóng fēi。
攀赏处、宜酒卮。pān shǎng chù yí jiǔ zhī。
醉捻嗅、幽香更奇。zuì niǎn xiù yōu xiāng gèng qí。
倚阑干、仗何人去,嘱羌管休吹。yǐ lán gàn zhàng hé rén qù,zhǔ qiāng guǎn xiū chuī。
曾巩

曾巩

曾巩(1019年9月30日-1083年4月30日,天禧三年八月二十五日-元丰六年四月十一日),字子固,世称“南丰先生”。汉族,建昌南丰(今属江西)人,后居临川(今江西抚州市西)。曾致尧之孙,曾易占之子。嘉祐二年(1057)进士。北宋政治家、散文家,“唐宋八大家”之一,为“南丰七曾”(曾巩、曾肇、曾布、曾纡、曾纮、曾协、曾敦)之一。在学术思想和文学事业上贡献卓越。 曾巩的作品>>

猜您喜欢

和郑微之

曾巩

故人容下榻,清宴得传杯。gù rén róng xià tà,qīng yàn dé chuán bēi。
地秀偏宜竹,天寒未见梅。dì xiù piān yí zhú,tiān hán wèi jiàn méi。
云林千嶂出,烟艇一帆开。yún lín qiān zhàng chū,yān tǐng yī fān kāi。
且醉休言别,归期信召催。qiě zuì xiū yán bié,guī qī xìn zhào cuī。

和酬孙少述

曾巩

自信箪瓢乐,宁羞猿鹤惊。zì xìn dān piáo lè,níng xiū yuán hè jīng。
论高知峻节,交淡见纯诚。lùn gāo zhī jùn jié,jiāo dàn jiàn chún chéng。
自昔心无间,相逢眼更明。zì xī xīn wú jiān,xiāng féng yǎn gèng míng。
何当荐有道?hé dāng jiàn yǒu dào?
坐想软轮迎。zuò xiǎng ruǎn lún yíng。

上杜相三首

曾巩

天扶昌代得忠良,坐以材谋镇庙堂。tiān fú chāng dài dé zhōng liáng,zuò yǐ cái móu zhèn miào táng。
万里声名开学校,四方根本劝农桑。wàn lǐ shēng míng kāi xué xiào,sì fāng gēn běn quàn nóng sāng。
从容贤路通江海,慷慨公心贯雪霜。cóng róng xián lù tōng jiāng hǎi,kāng kǎi gōng xīn guàn xuě shuāng。
谦让黑辕归太早,空令终古爱馀芳。qiān ràng hēi yuán guī tài zǎo,kōng lìng zhōng gǔ ài yú fāng。

上杜相三首

曾巩

翊戴唐虞旦暮中,忽将符节抚山东。yì dài táng yú dàn mù zhōng,hū jiāng fú jié fǔ shān dōng。
忆归慷慨无私计,抗疏频烦有古风。yì guī kāng kǎi wú sī jì,kàng shū pín fán yǒu gǔ fēng。
世路一人知进退,士林当日计穷通。shì lù yī rén zhī jìn tuì,shì lín dāng rì jì qióng tōng。
寿觞须祝年年喜,旧德华夷望更隆。shòu shāng xū zhù nián nián xǐ,jiù dé huá yí wàng gèng lóng。

上杜相三首

曾巩

转觉忧馀好尚孤,较量唯合老葭蒲。zhuǎn jué yōu yú hǎo shàng gū,jiào liàng wéi hé lǎo jiā pú。
圣贤可是随时拙,正直由来济世迂。shèng xián kě shì suí shí zhuō,zhèng zhí yóu lái jì shì yū。
生事有亲甘钓筑,客情无力买山湖。shēng shì yǒu qīn gān diào zhù,kè qíng wú lì mǎi shān hú。
天边愁绝伤离苦,台象空看照宋都。tiān biān chóu jué shāng lí kǔ,tái xiàng kōng kàn zhào sòng dōu。

和酬王平甫道中见寄

曾巩

安危魁柄倚谁操,敛笏千官拱赭袍。ān wēi kuí bǐng yǐ shuí cāo,liǎn hù qiān guān gǒng zhě páo。
能有本根持国论,岂须毫发间戎韬。néng yǒu běn gēn chí guó lùn,qǐ xū háo fā jiān róng tāo。
征求藉藉人多困,羁旅皇皇我亦劳。zhēng qiú jí jí rén duō kùn,jī lǚ huáng huáng wǒ yì láo。
栖宿与君何计得,半生飘荡似风毛。qī sù yǔ jūn hé jì dé,bàn shēng piāo dàng shì fēng máo。

读孟子

曾巩

千载士推无比拟,一编吾喜窃窥观。qiān zài shì tuī wú bǐ nǐ,yī biān wú xǐ qiè kuī guān。
苟非此道知音少,安有兹人得志难。gǒu fēi cǐ dào zhī yīn shǎo,ān yǒu zī rén dé zhì nán。
机巧满朝论势利,疮痍连室叹饥寒。jī qiǎo mǎn cháo lùn shì lì,chuāng yí lián shì tàn jī hán。
先生自是齐梁客,谁作商岩渭水看。xiān shēng zì shì qí liáng kè,shuí zuò shāng yán wèi shuǐ kàn。

圣贤

曾巩

圣贤性分良难并,好恶情怀岂得同。shèng xián xìng fēn liáng nán bìng,hǎo è qíng huái qǐ dé tóng。
荀子书犹非孟子,召公心未悦周公。xún zi shū yóu fēi mèng zi,zhào gōng xīn wèi yuè zhōu gōng。
况令树立追高远,而使裁量属闇蒙。kuàng lìng shù lì zhuī gāo yuǎn,ér shǐ cái liàng shǔ àn méng。
举世不知何足怪,力行无顾是豪雄。jǔ shì bù zhī hé zú guài,lì xíng wú gù shì háo xióng。

寄晋州孙学士

曾巩

风标闲淡易为安,晋陕应忘道路难。fēng biāo xián dàn yì wèi ān,jìn shǎn yīng wàng dào lù nán。
学似海收天下水,性如桂奈月中寒。xué shì hǎi shōu tiān xià shuǐ,xìng rú guì nài yuè zhōng hán。
素心已向新书见,大法常留后世看。sù xīn yǐ xiàng xīn shū jiàn,dà fǎ cháng liú hòu shì kàn。
自送西舟江上别,孤怀经岁未能宽。zì sòng xī zhōu jiāng shàng bié,gū huái jīng suì wèi néng kuān。

送戚郎中

曾巩

一心清淡本如秋,何必锱铢较两州。yī xīn qīng dàn běn rú qiū,hé bì zī zhū jiào liǎng zhōu。
身向宦名虽黾勉,性于人事岂雕锼。shēn xiàng huàn míng suī mǐn miǎn,xìng yú rén shì qǐ diāo sōu。
但思簿领忙时俗,便觉溪山静处优。dàn sī bù lǐng máng shí sú,biàn jué xī shān jìng chù yōu。
荔子满盘宁易得,与谁频宴岭边楼。lì zi mǎn pán níng yì dé,yǔ shuí pín yàn lǐng biān lóu。

李供奉

曾巩

一身得禄从孤客,千里还丧获旧林。yī shēn dé lù cóng gū kè,qiān lǐ hái sàng huò jiù lín。
清节萧条妻子计,白头敦笃弟兄心。qīng jié xiāo tiáo qī zi jì,bái tóu dūn dǔ dì xiōng xīn。
能抛印绶高应少,自筑丘坟达更深。néng pāo yìn shòu gāo yīng shǎo,zì zhù qiū fén dá gèng shēn。
我与往来无力荐,褒传唯有北窗吟。wǒ yǔ wǎng lái wú lì jiàn,bāo chuán wéi yǒu běi chuāng yín。

寄孙正之二首

曾巩

两人怀抱喜相投,初得青山一日游。liǎng rén huái bào xǐ xiāng tóu,chū dé qīng shān yī rì yóu。
已听高文吟太古,更开昏眼洗清流。yǐ tīng gāo wén yín tài gǔ,gèng kāi hūn yǎn xǐ qīng liú。
共寻素壁题皆遍,欲去红桥钓始休。gòng xún sù bì tí jiē biàn,yù qù hóng qiáo diào shǐ xiū。
回首至今嘉兴在,梦魂犹拟奉觥筹。huí shǒu zhì jīn jiā xīng zài,mèng hún yóu nǐ fèng gōng chóu。

寄孙正之二首

曾巩

隐似龙蛇应有待,清□冰雪更无双。yǐn shì lóng shé yīng yǒu dài,qīng bīng xuě gèng wú shuāng。
志留世外虽遗俗,文落人间或过江。zhì liú shì wài suī yí sú,wén luò rén jiān huò guò jiāng。
峻节但期终老学,健诗犹愧一时降。jùn jié dàn qī zhōng lǎo xué,jiàn shī yóu kuì yī shí jiàng。
风骚近亦思强伴,恨未高吟共北窗。fēng sāo jìn yì sī qiáng bàn,hèn wèi gāo yín gòng běi chuāng。

遣兴安州

曾巩

青灯斗鼠窥寒砚,落月啼乌送迥笳。qīng dēng dòu shǔ kuī hán yàn,luò yuè tí wū sòng jiǒng jiā。
江汉置身贫作客,溪山合眼梦还家。jiāng hàn zhì shēn pín zuò kè,xī shān hé yǎn mèng hái jiā。
百忧忽忽丹心破,万事悠悠两鬓华。bǎi yōu hū hū dān xīn pò,wàn shì yōu yōu liǎng bìn huá。
谁与健帆先度鸟,更无留滞向天涯。shuí yǔ jiàn fān xiān dù niǎo,gèng wú liú zhì xiàng tiān yá。

楚泽

曾巩

楚泽荒凉白露根,盈虚无处问乾坤。chǔ zé huāng liáng bái lù gēn,yíng xū wú chù wèn qián kūn。
虫虫旱气连年有,寂寂遗人几户存?chóng chóng hàn qì lián nián yǒu,jì jì yí rén jǐ hù cún?
盗贼恐多从此始,经纶空健与谁论?dào zéi kǒng duō cóng cǐ shǐ,jīng lún kōng jiàn yǔ shuí lùn?
诸公日议云台上,忍使忧民独至尊。zhū gōng rì yì yún tái shàng,rěn shǐ yōu mín dú zhì zūn。
3761234567»