古诗词

望岳

杜甫

岱宗夫如何,齐鲁青未了。dài zōng fū rú hé,qí lǔ qīng wèi le。
造化钟神秀,阴阳割昏晓。zào huà zhōng shén xiù,yīn yáng gē hūn xiǎo。
荡胸生曾云,决眦入归鸟。dàng xiōng shēng céng yún,jué zì rù guī niǎo。
会当凌绝顶,一览众山小。huì dāng líng jué dǐng,yī lǎn zhòng shān xiǎo。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

丹青引赠曹将军霸

杜甫

将军魏武之子孙,于今为庶为清门。jiāng jūn wèi wǔ zhī zi sūn,yú jīn wèi shù wèi qīng mén。
英雄割据虽已矣,文彩风流今尚存。yīng xióng gē jù suī yǐ yǐ,wén cǎi fēng liú jīn shàng cún。
学书初学卫夫人,但恨无过王右军。xué shū chū xué wèi fū rén,dàn hèn wú guò wáng yòu jūn。
丹青不知老将至,富贵于我如浮云。dān qīng bù zhī lǎo jiāng zhì,fù guì yú wǒ rú fú yún。
开元之中常引见,承恩数上南薰殿。kāi yuán zhī zhōng cháng yǐn jiàn,chéng ēn shù shàng nán xūn diàn。
凌烟功臣少颜色,将军下笔开生面。líng yān gōng chén shǎo yán sè,jiāng jūn xià bǐ kāi shēng miàn。
良相头上进贤冠,猛将腰间大羽箭。liáng xiāng tóu shàng jìn xián guān,měng jiāng yāo jiān dà yǔ jiàn。
褒公鄂公毛发动,英姿飒爽犹酣战。bāo gōng è gōng máo fā dòng,yīng zī sà shuǎng yóu hān zhàn。
先帝天马玉花骢,画工如山貌不同。xiān dì tiān mǎ yù huā cōng,huà gōng rú shān mào bù tóng。
是日牵来赤墀下,迥立阊阖生长风。shì rì qiān lái chì chí xià,jiǒng lì chāng hé shēng zhǎng fēng。
诏谓将军拂绢素,意匠惨澹经营中。zhào wèi jiāng jūn fú juàn sù,yì jiàng cǎn dàn jīng yíng zhōng。
斯须九重真龙出,一洗万古凡马空。sī xū jiǔ zhòng zhēn lóng chū,yī xǐ wàn gǔ fán mǎ kōng。
玉花却在御榻上,榻上庭前屹相向。yù huā què zài yù tà shàng,tà shàng tíng qián yì xiāng xiàng。
至尊含笑催赐金,圉人太仆皆惆怅。zhì zūn hán xiào cuī cì jīn,yǔ rén tài pū jiē chóu chàng。
弟子韩幹早入室,亦能画马穷殊相。dì zi hán gàn zǎo rù shì,yì néng huà mǎ qióng shū xiāng。
幹惟画肉不画骨,忍使骅骝气凋丧。gàn wéi huà ròu bù huà gǔ,rěn shǐ huá liú qì diāo sàng。
将军画善盖有神,偶逢佳士亦写真。jiāng jūn huà shàn gài yǒu shén,ǒu féng jiā shì yì xiě zhēn。
即今漂泊干戈际,屡貌寻常行路人。jí jīn piāo pō gàn gē jì,lǚ mào xún cháng xíng lù rén。
途穷反遭俗眼白,世上未有如公贫。tú qióng fǎn zāo sú yǎn bái,shì shàng wèi yǒu rú gōng pín。
但看古来盛名下,终日坎壈缠其身。dàn kàn gǔ lái shèng míng xià,zhōng rì kǎn lǎn chán qí shēn。

寄韩谏议注

杜甫

今我不乐思岳阳,身欲奋飞病在床。jīn wǒ bù lè sī yuè yáng,shēn yù fèn fēi bìng zài chuáng。
美人娟娟隔秋水,濯足洞庭望八荒。měi rén juān juān gé qiū shuǐ,zhuó zú dòng tíng wàng bā huāng。
鸿飞冥冥日月白,青枫叶赤天雨霜。hóng fēi míng míng rì yuè bái,qīng fēng yè chì tiān yǔ shuāng。
玉京群帝集北斗,或骑麒麟翳凤凰。yù jīng qún dì jí běi dòu,huò qí qí lín yì fèng huáng。
芙蓉旌旗烟雾落,影动倒景摇潇湘。fú róng jīng qí yān wù luò,yǐng dòng dào jǐng yáo xiāo xiāng。
星宫之君醉琼浆,羽人稀少不在旁。xīng gōng zhī jūn zuì qióng jiāng,yǔ rén xī shǎo bù zài páng。
似闻昨者赤松子,恐是汉代韩张良。shì wén zuó zhě chì sōng zi,kǒng shì hàn dài hán zhāng liáng。
昔随刘氏定长安,帷幄未改神惨伤。xī suí liú shì dìng zhǎng ān,wéi wò wèi gǎi shén cǎn shāng。
国家成败吾岂敢,色难腥腐餐枫香。guó jiā chéng bài wú qǐ gǎn,sè nán xīng fǔ cān fēng xiāng。
周南留滞古所惜,南极老人应寿昌。zhōu nán liú zhì gǔ suǒ xī,nán jí lǎo rén yīng shòu chāng。
美人胡为隔秋水,焉得置之贡玉堂。měi rén hú wèi gé qiū shuǐ,yān dé zhì zhī gòng yù táng。

古柏行

杜甫

孔明庙前有老柏,柯如青铜根如石。kǒng míng miào qián yǒu lǎo bǎi,kē rú qīng tóng gēn rú shí。
霜皮溜雨四十围,黛色参天二千尺。shuāng pí liū yǔ sì shí wéi,dài sè cān tiān èr qiān chǐ。
君臣已与时际会,树木犹为人爱惜。jūn chén yǐ yǔ shí jì huì,shù mù yóu wèi rén ài xī。
云来气接巫峡长,月出寒通雪山白。yún lái qì jiē wū xiá zhǎng,yuè chū hán tōng xuě shān bái。
忆昨路绕锦亭东,先主武侯同閟宫。yì zuó lù rào jǐn tíng dōng,xiān zhǔ wǔ hóu tóng bì gōng。
崔嵬枝干郊原古,窈窕丹青户牖空。cuī wéi zhī gàn jiāo yuán gǔ,yǎo tiǎo dān qīng hù yǒu kōng。
落落盘踞虽得地,冥冥孤高多烈风。luò luò pán jù suī dé dì,míng míng gū gāo duō liè fēng。
扶持自是神明力,正直原因造化功。fú chí zì shì shén míng lì,zhèng zhí yuán yīn zào huà gōng。
大厦如倾要梁栋,万牛回首丘山重。dà shà rú qīng yào liáng dòng,wàn niú huí shǒu qiū shān zhòng。
不露文章世已惊,未辞剪伐谁能送。bù lù wén zhāng shì yǐ jīng,wèi cí jiǎn fá shuí néng sòng。
苦心岂免容蝼蚁,香叶终经宿鸾凤。kǔ xīn qǐ miǎn róng lóu yǐ,xiāng yè zhōng jīng sù luán fèng。
志士幽人莫怨嗟,古来材大难为用。zhì shì yōu rén mò yuàn jiē,gǔ lái cái dà nán wèi yòng。

观公孙大娘弟子舞剑器行

杜甫

昔有佳人公孙氏,一舞剑器动四方。xī yǒu jiā rén gōng sūn shì,yī wǔ jiàn qì dòng sì fāng。
观者如山色沮丧,天地为之久低昂。guān zhě rú shān sè jǔ sàng,tiān dì wèi zhī jiǔ dī áng。
㸌如羿射九日落,矫如群帝骖龙翔。huò rú yì shè jiǔ rì luò,jiǎo rú qún dì cān lóng xiáng。
来如雷霆收震怒,罢如江海凝清光。lái rú léi tíng shōu zhèn nù,bà rú jiāng hǎi níng qīng guāng。
绛唇珠袖两寂寞,晚有弟子传芬芳。jiàng chún zhū xiù liǎng jì mò,wǎn yǒu dì zi chuán fēn fāng。
临颍美人在白帝,妙舞此曲神扬扬。lín yǐng měi rén zài bái dì,miào wǔ cǐ qū shén yáng yáng。
与余问答既有已,感时抚事增惋伤。yǔ yú wèn dá jì yǒu yǐ,gǎn shí fǔ shì zēng wǎn shāng。
先帝侍女八千人,公孙舞剑初第一。xiān dì shì nǚ bā qiān rén,gōng sūn wǔ jiàn chū dì yī。
五十年间似反掌,风尘澒洞昏王室。wǔ shí nián jiān shì fǎn zhǎng,fēng chén hòng dòng hūn wáng shì。
梨园子弟散如烟,女乐馀姿映寒日。lí yuán zi dì sàn rú yān,nǚ lè yú zī yìng hán rì。
金粟堆前木已拱,瞿塘石城草萧瑟。jīn sù duī qián mù yǐ gǒng,qú táng shí chéng cǎo xiāo sè。
玳筵急管曲复终,乐极哀来月东出。dài yán jí guǎn qū fù zhōng,lè jí āi lái yuè dōng chū。
老夫不知其所往,足茧荒山转愁疾。lǎo fū bù zhī qí suǒ wǎng,zú jiǎn huāng shān zhuǎn chóu jí。

兵车行

杜甫

车辚辚,马萧萧,行人弓箭各在腰,chē lín lín,mǎ xiāo xiāo,xíng rén gōng jiàn gè zài yāo,
爷娘妻子走相送,尘埃不见咸阳桥。yé niáng qī zi zǒu xiāng sòng,chén āi bù jiàn xián yáng qiáo。
牵衣顿足拦道哭,哭声直上干云霄。qiān yī dùn zú lán dào kū,kū shēng zhí shàng gàn yún xiāo。
道旁过者问行人,行人但云点行频。dào páng guò zhě wèn xíng rén,xíng rén dàn yún diǎn xíng pín。
或从十五北防河,便至四十西营田。huò cóng shí wǔ běi fáng hé,biàn zhì sì shí xī yíng tián。
去时里正与裹头,归来头白还戍边。qù shí lǐ zhèng yǔ guǒ tóu,guī lái tóu bái hái shù biān。
边庭流血成海水,武皇开边意未已。biān tíng liú xuè chéng hǎi shuǐ,wǔ huáng kāi biān yì wèi yǐ。
君不闻,汉家山东二百州,jūn bù wén,hàn jiā shān dōng èr bǎi zhōu,
千村万落生荆杞。qiān cūn wàn luò shēng jīng qǐ。
纵有健妇把锄犁,禾生陇亩无东西。zòng yǒu jiàn fù bǎ chú lí,hé shēng lǒng mǔ wú dōng xī。
况复秦兵耐苦战,被驱不异犬与鸡。kuàng fù qín bīng nài kǔ zhàn,bèi qū bù yì quǎn yǔ jī。
长者虽有问,役夫敢申恨?zhǎng zhě suī yǒu wèn,yì fū gǎn shēn hèn?
且如今年冬,未休关西卒。qiě rú jīn nián dōng,wèi xiū guān xī zú。
县官急索租,租税从何出。xiàn guān jí suǒ zū,zū shuì cóng hé chū。
信知生男恶,反是生女好。xìn zhī shēng nán è,fǎn shì shēng nǚ hǎo。
生女犹得嫁比邻,生男埋没随百草。shēng nǚ yóu dé jià bǐ lín,shēng nán mái méi suí bǎi cǎo。
君不见,青海头,古来白骨无人收。jūn bù jiàn,qīng hǎi tóu,gǔ lái bái gǔ wú rén shōu。
新鬼烦冤旧鬼哭,天阴雨湿声啾啾。xīn guǐ fán yuān jiù guǐ kū,tiān yīn yǔ shī shēng jiū jiū。

丽人行

杜甫

三月三日天气新,长安水边多丽人。sān yuè sān rì tiān qì xīn,zhǎng ān shuǐ biān duō lì rén。
态浓意远淑且真,肌理细腻骨肉匀。tài nóng yì yuǎn shū qiě zhēn,jī lǐ xì nì gǔ ròu yún。
绣罗衣裳照暮春,蹙金孔雀银麒麟。xiù luó yī shang zhào mù chūn,cù jīn kǒng què yín qí lín。
头上何所有,翠微㔩叶垂鬓唇。tóu shàng hé suǒ yǒu,cuì wēi è yè chuí bìn chún。
背后何所见,珠压腰衱稳称身。bèi hòu hé suǒ jiàn,zhū yā yāo jié wěn chēng shēn。
就中云幕椒房亲,赐名大国虢与秦。jiù zhōng yún mù jiāo fáng qīn,cì míng dà guó guó yǔ qín。
紫驼之峰出翠釜,水精之盘行素鳞。zǐ tuó zhī fēng chū cuì fǔ,shuǐ jīng zhī pán xíng sù lín。
犀箸厌饫久未下,鸾刀缕切空纷纶。xī zhù yàn yù jiǔ wèi xià,luán dāo lǚ qiè kōng fēn lún。
黄门飞鞚不动尘,御厨络绎送八珍。huáng mén fēi kòng bù dòng chén,yù chú luò yì sòng bā zhēn。
箫鼓哀吟感鬼神,宾从杂遝实要津。xiāo gǔ āi yín gǎn guǐ shén,bīn cóng zá tà shí yào jīn。
后来鞍马何逡巡,当轩下马入锦茵。hòu lái ān mǎ hé qūn xún,dāng xuān xià mǎ rù jǐn yīn。
杨花雪落覆白蘋,青鸟飞去衔红巾。yáng huā xuě luò fù bái píng,qīng niǎo fēi qù xián hóng jīn。
炙手可热势绝伦,慎莫近前丞相嗔。zhì shǒu kě rè shì jué lún,shèn mò jìn qián chéng xiāng chēn。

哀江头

杜甫

少陵野老吞声哭,春日潜行曲江曲。shǎo líng yě lǎo tūn shēng kū,chūn rì qián xíng qū jiāng qū。
江头宫殿锁千门,细柳新蒲为谁绿。jiāng tóu gōng diàn suǒ qiān mén,xì liǔ xīn pú wèi shuí lǜ。
忆昔霓旌下南苑,苑中万物生颜色。yì xī ní jīng xià nán yuàn,yuàn zhōng wàn wù shēng yán sè。
昭阳殿里第一人,同辇随君侍君侧。zhāo yáng diàn lǐ dì yī rén,tóng niǎn suí jūn shì jūn cè。
辇前才人带弓箭,白马嚼啮黄金勒。niǎn qián cái rén dài gōng jiàn,bái mǎ jué niè huáng jīn lēi。
翻身向天仰射云,一箭正坠双飞翼。fān shēn xiàng tiān yǎng shè yún,yī jiàn zhèng zhuì shuāng fēi yì。
明眸皓齿今何在,血污游魂归不得。míng móu hào chǐ jīn hé zài,xuè wū yóu hún guī bù dé。
清渭东流剑阁深,去住彼此无消息。qīng wèi dōng liú jiàn gé shēn,qù zhù bǐ cǐ wú xiāo xī。
人生有情泪沾臆,江水江花岂终极。rén shēng yǒu qíng lèi zhān yì,jiāng shuǐ jiāng huā qǐ zhōng jí。
黄昏胡骑尘满城,欲往城南望城北。huáng hūn hú qí chén mǎn chéng,yù wǎng chéng nán wàng chéng běi。

哀王孙

杜甫

长安城头头白乌,夜飞延秋门上呼。zhǎng ān chéng tóu tóu bái wū,yè fēi yán qiū mén shàng hū。
又向人家啄大屋,屋底达官走避胡。yòu xiàng rén jiā zhuó dà wū,wū dǐ dá guān zǒu bì hú。
金鞭断折九马死,骨肉不待同驰驱。jīn biān duàn zhé jiǔ mǎ sǐ,gǔ ròu bù dài tóng chí qū。
腰下宝玦青珊瑚,可怜王孙泣路隅。yāo xià bǎo jué qīng shān hú,kě lián wáng sūn qì lù yú。
问之不肯道姓名,但道困苦乞为奴。wèn zhī bù kěn dào xìng míng,dàn dào kùn kǔ qǐ wèi nú。
已经百日窜荆棘,身上无有完肌肤。yǐ jīng bǎi rì cuàn jīng jí,shēn shàng wú yǒu wán jī fū。
高帝子孙尽隆准,龙种自与常人殊。gāo dì zi sūn jǐn lóng zhǔn,lóng zhǒng zì yǔ cháng rén shū。
豺狼在邑龙在野,王孙善保千金躯。chái láng zài yì lóng zài yě,wáng sūn shàn bǎo qiān jīn qū。
不敢长语临交衢,且为王孙立斯须。bù gǎn zhǎng yǔ lín jiāo qú,qiě wèi wáng sūn lì sī xū。
昨夜东风吹血腥,东来橐驼满旧都。zuó yè dōng fēng chuī xuè xīng,dōng lái tuó tuó mǎn jiù dōu。
朔方健儿好身手,昔何勇锐今何愚。shuò fāng jiàn ér hǎo shēn shǒu,xī hé yǒng ruì jīn hé yú。
窃闻天子已传位,圣德北服南单于。qiè wén tiān zi yǐ chuán wèi,shèng dé běi fú nán dān yú。
花门剺面请雪耻,慎勿出口他人狙。huā mén lí miàn qǐng xuě chǐ,shèn wù chū kǒu tā rén jū。
哀哉王孙慎勿疏,五陵佳气无时无。āi zāi wáng sūn shèn wù shū,wǔ líng jiā qì wú shí wú。

春望

杜甫

国破山河在,城春草木深。guó pò shān hé zài,chéng chūn cǎo mù shēn。
感时花溅泪,恨别鸟惊心。gǎn shí huā jiàn lèi,hèn bié niǎo jīng xīn。
烽火连三月,家书抵万金。fēng huǒ lián sān yuè,jiā shū dǐ wàn jīn。
白头搔更短,浑欲不胜簪。bái tóu sāo gèng duǎn,hún yù bù shèng zān。

月夜

杜甫

今夜鄜州月,闺中只独看。jīn yè fū zhōu yuè,guī zhōng zhǐ dú kàn。
遥怜小儿女,未解忆长安。yáo lián xiǎo ér nǚ,wèi jiě yì zhǎng ān。
香雾云鬟湿,清辉玉臂寒。xiāng wù yún huán shī,qīng huī yù bì hán。
何时倚虚幌,双照泪痕干。hé shí yǐ xū huǎng,shuāng zhào lèi hén gàn。

春宿左省

杜甫

花隐掖垣暮,啾啾栖鸟过。huā yǐn yē yuán mù,jiū jiū qī niǎo guò。
星临万户动,月傍九霄多。xīng lín wàn hù dòng,yuè bàng jiǔ xiāo duō。
不寝听金钥,因风想玉珂。bù qǐn tīng jīn yào,yīn fēng xiǎng yù kē。
明朝有封事,数问夜如何?míng cháo yǒu fēng shì,shù wèn yè rú hé?

至德二载甫自京金光门出间道归凤翔乾元初从左拾遗移华州掾与亲故别因出此门有悲往事

杜甫

此道昔归顺,西郊胡正繁。cǐ dào xī guī shùn,xī jiāo hú zhèng fán。
至今残破胆,应有未招魂。zhì jīn cán pò dǎn,yīng yǒu wèi zhāo hún。
近侍归京邑,移官岂至尊。jìn shì guī jīng yì,yí guān qǐ zhì zūn。
无才日衰老,驻马望千门。wú cái rì shuāi lǎo,zhù mǎ wàng qiān mén。

月夜忆舍弟

杜甫

戍鼓断人行,边秋一雁声。shù gǔ duàn rén xíng,biān qiū yī yàn shēng。
露从今夜白,月是故乡明。lù cóng jīn yè bái,yuè shì gù xiāng míng。
有弟皆分散,无家问死生。yǒu dì jiē fēn sàn,wú jiā wèn sǐ shēng。
寄书长不达,况乃未休兵。jì shū zhǎng bù dá,kuàng nǎi wèi xiū bīng。

天末怀李白

杜甫

凉风起天末,君子意如何。liáng fēng qǐ tiān mò,jūn zi yì rú hé。
鸿雁几时到,江湖秋水多。hóng yàn jǐ shí dào,jiāng hú qiū shuǐ duō。
文章憎命达,魑魅喜人过。wén zhāng zēng mìng dá,chī mèi xǐ rén guò。
应共冤魂语,投诗赠汨罗。yīng gòng yuān hún yǔ,tóu shī zèng mì luó。

奉济驿重送严公四韵

杜甫

远送从此别,青山空复情。yuǎn sòng cóng cǐ bié,qīng shān kōng fù qíng。
几时杯重把,昨夜月同行。jǐ shí bēi zhòng bǎ,zuó yè yuè tóng xíng。
列郡讴歌惜,三朝出入荣。liè jùn ōu gē xī,sān cháo chū rù róng。
江村独归处,寂寞养残生。jiāng cūn dú guī chù,jì mò yǎng cán shēng。
13571234567»