古诗词

登岳阳楼

杜甫

昔闻洞庭水,今上岳阳楼。xī wén dòng tíng shuǐ,jīn shàng yuè yáng lóu。
吴楚东南坼,乾坤日夜浮。wú chǔ dōng nán chè,qián kūn rì yè fú。
亲朋无一字,老病有孤舟。qīn péng wú yī zì,lǎo bìng yǒu gū zhōu。
戎马关山北,凭轩涕泗流。róng mǎ guān shān běi,píng xuān tì sì liú。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

人日两篇(其二)

杜甫

此日此时人共得,一谈一笑俗相看。cǐ rì cǐ shí rén gòng dé,yī tán yī xiào sú xiāng kàn。
尊前柏叶休随酒,胜里金花巧耐寒。zūn qián bǎi yè xiū suí jiǔ,shèng lǐ jīn huā qiǎo nài hán。
佩剑冲星聊暂拔,匣琴流水自须弹。pèi jiàn chōng xīng liáo zàn bá,xiá qín liú shuǐ zì xū dàn。
早春重引江湖兴,直道无忧行路难。zǎo chūn zhòng yǐn jiāng hú xīng,zhí dào wú yōu xíng lù nán。

奉送蜀州柏二别驾将中丞命赴江陵起居卫尚书太夫人因示从弟行军司马佐

杜甫

中丞问俗画熊频,爱弟传书彩鹢新。zhōng chéng wèn sú huà xióng pín,ài dì chuán shū cǎi yì xīn。
迁转五州防御使,起居八座太夫人。qiān zhuǎn wǔ zhōu fáng yù shǐ,qǐ jū bā zuò tài fū rén。
楚宫腊送荆门水,白帝云偷碧海春。chǔ gōng là sòng jīng mén shuǐ,bái dì yún tōu bì hǎi chūn。
报与惠连诗不惜,知吾斑鬓总如银。bào yǔ huì lián shī bù xī,zhī wú bān bìn zǒng rú yín。

宇文晁尚书之甥崔彧司业之孙

杜甫

郊扉俗远长幽寂,野水春来更接连。jiāo fēi sú yuǎn zhǎng yōu jì,yě shuǐ chūn lái gèng jiē lián。
锦席淹留还出浦,葛巾欹侧未回船。jǐn xí yān liú hái chū pǔ,gé jīn yī cè wèi huí chuán。
尊当霞绮轻初散,棹拂荷珠碎却圆。zūn dāng xiá qǐ qīng chū sàn,zhào fú hé zhū suì què yuán。
不但习池归酩酊,君看郑谷去夤缘。bù dàn xí chí guī mǐng dīng,jūn kàn zhèng gǔ qù yín yuán。

多病执热奉怀李尚书

杜甫

衰年正苦病侵凌,首夏何须气郁蒸。shuāi nián zhèng kǔ bìng qīn líng,shǒu xià hé xū qì yù zhēng。
大水淼茫炎海接,奇峰硉兀火云升。dà shuǐ miǎo máng yán hǎi jiē,qí fēng lù wù huǒ yún shēng。
思沾道暍黄梅雨,敢望宫恩玉井冰。sī zhān dào yē huáng méi yǔ,gǎn wàng gōng ēn yù jǐng bīng。
不是尚书期不顾,山阴野雪兴难乘。bù shì shàng shū qī bù gù,shān yīn yě xuě xīng nán chéng。

江陵节度阳城郡王新楼成王请严侍御判官赋七字句同作

杜甫

楼上炎天冰雪生,高飞燕雀贺新成。lóu shàng yán tiān bīng xuě shēng,gāo fēi yàn què hè xīn chéng。
碧窗宿雾蒙蒙湿,朱栱浮云细细轻。bì chuāng sù wù méng méng shī,zhū gǒng fú yún xì xì qīng。
杖钺褰帷瞻具美,投壶散帙有馀清。zhàng yuè qiān wéi zhān jù měi,tóu hú sàn zhì yǒu yú qīng。
自公多暇延参佐,江汉风流万古情。zì gōng duō xiá yán cān zuǒ,jiāng hàn fēng liú wàn gǔ qíng。

又作此奉卫公

杜甫

西北楼成雄楚都,远开山岳散江湖。xī běi lóu chéng xióng chǔ dōu,yuǎn kāi shān yuè sàn jiāng hú。
二仪清浊还高下,三伏炎蒸定有无。èr yí qīng zhuó hái gāo xià,sān fú yán zhēng dìng yǒu wú。
推毂几年唯镇静,曳裾终日盛文儒。tuī gǔ jǐ nián wéi zhèn jìng,yè jū zhōng rì shèng wén rú。
白头授简焉能赋,愧似相如为大夫。bái tóu shòu jiǎn yān néng fù,kuì shì xiāng rú wèi dà fū。

公安送韦二少府匡赞

杜甫

逍遥公后世多贤,送尔维舟惜此筵。xiāo yáo gōng hòu shì duō xián,sòng ěr wéi zhōu xī cǐ yán。
念我能书数字至,将诗不必万人传。niàn wǒ néng shū shù zì zhì,jiāng shī bù bì wàn rén chuán。
时危兵甲黄尘里,日短江湖白发前。shí wēi bīng jiǎ huáng chén lǐ,rì duǎn jiāng hú bái fā qián。
古往今来皆涕泪,断肠分手各风烟。gǔ wǎng jīn lái jiē tì lèi,duàn cháng fēn shǒu gè fēng yān。

留别公安太易沙门

杜甫

隐居欲就庐山远,丽藻初逢休上人。yǐn jū yù jiù lú shān yuǎn,lì zǎo chū féng xiū shàng rén。
数问舟航留制作,长开箧笥拟心神。shù wèn zhōu háng liú zhì zuò,zhǎng kāi qiè sì nǐ xīn shén。
沙村白雪仍含冻,江县红梅已放春。shā cūn bái xuě réng hán dòng,jiāng xiàn hóng méi yǐ fàng chūn。
先蹋炉峰置兰若,徐飞锡杖出风尘。xiān tà lú fēng zhì lán ruò,xú fēi xī zhàng chū fēng chén。

长沙送李十一

杜甫

与子避地西康州,洞庭相逢十二秋。yǔ zi bì dì xī kāng zhōu,dòng tíng xiāng féng shí èr qiū。
远愧尚方曾赐履,竟非吾土倦登楼。yuǎn kuì shàng fāng céng cì lǚ,jìng fēi wú tǔ juàn dēng lóu。
久存胶漆应难并,一辱泥涂遂晚收。jiǔ cún jiāo qī yīng nán bìng,yī rǔ ní tú suì wǎn shōu。
李杜齐名真忝窃,朔云寒菊倍离忧。lǐ dù qí míng zhēn tiǎn qiè,shuò yún hán jú bèi lí yōu。

燕子来舟中作

杜甫

湖南为客动经春,燕子衔泥两度新。hú nán wèi kè dòng jīng chūn,yàn zi xián ní liǎng dù xīn。
旧入故园常识主,如今社日远看人。jiù rù gù yuán cháng shí zhǔ,rú jīn shè rì yuǎn kàn rén。
可怜处处巢君室,何异飘飘托此身。kě lián chù chù cháo jūn shì,hé yì piāo piāo tuō cǐ shēn。
暂语船樯还起去,穿花落水益沾巾。zàn yǔ chuán qiáng hái qǐ qù,chuān huā luò shuǐ yì zhān jīn。

小寒食舟中作

杜甫

佳辰强饭食犹寒,隐几萧条带鹖冠。jiā chén qiáng fàn shí yóu hán,yǐn jǐ xiāo tiáo dài hé guān。
春水船如天上坐,老年花似雾中看。chūn shuǐ chuán rú tiān shàng zuò,lǎo nián huā shì wù zhōng kàn。
娟娟戏蝶过闲幔,片片轻鸥下急湍。juān juān xì dié guò xián màn,piàn piàn qīng ōu xià jí tuān。
云白山青万馀里,愁看直北是长安。yún bái shān qīng wàn yú lǐ,chóu kàn zhí běi shì zhǎng ān。

赠韦七赞善

杜甫

乡里衣冠不乏贤,杜陵韦曲未央前。xiāng lǐ yī guān bù fá xián,dù líng wéi qū wèi yāng qián。
尔家最近魁三象,时论同归尺五天。ěr jiā zuì jìn kuí sān xiàng,shí lùn tóng guī chǐ wǔ tiān。
北走关山开雨雪,南游花柳塞云烟。běi zǒu guān shān kāi yǔ xuě,nán yóu huā liǔ sāi yún yān。
洞庭春色悲公子,虾菜忘归范蠡船。dòng tíng chūn sè bēi gōng zi,xiā cài wàng guī fàn lí chuán。

酬郭十五受判官

杜甫

才微岁老尚虚名,卧病江湖春复生。cái wēi suì lǎo shàng xū míng,wò bìng jiāng hú chūn fù shēng。
药裹关心诗总废,花枝照眼句还成。yào guǒ guān xīn shī zǒng fèi,huā zhī zhào yǎn jù hái chéng。
只同燕石能星陨,自得隋珠觉夜明。zhǐ tóng yàn shí néng xīng yǔn,zì dé suí zhū jué yè míng。
乔口橘洲风浪促,系帆何惜片时程。qiáo kǒu jú zhōu fēng làng cù,xì fān hé xī piàn shí chéng。

遣闷戏呈路十九曹长

杜甫

江浦雷声喧昨夜,春城雨色动微寒。jiāng pǔ léi shēng xuān zuó yè,chūn chéng yǔ sè dòng wēi hán。
黄鹂并坐交愁湿,白鹭群飞大剧乾。huáng lí bìng zuò jiāo chóu shī,bái lù qún fēi dà jù qián。
晚节渐于诗律细,谁家数去酒杯宽。wǎn jié jiàn yú shī lǜ xì,shuí jiā shù qù jiǔ bēi kuān。
惟吾最爱清狂客,百遍向看意未阑。wéi wú zuì ài qīng kuáng kè,bǎi biàn xiàng kàn yì wèi lán。

又送

杜甫

双峰寂寂对春台,万竹青青照客杯。shuāng fēng jì jì duì chūn tái,wàn zhú qīng qīng zhào kè bēi。
细草留连侵坐软,残花怅望近人开。xì cǎo liú lián qīn zuò ruǎn,cán huā chàng wàng jìn rén kāi。
同舟昨日何由得,并马今朝未拟回。tóng zhōu zuó rì hé yóu dé,bìng mǎ jīn cháo wèi nǐ huí。
直到绵州始分首,江边树里共谁来。zhí dào mián zhōu shǐ fēn shǒu,jiāng biān shù lǐ gòng shuí lái。