古诗词

丹青引赠曹将军霸

杜甫

将军魏武之子孙,于今为庶为清门。jiāng jūn wèi wǔ zhī zi sūn,yú jīn wèi shù wèi qīng mén。
英雄割据虽已矣,文彩风流今尚存。yīng xióng gē jù suī yǐ yǐ,wén cǎi fēng liú jīn shàng cún。
学书初学卫夫人,但恨无过王右军。xué shū chū xué wèi fū rén,dàn hèn wú guò wáng yòu jūn。
丹青不知老将至,富贵于我如浮云。dān qīng bù zhī lǎo jiāng zhì,fù guì yú wǒ rú fú yún。
开元之中常引见,承恩数上南薰殿。kāi yuán zhī zhōng cháng yǐn jiàn,chéng ēn shù shàng nán xūn diàn。
凌烟功臣少颜色,将军下笔开生面。líng yān gōng chén shǎo yán sè,jiāng jūn xià bǐ kāi shēng miàn。
良相头上进贤冠,猛将腰间大羽箭。liáng xiāng tóu shàng jìn xián guān,měng jiāng yāo jiān dà yǔ jiàn。
褒公鄂公毛发动,英姿飒爽犹酣战。bāo gōng è gōng máo fā dòng,yīng zī sà shuǎng yóu hān zhàn。
先帝天马玉花骢,画工如山貌不同。xiān dì tiān mǎ yù huā cōng,huà gōng rú shān mào bù tóng。
是日牵来赤墀下,迥立阊阖生长风。shì rì qiān lái chì chí xià,jiǒng lì chāng hé shēng zhǎng fēng。
诏谓将军拂绢素,意匠惨澹经营中。zhào wèi jiāng jūn fú juàn sù,yì jiàng cǎn dàn jīng yíng zhōng。
斯须九重真龙出,一洗万古凡马空。sī xū jiǔ zhòng zhēn lóng chū,yī xǐ wàn gǔ fán mǎ kōng。
玉花却在御榻上,榻上庭前屹相向。yù huā què zài yù tà shàng,tà shàng tíng qián yì xiāng xiàng。
至尊含笑催赐金,圉人太仆皆惆怅。zhì zūn hán xiào cuī cì jīn,yǔ rén tài pū jiē chóu chàng。
弟子韩幹早入室,亦能画马穷殊相。dì zi hán gàn zǎo rù shì,yì néng huà mǎ qióng shū xiāng。
幹惟画肉不画骨,忍使骅骝气凋丧。gàn wéi huà ròu bù huà gǔ,rěn shǐ huá liú qì diāo sàng。
将军画善盖有神,偶逢佳士亦写真。jiāng jūn huà shàn gài yǒu shén,ǒu féng jiā shì yì xiě zhēn。
即今漂泊干戈际,屡貌寻常行路人。jí jīn piāo pō gàn gē jì,lǚ mào xún cháng xíng lù rén。
途穷反遭俗眼白,世上未有如公贫。tú qióng fǎn zāo sú yǎn bái,shì shàng wèi yǒu rú gōng pín。
但看古来盛名下,终日坎壈缠其身。dàn kàn gǔ lái shèng míng xià,zhōng rì kǎn lǎn chán qí shēn。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

秋日阮

杜甫

隐者柴门内,畦蔬绕舍秋。yǐn zhě chái mén nèi,qí shū rào shě qiū。
盈筐承露薤,不待致书求。yíng kuāng chéng lù xiè,bù dài zhì shū qiú。
束比青刍色,圆齐玉箸头。shù bǐ qīng chú sè,yuán qí yù zhù tóu。
衰年关鬲冷,味暖并无忧。shuāi nián guān gé lěng,wèi nuǎn bìng wú yōu。

一室

杜甫

一室他乡远,空林暮景悬。yī shì tā xiāng yuǎn,kōng lín mù jǐng xuán。
正愁闻塞笛,独立见江船。zhèng chóu wén sāi dí,dú lì jiàn jiāng chuán。
巴蜀来多病,荆蛮去几年。bā shǔ lái duō bìng,jīng mán qù jǐ nián。
应同王粲宅,留井岘山前。yīng tóng wáng càn zhái,liú jǐng xiàn shān qián。

梅雨

杜甫

南京西浦道,四月熟黄梅。nán jīng xī pǔ dào,sì yuè shú huáng méi。
湛湛长江去,冥冥细雨来。zhàn zhàn zhǎng jiāng qù,míng míng xì yǔ lái。
茅茨疏易湿,云雾密难开。máo cí shū yì shī,yún wù mì nán kāi。
竟日蛟龙喜,盘涡与岸回。jìng rì jiāo lóng xǐ,pán wō yǔ àn huí。

为农

杜甫

锦里烟尘外,江村八九家。jǐn lǐ yān chén wài,jiāng cūn bā jiǔ jiā。
圆荷浮小叶,细麦落轻花。yuán hé fú xiǎo yè,xì mài luò qīng huā。
卜宅从兹老,为农去国赊。bo zhái cóng zī lǎo,wèi nóng qù guó shē。
远惭句漏令,不得问丹砂。yuǎn cán jù lòu lìng,bù dé wèn dān shā。

宾至

杜甫

患气经时久,临江卜宅新。huàn qì jīng shí jiǔ,lín jiāng bo zhái xīn。
喧卑方避俗,疏快颇宜人。xuān bēi fāng bì sú,shū kuài pǒ yí rén。
有客过茅宇,呼儿正葛巾。yǒu kè guò máo yǔ,hū ér zhèng gé jīn。
自锄稀菜甲,小摘为情亲。zì chú xī cài jiǎ,xiǎo zhāi wèi qíng qīn。

王十五司马弟出郭相访兼遗营茅屋赀

杜甫

客里何迁次,江边正寂寥。kè lǐ hé qiān cì,jiāng biān zhèng jì liáo。
肯来寻一老,愁破是今朝。kěn lái xún yī lǎo,chóu pò shì jīn cháo。
忧我营茅栋,携钱过野桥。yōu wǒ yíng máo dòng,xié qián guò yě qiáo。
他乡唯表弟,还往莫辞遥。tā xiāng wéi biǎo dì,hái wǎng mò cí yáo。

田舍

杜甫

田舍清江曲,柴门古道旁。tián shě qīng jiāng qū,chái mén gǔ dào páng。
草深迷市井,地僻懒衣裳。cǎo shēn mí shì jǐng,dì pì lǎn yī shang。
榉柳枝枝弱,枇杷树树香。jǔ liǔ zhī zhī ruò,pí pá shù shù xiāng。
鸬鹚西日照,晒翅满鱼梁。lú cí xī rì zhào,shài chì mǎn yú liáng。

西郊

杜甫

时出碧鸡坊,西郊向草堂。shí chū bì jī fāng,xī jiāo xiàng cǎo táng。
市桥官柳细,江路野梅香。shì qiáo guān liǔ xì,jiāng lù yě méi xiāng。
傍架齐书帙,看题减药囊。bàng jià qí shū zhì,kàn tí jiǎn yào náng。
无人觉来往,疏懒意何长。wú rén jué lái wǎng,shū lǎn yì hé zhǎng。

江涨

杜甫

江涨柴门外,儿童报急流。jiāng zhǎng chái mén wài,ér tóng bào jí liú。
下床高数尺,倚杖没中洲。xià chuáng gāo shù chǐ,yǐ zhàng méi zhōng zhōu。
细动迎风燕,轻摇逐浪鸥。xì dòng yíng fēng yàn,qīng yáo zhú làng ōu。
渔人萦小楫,容易拔船头。yú rén yíng xiǎo jí,róng yì bá chuán tóu。

云山

杜甫

京洛云山外,音书静不来。jīng luò yún shān wài,yīn shū jìng bù lái。
神交作赋客,力尽望乡台。shén jiāo zuò fù kè,lì jǐn wàng xiāng tái。
衰疾江边卧,亲朋日暮回。shuāi jí jiāng biān wò,qīn péng rì mù huí。
白鸥元水宿,何事有馀哀。bái ōu yuán shuǐ sù,hé shì yǒu yú āi。

遣兴

杜甫

干戈犹未定,弟妹各何之。gàn gē yóu wèi dìng,dì mèi gè hé zhī。
拭泪沾襟血,梳头满面丝。shì lèi zhān jīn xuè,shū tóu mǎn miàn sī。
地卑荒野大,天远暮江迟。dì bēi huāng yě dà,tiān yuǎn mù jiāng chí。
衰疾那能久,应无见汝时。shuāi jí nà néng jiǔ,yīng wú jiàn rǔ shí。

北邻

杜甫

明府岂辞满,藏身方告劳。míng fǔ qǐ cí mǎn,cáng shēn fāng gào láo。
青钱买野竹,白帻岸江皋。qīng qián mǎi yě zhú,bái zé àn jiāng gāo。
爱酒晋山简,能诗何水曹。ài jiǔ jìn shān jiǎn,néng shī hé shuǐ cáo。
时来访老疾,步屧到蓬蒿。shí lái fǎng lǎo jí,bù xiè dào péng hāo。

出郭

杜甫

霜露晚凄凄,高天逐望低。shuāng lù wǎn qī qī,gāo tiān zhú wàng dī。
远烟盐井上,斜景雪峰西。yuǎn yān yán jǐng shàng,xié jǐng xuě fēng xī。
故国犹兵马,他乡亦鼓鼙。gù guó yóu bīng mǎ,tā xiāng yì gǔ pí。
江城今夜客,还与旧乌啼。jiāng chéng jīn yè kè,hái yǔ jiù wū tí。

过南邻朱山人水亭

杜甫

相近竹参差,相过人不知。xiāng jìn zhú cān chà,xiāng guò rén bù zhī。
幽花欹满树,小水细通池。yōu huā yī mǎn shù,xiǎo shuǐ xì tōng chí。
归客村非远,残樽席更移。guī kè cūn fēi yuǎn,cán zūn xí gèng yí。
看君多道气,从此数追随。kàn jūn duō dào qì,cóng cǐ shù zhuī suí。

寄贺兰铦

杜甫

朝野欢娱后,乾坤震荡中。cháo yě huān yú hòu,qián kūn zhèn dàng zhōng。
相随万里日,总作白头翁。xiāng suí wàn lǐ rì,zǒng zuò bái tóu wēng。
岁晚仍分袂,江边更转蓬。suì wǎn réng fēn mèi,jiāng biān gèng zhuǎn péng。
勿云俱异域,饮啄几回同。wù yún jù yì yù,yǐn zhuó jǐ huí tóng。