古诗词

丹青引赠曹将军霸

杜甫

将军魏武之子孙,于今为庶为清门。jiāng jūn wèi wǔ zhī zi sūn,yú jīn wèi shù wèi qīng mén。
英雄割据虽已矣,文彩风流今尚存。yīng xióng gē jù suī yǐ yǐ,wén cǎi fēng liú jīn shàng cún。
学书初学卫夫人,但恨无过王右军。xué shū chū xué wèi fū rén,dàn hèn wú guò wáng yòu jūn。
丹青不知老将至,富贵于我如浮云。dān qīng bù zhī lǎo jiāng zhì,fù guì yú wǒ rú fú yún。
开元之中常引见,承恩数上南薰殿。kāi yuán zhī zhōng cháng yǐn jiàn,chéng ēn shù shàng nán xūn diàn。
凌烟功臣少颜色,将军下笔开生面。líng yān gōng chén shǎo yán sè,jiāng jūn xià bǐ kāi shēng miàn。
良相头上进贤冠,猛将腰间大羽箭。liáng xiāng tóu shàng jìn xián guān,měng jiāng yāo jiān dà yǔ jiàn。
褒公鄂公毛发动,英姿飒爽犹酣战。bāo gōng è gōng máo fā dòng,yīng zī sà shuǎng yóu hān zhàn。
先帝天马玉花骢,画工如山貌不同。xiān dì tiān mǎ yù huā cōng,huà gōng rú shān mào bù tóng。
是日牵来赤墀下,迥立阊阖生长风。shì rì qiān lái chì chí xià,jiǒng lì chāng hé shēng zhǎng fēng。
诏谓将军拂绢素,意匠惨澹经营中。zhào wèi jiāng jūn fú juàn sù,yì jiàng cǎn dàn jīng yíng zhōng。
斯须九重真龙出,一洗万古凡马空。sī xū jiǔ zhòng zhēn lóng chū,yī xǐ wàn gǔ fán mǎ kōng。
玉花却在御榻上,榻上庭前屹相向。yù huā què zài yù tà shàng,tà shàng tíng qián yì xiāng xiàng。
至尊含笑催赐金,圉人太仆皆惆怅。zhì zūn hán xiào cuī cì jīn,yǔ rén tài pū jiē chóu chàng。
弟子韩幹早入室,亦能画马穷殊相。dì zi hán gàn zǎo rù shì,yì néng huà mǎ qióng shū xiāng。
幹惟画肉不画骨,忍使骅骝气凋丧。gàn wéi huà ròu bù huà gǔ,rěn shǐ huá liú qì diāo sàng。
将军画善盖有神,偶逢佳士亦写真。jiāng jūn huà shàn gài yǒu shén,ǒu féng jiā shì yì xiě zhēn。
即今漂泊干戈际,屡貌寻常行路人。jí jīn piāo pō gàn gē jì,lǚ mào xún cháng xíng lù rén。
途穷反遭俗眼白,世上未有如公贫。tú qióng fǎn zāo sú yǎn bái,shì shàng wèi yǒu rú gōng pín。
但看古来盛名下,终日坎壈缠其身。dàn kàn gǔ lái shèng míng xià,zhōng rì kǎn lǎn chán qí shēn。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

正月三日归溪上有作简院内诸公

杜甫

野外堂依竹,篱边水向城。yě wài táng yī zhú,lí biān shuǐ xiàng chéng。
蚁浮仍腊味,鸥泛已春声。yǐ fú réng là wèi,ōu fàn yǐ chūn shēng。
药许邻人斸,书从稚子擎。yào xǔ lín rén zhǔ,shū cóng zhì zi qíng。
白头趋幕府,深觉负平生。bái tóu qū mù fǔ,shēn jué fù píng shēng。

春日江村五首

杜甫

农务村村急,春流岸岸深。nóng wù cūn cūn jí,chūn liú àn àn shēn。
乾坤万里眼,时序百年心。qián kūn wàn lǐ yǎn,shí xù bǎi nián xīn。
茅屋还堪赋,桃源自可寻。máo wū hái kān fù,táo yuán zì kě xún。
艰难贱生理,飘泊到如今。jiān nán jiàn shēng lǐ,piāo pō dào rú jīn。

春日江村五首

杜甫

迢递来三蜀,蹉跎有六年。tiáo dì lái sān shǔ,cuō tuó yǒu liù nián。
客身逢故旧,发兴自林泉。kè shēn féng gù jiù,fā xīng zì lín quán。
过懒从衣结,频游任履穿。guò lǎn cóng yī jié,pín yóu rèn lǚ chuān。
藩篱无限景,恣意买江天。fān lí wú xiàn jǐng,zì yì mǎi jiāng tiān。

春日江村五首

杜甫

种竹交加翠,栽桃烂熳红。zhǒng zhú jiāo jiā cuì,zāi táo làn màn hóng。
经心石镜月,到面雪山风。jīng xīn shí jìng yuè,dào miàn xuě shān fēng。
赤管随王命,银章付老翁。chì guǎn suí wáng mìng,yín zhāng fù lǎo wēng。
岂知牙齿落,名玷荐贤中。qǐ zhī yá chǐ luò,míng diàn jiàn xián zhōng。

春日江村五首

杜甫

扶病垂朱绂,归休步紫苔。fú bìng chuí zhū fú,guī xiū bù zǐ tái。
郊扉存晚计,幕府愧群材。jiāo fēi cún wǎn jì,mù fǔ kuì qún cái。
燕外晴丝卷,鸥边水叶开。yàn wài qíng sī juǎn,ōu biān shuǐ yè kāi。
邻家送鱼鳖,问我数能来。lín jiā sòng yú biē,wèn wǒ shù néng lái。

春日江村五首

杜甫

群盗哀王粲,中年召贾生。qún dào āi wáng càn,zhōng nián zhào jiǎ shēng。
登楼初有作,前席竟为荣。dēng lóu chū yǒu zuò,qián xí jìng wèi róng。
宅入先贤传,才高处士名。zhái rù xiān xián chuán,cái gāo chù shì míng。
异时怀二子,春日复含情。yì shí huái èr zi,chūn rì fù hán qíng。

哭严仆射归榇

杜甫

素幔随流水,归舟返旧京。sù màn suí liú shuǐ,guī zhōu fǎn jiù jīng。
老亲如宿昔,部曲异平生。lǎo qīn rú sù xī,bù qū yì píng shēng。
风送蛟龙雨,天长骠骑营。fēng sòng jiāo lóng yǔ,tiān zhǎng biāo qí yíng。
一哀三峡暮,遗后见君情。yī āi sān xiá mù,yí hòu jiàn jūn qíng。

宴戎州杨使君东楼

杜甫

胜绝惊身老,情忘发兴奇。shèng jué jīng shēn lǎo,qíng wàng fā xīng qí。
座从歌妓密,乐任主人为。zuò cóng gē jì mì,lè rèn zhǔ rén wèi。
重碧拈春酒,轻红擘荔枝。zhòng bì niān chūn jiǔ,qīng hóng bāi lì zhī。
楼高欲愁思,横笛未休吹。lóu gāo yù chóu sī,héng dí wèi xiū chuī。

渝州候严六侍御不到先下峡

杜甫

闻道乘骢发,沙边待至今。wén dào chéng cōng fā,shā biān dài zhì jīn。
不知云雨散,虚费短长吟。bù zhī yún yǔ sàn,xū fèi duǎn zhǎng yín。
山带乌蛮阔,江连白帝深。shān dài wū mán kuò,jiāng lián bái dì shēn。
船经一柱观,留眼共登临。chuán jīng yī zhù guān,liú yǎn gòng dēng lín。

闻高常侍亡

杜甫

归朝不相见,蜀使忽传亡。guī cháo bù xiāng jiàn,shǔ shǐ hū chuán wáng。
虚历金华省,何殊地下郎。xū lì jīn huá shěng,hé shū dì xià láng。
致君丹槛折,哭友白云长。zhì jūn dān kǎn zhé,kū yǒu bái yún zhǎng。
独步诗名在,只令故旧伤。dú bù shī míng zài,zhǐ lìng gù jiù shāng。

宴忠州使君侄宅

杜甫

出守吾家侄,殊方此日欢。chū shǒu wú jiā zhí,shū fāng cǐ rì huān。
自须游阮巷,不是怕湖滩。zì xū yóu ruǎn xiàng,bù shì pà hú tān。
乐助长歌逸,杯饶旅思宽。lè zhù zhǎng gē yì,bēi ráo lǚ sī kuān。
昔曾如意舞,牵率强为看。xī céng rú yì wǔ,qiān lǜ qiáng wèi kàn。

禹庙

杜甫

禹庙空山里,秋风落日斜。yǔ miào kōng shān lǐ,qiū fēng luò rì xié。
荒庭垂橘柚,古屋画龙蛇。huāng tíng chuí jú yòu,gǔ wū huà lóng shé。
云气生虚壁,江声走白沙。yún qì shēng xū bì,jiāng shēng zǒu bái shā。
早知乘四载,疏凿控三巴。zǎo zhī chéng sì zài,shū záo kòng sān bā。

题忠州龙兴寺所居院壁

杜甫

忠州三峡内,井邑聚云根。zhōng zhōu sān xiá nèi,jǐng yì jù yún gēn。
小市常争米,孤城早闭门。xiǎo shì cháng zhēng mǐ,gū chéng zǎo bì mén。
空看过客泪,莫觅主人恩。kōng kàn guò kè lèi,mò mì zhǔ rén ēn。
淹泊仍愁虎,深居赖独园。yān pō réng chóu hǔ,shēn jū lài dú yuán。

别常徵君

杜甫

儿扶犹杖策,卧病一秋强。ér fú yóu zhàng cè,wò bìng yī qiū qiáng。
白发少新洗,寒衣宽总长。bái fā shǎo xīn xǐ,hán yī kuān zǒng zhǎng。
故人忧见及,此别泪相忘。gù rén yōu jiàn jí,cǐ bié lèi xiāng wàng。
各逐萍流转,来书细作行。gè zhú píng liú zhuǎn,lái shū xì zuò xíng。

又雪

杜甫

南雪不到地,青崖沾未消。nán xuě bù dào dì,qīng yá zhān wèi xiāo。
微微向日薄,脉脉去人遥。wēi wēi xiàng rì báo,mài mài qù rén yáo。
冬热鸳鸯病,峡深豺虎骄。dōng rè yuān yāng bìng,xiá shēn chái hǔ jiāo。
愁边有江水,焉得北之朝。chóu biān yǒu jiāng shuǐ,yān dé běi zhī cháo。