古诗词

丹青引赠曹将军霸

杜甫

将军魏武之子孙,于今为庶为清门。jiāng jūn wèi wǔ zhī zi sūn,yú jīn wèi shù wèi qīng mén。
英雄割据虽已矣,文彩风流今尚存。yīng xióng gē jù suī yǐ yǐ,wén cǎi fēng liú jīn shàng cún。
学书初学卫夫人,但恨无过王右军。xué shū chū xué wèi fū rén,dàn hèn wú guò wáng yòu jūn。
丹青不知老将至,富贵于我如浮云。dān qīng bù zhī lǎo jiāng zhì,fù guì yú wǒ rú fú yún。
开元之中常引见,承恩数上南薰殿。kāi yuán zhī zhōng cháng yǐn jiàn,chéng ēn shù shàng nán xūn diàn。
凌烟功臣少颜色,将军下笔开生面。líng yān gōng chén shǎo yán sè,jiāng jūn xià bǐ kāi shēng miàn。
良相头上进贤冠,猛将腰间大羽箭。liáng xiāng tóu shàng jìn xián guān,měng jiāng yāo jiān dà yǔ jiàn。
褒公鄂公毛发动,英姿飒爽犹酣战。bāo gōng è gōng máo fā dòng,yīng zī sà shuǎng yóu hān zhàn。
先帝天马玉花骢,画工如山貌不同。xiān dì tiān mǎ yù huā cōng,huà gōng rú shān mào bù tóng。
是日牵来赤墀下,迥立阊阖生长风。shì rì qiān lái chì chí xià,jiǒng lì chāng hé shēng zhǎng fēng。
诏谓将军拂绢素,意匠惨澹经营中。zhào wèi jiāng jūn fú juàn sù,yì jiàng cǎn dàn jīng yíng zhōng。
斯须九重真龙出,一洗万古凡马空。sī xū jiǔ zhòng zhēn lóng chū,yī xǐ wàn gǔ fán mǎ kōng。
玉花却在御榻上,榻上庭前屹相向。yù huā què zài yù tà shàng,tà shàng tíng qián yì xiāng xiàng。
至尊含笑催赐金,圉人太仆皆惆怅。zhì zūn hán xiào cuī cì jīn,yǔ rén tài pū jiē chóu chàng。
弟子韩幹早入室,亦能画马穷殊相。dì zi hán gàn zǎo rù shì,yì néng huà mǎ qióng shū xiāng。
幹惟画肉不画骨,忍使骅骝气凋丧。gàn wéi huà ròu bù huà gǔ,rěn shǐ huá liú qì diāo sàng。
将军画善盖有神,偶逢佳士亦写真。jiāng jūn huà shàn gài yǒu shén,ǒu féng jiā shì yì xiě zhēn。
即今漂泊干戈际,屡貌寻常行路人。jí jīn piāo pō gàn gē jì,lǚ mào xún cháng xíng lù rén。
途穷反遭俗眼白,世上未有如公贫。tú qióng fǎn zāo sú yǎn bái,shì shàng wèi yǒu rú gōng pín。
但看古来盛名下,终日坎壈缠其身。dàn kàn gǔ lái shèng míng xià,zhōng rì kǎn lǎn chán qí shēn。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

复愁十二首

杜甫

万国尚防寇,故园今若何。wàn guó shàng fáng kòu,gù yuán jīn ruò hé。
昔归相识少,早已战场多。xī guī xiāng shí shǎo,zǎo yǐ zhàn chǎng duō。

复愁十二首

杜甫

身觉省郎在,家须农事归。shēn jué shěng láng zài,jiā xū nóng shì guī。
年深荒草径,老恐失柴扉。nián shēn huāng cǎo jìng,lǎo kǒng shī chái fēi。

复愁十二首

杜甫

金丝镂箭镞,皂尾制旗竿。jīn sī lòu jiàn zú,zào wěi zhì qí gān。
一自风尘起,犹嗟行路难。yī zì fēng chén qǐ,yóu jiē xíng lù nán。

复愁十二首

杜甫

胡虏何曾盛,干戈不肯休。hú lǔ hé céng shèng,gàn gē bù kěn xiū。
闾阎听小子,谈话觅封侯。lǘ yán tīng xiǎo zi,tán huà mì fēng hóu。

复愁十二首

杜甫

贞观铜牙弩,开元锦兽张。zhēn guān tóng yá nǔ,kāi yuán jǐn shòu zhāng。
花门小前好,此物弃沙场。huā mén xiǎo qián hǎo,cǐ wù qì shā chǎng。

复愁十二首

杜甫

今日翔麟马,先宜驾鼓车。jīn rì xiáng lín mǎ,xiān yí jià gǔ chē。
无劳问河北,诸将觉荣华。wú láo wèn hé běi,zhū jiāng jué róng huá。

复愁十二首

杜甫

任转江淮粟,休添苑囿兵。rèn zhuǎn jiāng huái sù,xiū tiān yuàn yòu bīng。
由来貔虎士,不满凤皇城。yóu lái pí hǔ shì,bù mǎn fèng huáng chéng。

复愁十二首

杜甫

江上亦秋色,火云终不移。jiāng shàng yì qiū sè,huǒ yún zhōng bù yí。
巫山犹锦树,南国且黄鹂。wū shān yóu jǐn shù,nán guó qiě huáng lí。

复愁十二首

杜甫

每恨陶彭泽,无钱对菊花。měi hèn táo péng zé,wú qián duì jú huā。
如今九日至,自觉酒须赊。rú jīn jiǔ rì zhì,zì jué jiǔ xū shē。

复愁十二首

杜甫

病减诗仍拙,吟多意有馀。bìng jiǎn shī réng zhuō,yín duō yì yǒu yú。
莫看江总老,犹被赏时鱼。mò kàn jiāng zǒng lǎo,yóu bèi shǎng shí yú。

绝句九首其七

杜甫

闻道巴山里,春船正好行。wén dào bā shān lǐ,chūn chuán zhèng hǎo xíng。
都将百年兴,一望九江城。dōu jiāng bǎi nián xīng,yī wàng jiǔ jiāng chéng。

绝句九首其七

杜甫

水槛温江口,茅堂石笋西。shuǐ kǎn wēn jiāng kǒu,máo táng shí sǔn xī。
移船先主庙,洗药浣沙溪。yí chuán xiān zhǔ miào,xǐ yào huàn shā xī。

绝句九首其七

杜甫

设道春来好,狂风大放颠。shè dào chūn lái hǎo,kuáng fēng dà fàng diān。
吹花随水去,翻却钓鱼船。chuī huā suí shuǐ qù,fān què diào yú chuán。

阙题

杜甫

三月雪连夜,未应伤物华。sān yuè xuě lián yè,wèi yīng shāng wù huá。
只缘春欲尽,留着伴梨花。zhǐ yuán chūn yù jǐn,liú zhe bàn lí huā。

赠李白

杜甫

秋来相顾尚飘蓬,未就丹砂愧葛洪。qiū lái xiāng gù shàng piāo péng,wèi jiù dān shā kuì gé hóng。
痛饮狂歌空度日,飞扬跋扈为谁雄。tòng yǐn kuáng gē kōng dù rì,fēi yáng bá hù wèi shuí xióng。