古诗词

观公孙大娘弟子舞剑器行

杜甫

昔有佳人公孙氏,一舞剑器动四方。xī yǒu jiā rén gōng sūn shì,yī wǔ jiàn qì dòng sì fāng。
观者如山色沮丧,天地为之久低昂。guān zhě rú shān sè jǔ sàng,tiān dì wèi zhī jiǔ dī áng。
㸌如羿射九日落,矫如群帝骖龙翔。huò rú yì shè jiǔ rì luò,jiǎo rú qún dì cān lóng xiáng。
来如雷霆收震怒,罢如江海凝清光。lái rú léi tíng shōu zhèn nù,bà rú jiāng hǎi níng qīng guāng。
绛唇珠袖两寂寞,晚有弟子传芬芳。jiàng chún zhū xiù liǎng jì mò,wǎn yǒu dì zi chuán fēn fāng。
临颍美人在白帝,妙舞此曲神扬扬。lín yǐng měi rén zài bái dì,miào wǔ cǐ qū shén yáng yáng。
与余问答既有已,感时抚事增惋伤。yǔ yú wèn dá jì yǒu yǐ,gǎn shí fǔ shì zēng wǎn shāng。
先帝侍女八千人,公孙舞剑初第一。xiān dì shì nǚ bā qiān rén,gōng sūn wǔ jiàn chū dì yī。
五十年间似反掌,风尘澒洞昏王室。wǔ shí nián jiān shì fǎn zhǎng,fēng chén hòng dòng hūn wáng shì。
梨园子弟散如烟,女乐馀姿映寒日。lí yuán zi dì sàn rú yān,nǚ lè yú zī yìng hán rì。
金粟堆前木已拱,瞿塘石城草萧瑟。jīn sù duī qián mù yǐ gǒng,qú táng shí chéng cǎo xiāo sè。
玳筵急管曲复终,乐极哀来月东出。dài yán jí guǎn qū fù zhōng,lè jí āi lái yuè dōng chū。
老夫不知其所往,足茧荒山转愁疾。lǎo fū bù zhī qí suǒ wǎng,zú jiǎn huāng shān zhuǎn chóu jí。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

久客

杜甫

羁旅知交态,淹留见俗情。jī lǚ zhī jiāo tài,yān liú jiàn sú qíng。
衰颜聊自哂,小吏最相轻。shuāi yán liáo zì shěn,xiǎo lì zuì xiāng qīng。
去国哀王粲,伤时哭贾生。qù guó āi wáng càn,shāng shí kū jiǎ shēng。
狐狸何足道,豺虎正纵横。hú lí hé zú dào,chái hǔ zhèng zòng héng。

春远

杜甫

肃肃花絮晚,菲菲红素轻。sù sù huā xù wǎn,fēi fēi hóng sù qīng。
日长唯鸟雀,春远独柴荆。rì zhǎng wéi niǎo què,chūn yuǎn dú chái jīng。
数有关中乱,何曾剑外清。shù yǒu guān zhōng luàn,hé céng jiàn wài qīng。
故乡归不得,地入亚夫营。gù xiāng guī bù dé,dì rù yà fū yíng。

暮寒

杜甫

雾隐平郊树,风含广岸波。wù yǐn píng jiāo shù,fēng hán guǎng àn bō。
沈沈春色静,惨惨暮寒多。shěn shěn chūn sè jìng,cǎn cǎn mù hán duō。
戍鼓犹长击,林莺遂不歌。shù gǔ yóu zhǎng jī,lín yīng suì bù gē。
忽思高宴会,朱袖拂云和。hū sī gāo yàn huì,zhū xiù fú yún hé。

双燕

杜甫

旅食惊双燕,衔泥入此堂。lǚ shí jīng shuāng yàn,xián ní rù cǐ táng。
应同避燥湿,且复过炎凉。yīng tóng bì zào shī,qiě fù guò yán liáng。
养子风尘际,来时道路长。yǎng zi fēng chén jì,lái shí dào lù zhǎng。
今秋天地在,吾亦离殊方。jīn qiū tiān dì zài,wú yì lí shū fāng。

百舌

杜甫

百舌来何处,重重祗报春。bǎi shé lái hé chù,zhòng zhòng zhī bào chūn。
知音兼众语,整翮岂多身。zhī yīn jiān zhòng yǔ,zhěng hé qǐ duō shēn。
花密藏难见,枝高听转新。huā mì cáng nán jiàn,zhī gāo tīng zhuǎn xīn。
过时如发口,君侧有谗人。guò shí rú fā kǒu,jūn cè yǒu chán rén。

地隅

杜甫

江汉山重阻,风云地一隅。jiāng hàn shān zhòng zǔ,fēng yún dì yī yú。
年年非故物,处处是穷途。nián nián fēi gù wù,chù chù shì qióng tú。
丧乱秦公子,悲凉楚大夫。sàng luàn qín gōng zi,bēi liáng chǔ dà fū。
平生心已折,行路日荒芜。píng shēng xīn yǐ zhé,xíng lù rì huāng wú。

游子

杜甫

巴蜀愁谁语,吴门兴杳然。bā shǔ chóu shuí yǔ,wú mén xīng yǎo rán。
九江春草外,三峡暮帆前。jiǔ jiāng chūn cǎo wài,sān xiá mù fān qián。
厌就成都卜,休为吏部眠。yàn jiù chéng dōu bo,xiū wèi lì bù mián。
蓬莱如可到,衰白问群仙。péng lái rú kě dào,shuāi bái wèn qún xiān。

归梦

杜甫

道路时通塞,江山日寂寥。dào lù shí tōng sāi,jiāng shān rì jì liáo。
偷生唯一老,伐叛已三朝。tōu shēng wéi yī lǎo,fá pàn yǐ sān cháo。
雨急青枫暮,云深黑水遥。yǔ jí qīng fēng mù,yún shēn hēi shuǐ yáo。
梦归归未得,不用楚辞招。mèng guī guī wèi dé,bù yòng chǔ cí zhāo。

江亭王阆州筵饯萧遂州

杜甫

离亭非旧国,春色是他乡。lí tíng fēi jiù guó,chūn sè shì tā xiāng。
老畏歌声断,愁随舞曲长。lǎo wèi gē shēng duàn,chóu suí wǔ qū zhǎng。
二天开宠饯,五马烂生光。èr tiān kāi chǒng jiàn,wǔ mǎ làn shēng guāng。
川路风烟接,俱宜下凤皇。chuān lù fēng yān jiē,jù yí xià fèng huáng。

滕王亭子

杜甫

寂寞春山路,君王不复行。jì mò chūn shān lù,jūn wáng bù fù xíng。
古墙犹竹色,虚阁自松声。gǔ qiáng yóu zhú sè,xū gé zì sōng shēng。
鸟雀荒村暮,云霞过客情。niǎo què huāng cūn mù,yún xiá guò kè qíng。
尚思歌吹入,千骑把霓旌。shàng sī gē chuī rù,qiān qí bǎ ní jīng。

玉台观

杜甫

浩劫因王造,平台访古游。hào jié yīn wáng zào,píng tái fǎng gǔ yóu。
彩云萧史驻,文字鲁恭留。cǎi yún xiāo shǐ zhù,wén zì lǔ gōng liú。
宫阙通群帝,乾坤到十洲。gōng quē tōng qún dì,qián kūn dào shí zhōu。
人传有笙鹤,时过此山头。rén chuán yǒu shēng hè,shí guò cǐ shān tóu。

渡江

杜甫

春江不可渡,二月已风涛。chūn jiāng bù kě dù,èr yuè yǐ fēng tāo。
舟楫欹斜疾,鱼龙偃卧高。zhōu jí yī xié jí,yú lóng yǎn wò gāo。
渚花兼素锦,汀草乱青袍。zhǔ huā jiān sù jǐn,tīng cǎo luàn qīng páo。
戏问垂纶客,悠悠见汝曹。xì wèn chuí lún kè,yōu yōu jiàn rǔ cáo。

喜雨

杜甫

南国旱无雨,今朝江出云。nán guó hàn wú yǔ,jīn cháo jiāng chū yún。
入空才漠漠,洒迥已纷纷。rù kōng cái mò mò,sǎ jiǒng yǐ fēn fēn。
巢燕高飞尽,林花润色分。cháo yàn gāo fēi jǐn,lín huā rùn sè fēn。
晚来声不绝,应得夜深闻。wǎn lái shēng bù jué,yīng dé yè shēn wén。

送韦郎司直归成都

杜甫

窜身来蜀地,同病得韦郎。cuàn shēn lái shǔ dì,tóng bìng dé wéi láng。
天下干戈满,江边岁月长。tiān xià gàn gē mǎn,jiāng biān suì yuè zhǎng。
别筵花欲暮,春日鬓俱苍。bié yán huā yù mù,chūn rì bìn jù cāng。
为问南溪竹,抽梢合过墙。wèi wèn nán xī zhú,chōu shāo hé guò qiáng。

自阆州领妻子却赴蜀州山行三首

杜甫

汨汨避群盗,悠悠经十年。mì mì bì qún dào,yōu yōu jīng shí nián。
不成向南国,复作游西川。bù chéng xiàng nán guó,fù zuò yóu xī chuān。
物役水虚照,魂伤山寂然。wù yì shuǐ xū zhào,hún shāng shān jì rán。
我生无倚著,尽室畏途边。wǒ shēng wú yǐ zhù,jǐn shì wèi tú biān。