古诗词

羌村三首

杜甫

【其一】
峥嵘赤云西,日脚下平地。zhēng róng chì yún xī,rì jiǎo xià píng dì。
柴门鸟雀噪,归客千里至。chái mén niǎo què zào,guī kè qiān lǐ zhì。
妻孥怪我在,惊定还拭泪。qī nú guài wǒ zài,jīng dìng hái shì lèi。
世乱遭飘荡,生还偶然遂!shì luàn zāo piāo dàng,shēng hái ǒu rán suì!
邻人满墙头,感叹亦歔欷。lín rén mǎn qiáng tóu,gǎn tàn yì xū xī。
夜阑更秉烛,相对如梦寐。yè lán gèng bǐng zhú,xiāng duì rú mèng mèi。
【其二】
晚岁迫偷生,还家少欢趣。wǎn suì pò tōu shēng,hái jiā shǎo huān qù。
娇儿不离膝,畏我复却去。jiāo ér bù lí xī,wèi wǒ fù què qù。
忆昔好追凉,故绕池边树。yì xī hǎo zhuī liáng,gù rào chí biān shù。
萧萧北风劲,抚事煎百虑。xiāo xiāo běi fēng jìn,fǔ shì jiān bǎi lǜ。
赖知禾黍收,已觉糟床注。lài zhī hé shǔ shōu,yǐ jué zāo chuáng zhù。
如今足斟酌,且用慰迟暮。rú jīn zú zhēn zhuó,qiě yòng wèi chí mù。
【其三】
群鸡正乱叫,客至鸡斗争。qún jī zhèng luàn jiào,kè zhì jī dòu zhēng。
驱鸡上树木,始闻叩柴荆。qū jī shàng shù mù,shǐ wén kòu chái jīng。
父老四五人,问我久远行。fù lǎo sì wǔ rén,wèn wǒ jiǔ yuǎn xíng。
手中各有携,倾榼浊复清。shǒu zhōng gè yǒu xié,qīng kē zhuó fù qīng。
苦辞酒味薄,黍地无人耕。kǔ cí jiǔ wèi báo,shǔ dì wú rén gēng。
兵革既未息,儿童尽东征。bīng gé jì wèi xī,ér tóng jǐn dōng zhēng。
请为父老歌,艰难愧深情。qǐng wèi fù lǎo gē,jiān nán kuì shēn qíng。
歌罢仰天叹,四座泪纵横。gē bà yǎng tiān tàn,sì zuò lèi zòng héng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

因崔五侍御寄高彭州

杜甫

百年已过半,秋至转饥寒。bǎi nián yǐ guò bàn,qiū zhì zhuǎn jī hán。
为问彭州牧,何时救急难?wèi wèn péng zhōu mù,hé shí jiù jí nán?

即事

杜甫

百宝装腰带,真珠络臂韝。bǎi bǎo zhuāng yāo dài,zhēn zhū luò bì gōu。
笑时花近眼,舞罢锦缠头。xiào shí huā jìn yǎn,wǔ bà jǐn chán tóu。

绝句

杜甫

江边踏青罢,回首见旌旗。jiāng biān tà qīng bà,huí shǒu jiàn jīng qí。
风起春城暮,高楼鼓角悲。fēng qǐ chūn chéng mù,gāo lóu gǔ jiǎo bēi。

归雁

杜甫

东来万里客,乱定几年归。dōng lái wàn lǐ kè,luàn dìng jǐ nián guī。
肠断江城雁,高高正北飞。cháng duàn jiāng chéng yàn,gāo gāo zhèng běi fēi。

王录事许修草堂赀不到聊小诘

杜甫

为嗔王录事,不寄草堂赀。wèi chēn wáng lù shì,bù jì cǎo táng zī。
昨属愁春雨,能忘欲漏时。zuó shǔ chóu chūn yǔ,néng wàng yù lòu shí。

绝句六首

杜甫

日出篱东水,云生舍北泥。rì chū lí dōng shuǐ,yún shēng shě běi ní。
竹高鸣翡翠,沙僻舞鹍鸡。zhú gāo míng fěi cuì,shā pì wǔ kūn jī。

绝句六首

杜甫

蔼蔼花蕊乱,飞飞蜂蝶多。ǎi ǎi huā ruǐ luàn,fēi fēi fēng dié duō。
幽栖身懒动,客至欲如何。yōu qī shēn lǎn dòng,kè zhì yù rú hé。

绝句六首

杜甫

凿井交棕叶,开渠断竹根。záo jǐng jiāo zōng yè,kāi qú duàn zhú gēn。
扁舟轻袅缆,小径曲通村。biǎn zhōu qīng niǎo lǎn,xiǎo jìng qū tōng cūn。

绝句六首

杜甫

急雨捎溪足,斜晖转树腰。jí yǔ shāo xī zú,xié huī zhuǎn shù yāo。
隔巢黄鸟并,翻藻白鱼跳。gé cháo huáng niǎo bìng,fān zǎo bái yú tiào。

绝句六首

杜甫

舍下笋穿壁,庭中藤刺檐。shě xià sǔn chuān bì,tíng zhōng téng cì yán。
地晴丝冉冉,江白草纤纤。dì qíng sī rǎn rǎn,jiāng bái cǎo xiān xiān。

绝句六首

杜甫

江动月移石,溪虚云傍花。jiāng dòng yuè yí shí,xī xū yún bàng huā。
鸟栖知故道,帆过宿谁家。niǎo qī zhī gù dào,fān guò sù shuí jiā。

答郑十七郎一绝

杜甫

雨后过畦润,花残步屐迟。yǔ hòu guò qí rùn,huā cán bù jī chí。
把文惊小陆,好客见当时。bǎ wén jīng xiǎo lù,hǎo kè jiàn dāng shí。

武侯庙

杜甫

遗庙丹青落,空山草木长。yí miào dān qīng luò,kōng shān cǎo mù zhǎng。
犹闻辞后主,不复卧南阳。yóu wén cí hòu zhǔ,bù fù wò nán yáng。

复愁十二首

杜甫

人烟生处僻,虎迹过新蹄。rén yān shēng chù pì,hǔ jì guò xīn tí。
野鹘翻窥草,村船逆上溪。yě gǔ fān kuī cǎo,cūn chuán nì shàng xī。

复愁十二首

杜甫

钓艇收缗尽,昏鸦接翅归。diào tǐng shōu mín jǐn,hūn yā jiē chì guī。
月生初学扇,云细不成衣。yuè shēng chū xué shàn,yún xì bù chéng yī。