古诗词

前出塞九首(其六)

杜甫

挽弓当挽强,用箭当用长。wǎn gōng dāng wǎn qiáng,yòng jiàn dāng yòng zhǎng。
射人先射马,擒贼先擒王。shè rén xiān shè mǎ,qín zéi xiān qín wáng。
杀人亦有限,列国自有疆。shā rén yì yǒu xiàn,liè guó zì yǒu jiāng。
苟能制侵陵,岂在多杀伤!gǒu néng zhì qīn líng,qǐ zài duō shā shāng!
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

题郪县郭三十二明府茅屋壁

杜甫

江头且系船,为尔独相怜。jiāng tóu qiě xì chuán,wèi ěr dú xiāng lián。
云散灌坛雨,春青彭泽田。yún sàn guàn tán yǔ,chūn qīng péng zé tián。
频惊适小国,一拟问高天。pín jīng shì xiǎo guó,yī nǐ wèn gāo tiān。
别后巴东路,逢人问几贤。bié hòu bā dōng lù,féng rén wèn jǐ xián。

随章留后新亭会送诸君

杜甫

新亭有高会,行子得良时。xīn tíng yǒu gāo huì,xíng zi dé liáng shí。
日动映江幕,风鸣排槛旗。rì dòng yìng jiāng mù,fēng míng pái kǎn qí。
绝荤终不改,劝酒欲无词。jué hūn zhōng bù gǎi,quàn jiǔ yù wú cí。
已堕岘山泪,因题零雨诗。yǐ duò xiàn shān lèi,yīn tí líng yǔ shī。

东津送韦讽摄阆州录事

杜甫

闻说江山好,怜君吏隐兼。wén shuō jiāng shān hǎo,lián jūn lì yǐn jiān。
宠行舟远泛,怯别酒频添。chǒng xíng zhōu yuǎn fàn,qiè bié jiǔ pín tiān。
推荐非承乏,操持必去嫌。tuī jiàn fēi chéng fá,cāo chí bì qù xián。
他时如按县,不得慢陶潜。tā shí rú àn xiàn,bù dé màn táo qián。

客旧馆

杜甫

陈迹随人事,初秋别此亭。chén jì suí rén shì,chū qiū bié cǐ tíng。
重来梨叶赤,依旧竹林青。zhòng lái lí yè chì,yī jiù zhú lín qīng。
风幔何时卷,寒砧昨夜声。fēng màn hé shí juǎn,hán zhēn zuó yè shēng。
无由出江汉,愁绪月冥冥。wú yóu chū jiāng hàn,chóu xù yuè míng míng。

阆州奉送二十四舅使自京赴任青城

杜甫

闻道王乔舄,名因太史传。wén dào wáng qiáo xì,míng yīn tài shǐ chuán。
如何碧鸡使,把诏紫微天。rú hé bì jī shǐ,bǎ zhào zǐ wēi tiān。
秦岭愁回马,涪江醉泛船。qín lǐng chóu huí mǎ,fú jiāng zuì fàn chuán。
青城漫污杂,吾舅意凄然。qīng chéng màn wū zá,wú jiù yì qī rán。

愁坐

杜甫

高斋常见野,愁坐更临门。gāo zhāi cháng jiàn yě,chóu zuò gèng lín mén。
十月山寒重,孤城月水昏。shí yuè shān hán zhòng,gū chéng yuè shuǐ hūn。
葭萌氐种迥,左担犬戎存。jiā méng dī zhǒng jiǒng,zuǒ dān quǎn róng cún。
终日忧奔走,归期未敢论。zhōng rì yōu bēn zǒu,guī qī wèi gǎn lùn。

去蜀

杜甫

五载客蜀郡,一年居梓州。wǔ zài kè shǔ jùn,yī nián jū zǐ zhōu。
如何关塞阻,转作潇湘游。rú hé guān sāi zǔ,zhuǎn zuò xiāo xiāng yóu。
世事已黄发,残生随白鸥。shì shì yǐ huáng fā,cán shēng suí bái ōu。
安危大臣在,不必泪长流。ān wēi dà chén zài,bù bì lèi zhǎng liú。

放船

杜甫

收帆下急水,卷幔逐回滩。shōu fān xià jí shuǐ,juǎn màn zhú huí tān。
江市戎戎暗,山云淰淰寒。jiāng shì róng róng àn,shān yún niǎn niǎn hán。
村荒无径入,独鸟怪人看。cūn huāng wú jìng rù,dú niǎo guài rén kàn。
已泊城楼底,何曾夜色阑。yǐ pō chéng lóu dǐ,hé céng yè sè lán。

送王侍御往东川放生池祖席

杜甫

东川诗友合,此赠怯轻为。dōng chuān shī yǒu hé,cǐ zèng qiè qīng wèi。
况复传宗近,空然惜别离。kuàng fù chuán zōng jìn,kōng rán xī bié lí。
梅花交近野,草色向平池。méi huā jiāo jìn yě,cǎo sè xiàng píng chí。
傥忆江边卧,归期愿早知。tǎng yì jiāng biān wò,guī qī yuàn zǎo zhī。

惠义寺送王少尹赴成都

杜甫

苒苒谷中寺,娟娟林表峰。rǎn rǎn gǔ zhōng sì,juān juān lín biǎo fēng。
阑干上处远,结构坐来重。lán gàn shàng chù yuǎn,jié gòu zuò lái zhòng。
骑马行春径,衣冠起晚钟。qí mǎ xíng chūn jìng,yī guān qǐ wǎn zhōng。
云门青寂寂,此别惜相从。yún mén qīng jì jì,cǐ bié xī xiāng cóng。

避地

杜甫

避地岁时晚,窜身筋骨劳。bì dì suì shí wǎn,cuàn shēn jīn gǔ láo。
诗书遂墙壁,奴仆且旌旄。shī shū suì qiáng bì,nú pū qiě jīng máo。
行在仅闻信,此生随所遭。xíng zài jǐn wén xìn,cǐ shēng suí suǒ zāo。
神尧旧天下,会见出腥臊。shén yáo jiù tiān xià,huì jiàn chū xīng sāo。

九日登梓州城

杜甫

客心惊暮序,宾雁下襄州。kè xīn jīng mù xù,bīn yàn xià xiāng zhōu。
共赏重阳节,言寻戏马游。gòng shǎng zhòng yáng jié,yán xún xì mǎ yóu。
湖风秋戍柳,江雨暗山楼。hú fēng qiū shù liǔ,jiāng yǔ àn shān lóu。
且酌东篱菊,聊祛南国愁。qiě zhuó dōng lí jú,liáo qū nán guó chóu。

遣忧

杜甫

乱离知又甚,消息苦难真。luàn lí zhī yòu shén,xiāo xī kǔ nán zhēn。
受谏无今日,临危忆古人。shòu jiàn wú jīn rì,lín wēi yì gǔ rén。
纷纷乘白马,攘攘著黄巾。fēn fēn chéng bái mǎ,rǎng rǎng zhù huáng jīn。
隋氏留宫室,焚烧何太频。suí shì liú gōng shì,fén shāo hé tài pín。

汉州王大录事宅作

杜甫

南溪老病客,相见下肩舆。nán xī lǎo bìng kè,xiāng jiàn xià jiān yú。
近发看乌帽,催莼煮白鱼。jìn fā kàn wū mào,cuī chún zhǔ bái yú。
宅中平岸水,身外满床书。zhái zhōng píng àn shuǐ,shēn wài mǎn chuáng shū。
忆尔才名叔,含悽意有馀。yì ěr cái míng shū,hán qī yì yǒu yú。

寒食夜苏二宅

杜甫

寒食明堪坐,春参夕已垂。hán shí míng kān zuò,chūn cān xī yǐ chuí。
好风经柳叶,清月照花枝。hǎo fēng jīng liǔ yè,qīng yuè zhào huā zhī。
客泪闻歌掩,归心畏酒知。kè lèi wén gē yǎn,guī xīn wèi jiǔ zhī。
佳辰邀赏遍,忽忽更何为?jiā chén yāo shǎng biàn,hū hū gèng hé wèi?