古诗词

自京赴奉先县咏怀五百字

杜甫

杜陵有布衣,老大意转拙。dù líng yǒu bù yī,lǎo dà yì zhuǎn zhuō。
许身一何愚,窃比稷与契。xǔ shēn yī hé yú,qiè bǐ jì yǔ qì。
居然成濩落,白首甘契阔。jū rán chéng huò luò,bái shǒu gān qì kuò。
盖棺事则已,此志常觊豁。gài guān shì zé yǐ,cǐ zhì cháng jì huō。
穷年忧黎元,叹息肠内热。qióng nián yōu lí yuán,tàn xī cháng nèi rè。
取笑同学翁,浩歌弥激烈。qǔ xiào tóng xué wēng,hào gē mí jī liè。
非无江海志,潇洒送日月。fēi wú jiāng hǎi zhì,xiāo sǎ sòng rì yuè。
生逢尧舜君,不忍便永诀。shēng féng yáo shùn jūn,bù rěn biàn yǒng jué。
当今廊庙具,构厦岂云缺。dāng jīn láng miào jù,gòu shà qǐ yún quē。
葵藿倾太阳,物性固莫夺。kuí huò qīng tài yáng,wù xìng gù mò duó。
顾惟蝼蚁辈,但自求其穴。gù wéi lóu yǐ bèi,dàn zì qiú qí xué。
胡为慕大鲸,辄拟偃溟渤。hú wèi mù dà jīng,zhé nǐ yǎn míng bó。
以兹误生理,独耻事干谒。yǐ zī wù shēng lǐ,dú chǐ shì gàn yè。
兀兀遂至今,忍为尘埃没。wù wù suì zhì jīn,rěn wèi chén āi méi。
终愧巢与由,未能易其节。zhōng kuì cháo yǔ yóu,wèi néng yì qí jié。
沉饮聊自遣,放歌破愁绝。chén yǐn liáo zì qiǎn,fàng gē pò chóu jué。
岁暮百草零,疾风高冈裂。suì mù bǎi cǎo líng,jí fēng gāo gāng liè。
天衢阴峥嵘,客子中夜发。tiān qú yīn zhēng róng,kè zi zhōng yè fā。
霜严衣带断,指直不得结。shuāng yán yī dài duàn,zhǐ zhí bù dé jié。
凌晨过骊山,御榻在嵽嵲。líng chén guò lí shān,yù tà zài dié niè。
蚩尤塞寒空,蹴蹋崖谷滑。chī yóu sāi hán kōng,cù tà yá gǔ huá。
瑶池气郁律,羽林相摩戛。yáo chí qì yù lǜ,yǔ lín xiāng mó jiá。
君臣留欢娱,乐动殷樛嶱。jūn chén liú huān yú,lè dòng yīn jiū kě。
赐浴皆长缨,与宴非短褐。cì yù jiē zhǎng yīng,yǔ yàn fēi duǎn hè。
彤庭所分帛,本自寒女出。tóng tíng suǒ fēn bó,běn zì hán nǚ chū。
鞭挞其夫家,聚敛贡城阙。biān tà qí fū jiā,jù liǎn gòng chéng quē。
圣人筐篚恩,实欲邦国活。shèng rén kuāng fěi ēn,shí yù bāng guó huó。
臣如忽至理,君岂弃此物。chén rú hū zhì lǐ,jūn qǐ qì cǐ wù。
多士盈朝廷,仁者宜战栗。duō shì yíng cháo tíng,rén zhě yí zhàn lì。
况闻内金盘,尽在卫霍室。kuàng wén nèi jīn pán,jǐn zài wèi huò shì。
中堂舞神仙,烟雾散玉质。zhōng táng wǔ shén xiān,yān wù sàn yù zhì。
暖客貂鼠裘,悲管逐清瑟。nuǎn kè diāo shǔ qiú,bēi guǎn zhú qīng sè。
劝客驼蹄羹,霜橙压香橘。quàn kè tuó tí gēng,shuāng chéng yā xiāng jú。
朱门酒肉臭,路有冻死骨。zhū mén jiǔ ròu chòu,lù yǒu dòng sǐ gǔ。
荣枯咫尺异,惆怅难再述。róng kū zhǐ chǐ yì,chóu chàng nán zài shù。
北辕就泾渭,官渡又改辙。běi yuán jiù jīng wèi,guān dù yòu gǎi zhé。
群冰从西下,极目高崒兀。qún bīng cóng xī xià,jí mù gāo zú wù。
疑是崆峒来,恐触天柱折。yí shì kōng dòng lái,kǒng chù tiān zhù zhé。
河梁幸未坼,枝撑声窸窣。hé liáng xìng wèi chè,zhī chēng shēng xī sū。
行旅相攀援,川广不可越。xíng lǚ xiāng pān yuán,chuān guǎng bù kě yuè。
老妻寄异县,十口隔风雪。lǎo qī jì yì xiàn,shí kǒu gé fēng xuě。
谁能久不顾,庶往共饥渴。shuí néng jiǔ bù gù,shù wǎng gòng jī kě。
入门闻号啕,幼子饥已卒。rù mén wén hào táo,yòu zi jī yǐ zú。
吾宁舍一哀,里巷亦呜咽。wú níng shě yī āi,lǐ xiàng yì wū yàn。
所愧为人父,无食致夭折。suǒ kuì wèi rén fù,wú shí zhì yāo zhé。
岂知秋禾登,贫窭有仓卒。qǐ zhī qiū hé dēng,pín jù yǒu cāng zú。
生常免租税,名不隶征伐。shēng cháng miǎn zū shuì,míng bù lì zhēng fá。
抚迹犹酸辛,平人固骚屑。fǔ jì yóu suān xīn,píng rén gù sāo xiè。
默思失业徒,因念远戍卒。mò sī shī yè tú,yīn niàn yuǎn shù zú。
忧端齐终南,澒洞不可掇。yōu duān qí zhōng nán,hòng dòng bù kě duō。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

清明二首

杜甫

【其一】
朝来新火起新烟,湖色春光净客船。cháo lái xīn huǒ qǐ xīn yān,hú sè chūn guāng jìng kè chuán。
绣羽衔花他自得,红颜骑竹我无缘。xiù yǔ xián huā tā zì dé,hóng yán qí zhú wǒ wú yuán。
胡童结束还难有,楚女腰肢亦可怜。hú tóng jié shù hái nán yǒu,chǔ nǚ yāo zhī yì kě lián。
不见定王城旧处,长怀贾傅井依然。bù jiàn dìng wáng chéng jiù chù,zhǎng huái jiǎ fù jǐng yī rán。
虚沾焦举为寒食,实藉严君卖卜钱。xū zhān jiāo jǔ wèi hán shí,shí jí yán jūn mài bo qián。
钟鼎山林各天性,浊醪粗饭任吾年。zhōng dǐng shān lín gè tiān xìng,zhuó láo cū fàn rèn wú nián。
【其二】
此身飘泊苦西东,右臂偏枯半耳聋。cǐ shēn piāo pō kǔ xī dōng,yòu bì piān kū bàn ěr lóng。
寂寂系舟双下泪,悠悠伏枕左书空。jì jì xì zhōu shuāng xià lèi,yōu yōu fú zhěn zuǒ shū kōng。
十年蹴踘将雏远,万里秋千习俗同。shí nián cù jū jiāng chú yuǎn,wàn lǐ qiū qiān xí sú tóng。
旅雁上云归紫塞,家人钻火用青枫。lǚ yàn shàng yún guī zǐ sāi,jiā rén zuān huǒ yòng qīng fēng。
秦城楼阁烟花里,汉主山河锦锈中。qín chéng lóu gé yān huā lǐ,hàn zhǔ shān hé jǐn xiù zhōng。
春水春来洞庭阔,白蘋愁杀白头翁。chūn shuǐ chūn lái dòng tíng kuò,bái píng chóu shā bái tóu wēng。

清明二首(其二)

杜甫

此身飘泊苦西东,右臂偏枯半耳聋。cǐ shēn piāo pō kǔ xī dōng,yòu bì piān kū bàn ěr lóng。
寂寂系舟双下泪,悠悠伏枕左书空。jì jì xì zhōu shuāng xià lèi,yōu yōu fú zhěn zuǒ shū kōng。
十年蹴鞠将雏远,万里秋千习俗同。shí nián cù jū jiāng chú yuǎn,wàn lǐ qiū qiān xí sú tóng。
旅雁上云归紫塞,家人钻火用青枫。lǚ yàn shàng yún guī zǐ sāi,jiā rén zuān huǒ yòng qīng fēng。
秦城楼阁烟花里,汉主山河锦绣中。qín chéng lóu gé yān huā lǐ,hàn zhǔ shān hé jǐn xiù zhōng。
风水春来洞庭阔,白蘋愁杀白头翁。fēng shuǐ chūn lái dòng tíng kuò,bái píng chóu shā bái tóu wēng。

奉赠韦左丞二十二韵

杜甫

纨袴不饿死,儒冠多误身。wán kù bù è sǐ,rú guān duō wù shēn。
丈人试静听,贱子请具陈。zhàng rén shì jìng tīng,jiàn zi qǐng jù chén。
甫昔少年日,早充观国宾。fǔ xī shǎo nián rì,zǎo chōng guān guó bīn。
读书破万卷,下笔如有神。dú shū pò wàn juǎn,xià bǐ rú yǒu shén。
赋料扬雄敌,诗看子建亲。fù liào yáng xióng dí,shī kàn zi jiàn qīn。
李邕求识面,王翰愿卜邻。lǐ yōng qiú shí miàn,wáng hàn yuàn bo lín。
自谓颇挺出,立登要路津。zì wèi pǒ tǐng chū,lì dēng yào lù jīn。
致君尧舜上,再使风俗淳。zhì jūn yáo shùn shàng,zài shǐ fēng sú chún。
此意竟萧条,行歌非隐沦。cǐ yì jìng xiāo tiáo,xíng gē fēi yǐn lún。
骑驴三十载,旅食京华春。qí lǘ sān shí zài,lǚ shí jīng huá chūn。
朝扣富儿门,暮随肥马尘。cháo kòu fù ér mén,mù suí féi mǎ chén。
残杯与冷炙,到处潜悲辛。cán bēi yǔ lěng zhì,dào chù qián bēi xīn。
主上顷见徵,歘然欲求伸。zhǔ shàng qǐng jiàn zhēng,chuā rán yù qiú shēn。
青冥却垂翅,蹭蹬无纵鳞。qīng míng què chuí chì,cèng dēng wú zòng lín。
甚愧丈人厚,甚知丈人真。shén kuì zhàng rén hòu,shén zhī zhàng rén zhēn。
每于百僚上,猥诵佳句新。měi yú bǎi liáo shàng,wěi sòng jiā jù xīn。
窃效贡公喜,难甘原宪贫。qiè xiào gòng gōng xǐ,nán gān yuán xiàn pín。
焉能心怏怏,只是走踆踆。yān néng xīn yàng yàng,zhǐ shì zǒu cūn cūn。
今欲东入海,即将西去秦。jīn yù dōng rù hǎi,jí jiāng xī qù qín。
尚怜终南山,回首清渭滨。shàng lián zhōng nán shān,huí shǒu qīng wèi bīn。
常拟报一饭,况怀辞大臣。cháng nǐ bào yī fàn,kuàng huái cí dà chén。
白鸥没浩荡,万里谁能驯。bái ōu méi hào dàng,wàn lǐ shuí néng xùn。

送高三十五书记

杜甫

崆峒小麦熟,且愿休王师。kōng dòng xiǎo mài shú,qiě yuàn xiū wáng shī。
请公问主将,焉用穷荒为。qǐng gōng wèn zhǔ jiāng,yān yòng qióng huāng wèi。
饥鹰未饱肉,侧翅随人飞。jī yīng wèi bǎo ròu,cè chì suí rén fēi。
高生跨鞍马,有似幽并儿。gāo shēng kuà ān mǎ,yǒu shì yōu bìng ér。
脱身簿尉中,始与捶楚辞。tuō shēn bù wèi zhōng,shǐ yǔ chuí chǔ cí。
借问今何官,触热向武威。jiè wèn jīn hé guān,chù rè xiàng wǔ wēi。
答云一书记,所愧国士知。dá yún yī shū jì,suǒ kuì guó shì zhī。
人实不易知,更须慎其仪。rén shí bù yì zhī,gèng xū shèn qí yí。
十年出幕府,自可持旌麾。shí nián chū mù fǔ,zì kě chí jīng huī。
此行既特达,足以慰所思。cǐ xíng jì tè dá,zú yǐ wèi suǒ sī。
男儿功名遂,亦在老大时。nán ér gōng míng suì,yì zài lǎo dà shí。
常恨结驩浅,各在天一涯。cháng hèn jié huān qiǎn,gè zài tiān yī yá。
又如参与商,惨惨中肠悲。yòu rú cān yǔ shāng,cǎn cǎn zhōng cháng bēi。
惊风吹鸿鹄,不得相追随。jīng fēng chuī hóng gǔ,bù dé xiāng zhuī suí。
黄尘翳沙漠,念子何当归。huáng chén yì shā mò,niàn zi hé dāng guī。
边城有馀力,早寄从军诗。biān chéng yǒu yú lì,zǎo jì cóng jūn shī。

赠李白·五古

杜甫

二年客东都,所历厌机巧。èr nián kè dōng dōu,suǒ lì yàn jī qiǎo。
野人对羶腥,蔬食常不饱。yě rén duì shān xīng,shū shí cháng bù bǎo。
岂无青精饭,使我颜色好。qǐ wú qīng jīng fàn,shǐ wǒ yán sè hǎo。
苦乏大药资,山林迹如扫。kǔ fá dà yào zī,shān lín jì rú sǎo。
李侯金闺彦,脱身事幽讨。lǐ hóu jīn guī yàn,tuō shēn shì yōu tǎo。
亦有梁宋游,方期拾瑶草。yì yǒu liáng sòng yóu,fāng qī shí yáo cǎo。

游龙门奉先寺

杜甫

已从招提游,更宿招提境。yǐ cóng zhāo tí yóu,gèng sù zhāo tí jìng。
阴壑生虚籁,月林散清影。yīn hè shēng xū lài,yuè lín sàn qīng yǐng。
天阙象纬逼,云卧衣裳冷。tiān quē xiàng wěi bī,yún wò yī shang lěng。
欲觉闻晨钟,令人发深省。yù jué wén chén zhōng,lìng rén fā shēn shěng。

同李太守登历下古城员外新亭亭对鹊湖

杜甫

新亭结搆罢,隐见清湖阴。xīn tíng jié gòu bà,yǐn jiàn qīng hú yīn。
迹籍台观旧,气溟海岳深。jì jí tái guān jiù,qì míng hǎi yuè shēn。
圆荷想自昔,遗堞感至今。yuán hé xiǎng zì xī,yí dié gǎn zhì jīn。
芳宴此时具,哀丝千古心。fāng yàn cǐ shí jù,āi sī qiān gǔ xīn。
主称寿尊客,筵秩宴北林。zhǔ chēng shòu zūn kè,yán zhì yàn běi lín。
不阻蓬荜兴,得兼梁甫吟。bù zǔ péng bì xīng,dé jiān liáng fǔ yín。

玄都坛歌寄元逸人

杜甫

故人昔隐东蒙峰,已佩含景苍精龙。gù rén xī yǐn dōng méng fēng,yǐ pèi hán jǐng cāng jīng lóng。
故人今居子午谷,独在阴崖结茅屋。gù rén jīn jū zi wǔ gǔ,dú zài yīn yá jié máo wū。
屋前太古玄都坛,青石漠漠常风寒。wū qián tài gǔ xuán dōu tán,qīng shí mò mò cháng fēng hán。
子规夜啼山竹裂,王母昼下云旗翻。zi guī yè tí shān zhú liè,wáng mǔ zhòu xià yún qí fān。
知君此计成长往,芝草琅玕日应长。zhī jūn cǐ jì chéng zhǎng wǎng,zhī cǎo láng gān rì yīng zhǎng。
铁锁高垂不可攀,致身福地何萧爽。tiě suǒ gāo chuí bù kě pān,zhì shēn fú dì hé xiāo shuǎng。

今夕行

杜甫

今夕何夕岁云徂,更长烛明不可孤。jīn xī hé xī suì yún cú,gèng zhǎng zhú míng bù kě gū。
咸阳客舍一事无,相与博塞为欢娱。xián yáng kè shě yī shì wú,xiāng yǔ bó sāi wèi huān yú。
冯陵大叫呼五白,袒跣不肯成枭卢。féng líng dà jiào hū wǔ bái,tǎn xiǎn bù kěn chéng xiāo lú。
英雄有时亦如此,邂逅岂即非良图。yīng xióng yǒu shí yì rú cǐ,xiè hòu qǐ jí fēi liáng tú。
君莫笑刘毅从来布衣愿,家无儋石输百万。jūn mò xiào liú yì cóng lái bù yī yuàn,jiā wú dān shí shū bǎi wàn。

贫交行

杜甫

翻手作云覆手雨,纷纷轻薄何须数。fān shǒu zuò yún fù shǒu yǔ,fēn fēn qīng báo hé xū shù。
君不见管鲍贫时交,此道今人弃如土。jūn bù jiàn guǎn bào pín shí jiāo,cǐ dào jīn rén qì rú tǔ。

高都护骢马行

杜甫

安西都护胡青骢,声价歘然来向东。ān xī dōu hù hú qīng cōng,shēng jià chuā rán lái xiàng dōng。
此马临阵久无敌,与人一心成大功。cǐ mǎ lín zhèn jiǔ wú dí,yǔ rén yī xīn chéng dà gōng。
功成惠养随所致,飘飘远自流沙至。gōng chéng huì yǎng suí suǒ zhì,piāo piāo yuǎn zì liú shā zhì。
雄姿未受伏枥恩,猛气犹思战场利。xióng zī wèi shòu fú lì ēn,měng qì yóu sī zhàn chǎng lì。
腕促蹄高如踣铁,交河几蹴曾冰裂。wàn cù tí gāo rú bó tiě,jiāo hé jǐ cù céng bīng liè。
五花散作云满身,万里方看汗流血。wǔ huā sàn zuò yún mǎn shēn,wàn lǐ fāng kàn hàn liú xuè。
长安壮儿不敢骑,走过掣电倾城知。zhǎng ān zhuàng ér bù gǎn qí,zǒu guò chè diàn qīng chéng zhī。
青丝络头为君老,何由却出横门道。qīng sī luò tóu wèi jūn lǎo,hé yóu què chū héng mén dào。

天育骠骑歌

杜甫

吾闻天子之马走千里,今之画图无乃是。wú wén tiān zi zhī mǎ zǒu qiān lǐ,jīn zhī huà tú wú nǎi shì。
是何意态雄且杰,骏尾萧梢朔风起。shì hé yì tài xióng qiě jié,jùn wěi xiāo shāo shuò fēng qǐ。
毛为绿缥两耳黄,眼有紫燄双瞳方。máo wèi lǜ piāo liǎng ěr huáng,yǎn yǒu zǐ yàn shuāng tóng fāng。
矫矫龙性合变化,卓立天骨森开张。jiǎo jiǎo lóng xìng hé biàn huà,zhuó lì tiān gǔ sēn kāi zhāng。
伊昔太仆张景顺,监牧攻驹阅清峻。yī xī tài pū zhāng jǐng shùn,jiān mù gōng jū yuè qīng jùn。
遂令大奴守天育,别养骥子怜神俊。suì lìng dà nú shǒu tiān yù,bié yǎng jì zi lián shén jùn。
当时四十万匹马,张公叹其材尽下。dāng shí sì shí wàn pǐ mǎ,zhāng gōng tàn qí cái jǐn xià。
故独写真传世人,见之座右久更新。gù dú xiě zhēn chuán shì rén,jiàn zhī zuò yòu jiǔ gèng xīn。
年多物化空形影,呜呼健步无由骋。nián duō wù huà kōng xíng yǐng,wū hū jiàn bù wú yóu chěng。
如今岂无騕褭与骅骝,时无王良伯乐死即休。rú jīn qǐ wú yǎo niǎo yǔ huá liú,shí wú wáng liáng bó lè sǐ jí xiū。

白丝行

杜甫

缫丝须长不须白,越罗蜀锦金粟尺。sāo sī xū zhǎng bù xū bái,yuè luó shǔ jǐn jīn sù chǐ。
象床玉手乱殷红,万草千花动凝碧。xiàng chuáng yù shǒu luàn yīn hóng,wàn cǎo qiān huā dòng níng bì。
已悲素质随时染,裂下鸣机色相射。yǐ bēi sù zhì suí shí rǎn,liè xià míng jī sè xiāng shè。
美人细意熨帖平,裁缝灭尽针线迹。měi rén xì yì yùn tiē píng,cái fèng miè jǐn zhēn xiàn jì。
春天衣著为君舞,蛱蝶飞来黄鹂语。chūn tiān yī zhù wèi jūn wǔ,jiá dié fēi lái huáng lí yǔ。
落絮游丝亦有情,随风照日宜轻举。luò xù yóu sī yì yǒu qíng,suí fēng zhào rì yí qīng jǔ。
香汗轻尘污颜色,开新合故置何许。xiāng hàn qīng chén wū yán sè,kāi xīn hé gù zhì hé xǔ。
君不见才士汲引难,恐惧弃捐忍羁旅。jūn bù jiàn cái shì jí yǐn nán,kǒng jù qì juān rěn jī lǚ。

秋雨叹三首

杜甫

雨中百草秋烂死,阶下决明颜色鲜。yǔ zhōng bǎi cǎo qiū làn sǐ,jiē xià jué míng yán sè xiān。
着叶满枝翠羽盖,开花无数黄金钱。zhe yè mǎn zhī cuì yǔ gài,kāi huā wú shù huáng jīn qián。
凉风萧萧吹汝急,恐汝后时难独立。liáng fēng xiāo xiāo chuī rǔ jí,kǒng rǔ hòu shí nán dú lì。
堂上书生空白头,临风三嗅馨香泣。táng shàng shū shēng kōng bái tóu,lín fēng sān xiù xīn xiāng qì。

秋雨叹三首

杜甫

阑风长雨秋纷纷,四海八荒同一云。lán fēng zhǎng yǔ qiū fēn fēn,sì hǎi bā huāng tóng yī yún。
去马来牛不复辨,浊泾清渭何当分。qù mǎ lái niú bù fù biàn,zhuó jīng qīng wèi hé dāng fēn。
禾头生耳黍穗黑,农夫田妇无消息。hé tóu shēng ěr shǔ suì hēi,nóng fū tián fù wú xiāo xī。
城中斗米换衾裯,相许宁论两相直。chéng zhōng dòu mǐ huàn qīn chóu,xiāng xǔ níng lùn liǎng xiāng zhí。