古诗词

奉先刘少府新画山水障歌

杜甫

堂上不合生枫树,怪底江山起烟雾!táng shàng bù hé shēng fēng shù,guài dǐ jiāng shān qǐ yān wù!
闻君扫却《赤县图》,乘兴遣画沧洲趣。wén jūn sǎo què chì xiàn tú,chéng xīng qiǎn huà cāng zhōu qù。
画师亦无数,好手不可遇。huà shī yì wú shù,hǎo shǒu bù kě yù。
对此融心神,知君重毫素。duì cǐ róng xīn shén,zhī jūn zhòng háo sù。
岂但祁岳与郑虔,笔迹远过杨契丹。qǐ dàn qí yuè yǔ zhèng qián,bǐ jì yuǎn guò yáng qì dān。
得非玄圃裂,无乃萧湘翻?dé fēi xuán pǔ liè,wú nǎi xiāo xiāng fān?
悄然坐我天姥下,耳边已似闻清猿。qiāo rán zuò wǒ tiān lǎo xià,ěr biān yǐ shì wén qīng yuán。
反思前夜风雨急,乃是蒲城鬼神入。fǎn sī qián yè fēng yǔ jí,nǎi shì pú chéng guǐ shén rù。
元气淋漓障犹湿,真宰上诉天应泣。yuán qì lín lí zhàng yóu shī,zhēn zǎi shàng sù tiān yīng qì。
野亭春还杂花远,渔翁暝踏孤舟立。yě tíng chūn hái zá huā yuǎn,yú wēng míng tà gū zhōu lì。
沧浪水深青溟阔,欹岸侧岛秋毫末。cāng làng shuǐ shēn qīng míng kuò,yī àn cè dǎo qiū háo mò。
不见湘妃鼓瑟时,至今斑竹临江活。bù jiàn xiāng fēi gǔ sè shí,zhì jīn bān zhú lín jiāng huó。
刘侯天机精,爱画入骨髓。liú hóu tiān jī jīng,ài huà rù gǔ suǐ。
处有两儿郎,挥洒亦莫比。chù yǒu liǎng ér láng,huī sǎ yì mò bǐ。
大儿聪明到,能添老树巅崖里。dà ér cōng míng dào,néng tiān lǎo shù diān yá lǐ。
小儿心孔开,貌得山僧及童子。xiǎo ér xīn kǒng kāi,mào dé shān sēng jí tóng zi。
若耶溪,云门寺。ruò yé xī,yún mén sì。
吾独胡为在泥滓?青鞋布袜从此始。wú dú hú wèi zài ní zǐ?qīng xié bù wà cóng cǐ shǐ。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

遣愤

杜甫

闻道花门将,论功未尽归。wén dào huā mén jiāng,lùn gōng wèi jǐn guī。
自从收帝里,谁复总戎机。zì cóng shōu dì lǐ,shuí fù zǒng róng jī。
蜂虿终怀毒,雷霆可震威。fēng chài zhōng huái dú,léi tíng kě zhèn wēi。
莫令鞭血地,再湿汉臣衣。mò lìng biān xuè dì,zài shī hàn chén yī。

薄暮

杜甫

江水长流地,山云薄暮时。jiāng shuǐ zhǎng liú dì,shān yún báo mù shí。
寒花隐乱草,宿鸟择深枝。hán huā yǐn luàn cǎo,sù niǎo zé shēn zhī。
旧国见何日,高秋心苦悲。jiù guó jiàn hé rì,gāo qiū xīn kǔ bēi。
人生不再好,鬓发白成丝。rén shēng bù zài hǎo,bìn fā bái chéng sī。

西山三首

杜甫

彝界荒山顶,蕃州积雪边。yí jiè huāng shān dǐng,fān zhōu jī xuě biān。
筑城依白帝,转粟上青天。zhù chéng yī bái dì,zhuǎn sù shàng qīng tiān。
蜀将分旗鼓,羌兵助井泉。shǔ jiāng fēn qí gǔ,qiāng bīng zhù jǐng quán。
西戎背和好,杀气日相缠。xī róng bèi hé hǎo,shā qì rì xiāng chán。

西山三首

杜甫

辛苦三城戍,长防万里秋。xīn kǔ sān chéng shù,zhǎng fáng wàn lǐ qiū。
烟尘侵火井,雨雪闭松州。yān chén qīn huǒ jǐng,yǔ xuě bì sōng zhōu。
风动将军幕,天寒使者裘。fēng dòng jiāng jūn mù,tiān hán shǐ zhě qiú。
漫山贼营垒,回首得无忧。màn shān zéi yíng lěi,huí shǒu dé wú yōu。

西山三首

杜甫

子弟犹深入,关城未解围。zi dì yóu shēn rù,guān chéng wèi jiě wéi。
蚕崖铁马瘦,灌口米船稀。cán yá tiě mǎ shòu,guàn kǒu mǐ chuán xī。
辩士安边策,元戎决胜威。biàn shì ān biān cè,yuán róng jué shèng wēi。
今朝乌鹊喜,欲报凯歌归。jīn cháo wū què xǐ,yù bào kǎi gē guī。

薄游

杜甫

淅淅风生砌,团团日隐墙。xī xī fēng shēng qì,tuán tuán rì yǐn qiáng。
遥空秋雁灭,半岭暮云长。yáo kōng qiū yàn miè,bàn lǐng mù yún zhǎng。
病叶多先坠,寒花只暂香。bìng yè duō xiān zhuì,hán huā zhǐ zàn xiāng。
巴城添泪眼,今夜复清光。bā chéng tiān lèi yǎn,jīn yè fù qīng guāng。

赠韦赞善别

杜甫

扶病送君发,自怜犹不归。fú bìng sòng jūn fā,zì lián yóu bù guī。
只应尽客泪,复作掩荆扉。zhǐ yīng jǐn kè lèi,fù zuò yǎn jīng fēi。
江汉故人少,音书从此稀。jiāng hàn gù rén shǎo,yīn shū cóng cǐ xī。
往还二十载,岁晚寸心违。wǎng hái èr shí zài,suì wǎn cùn xīn wéi。

送李卿哗

杜甫

王子思归日,长安已乱兵。wáng zi sī guī rì,zhǎng ān yǐ luàn bīng。
沾衣问行在,走马向承明。zhān yī wèn xíng zài,zǒu mǎ xiàng chéng míng。
暮景巴蜀僻,春风江汉清。mù jǐng bā shǔ pì,chūn fēng jiāng hàn qīng。
晋山虽自弃,魏阙尚含情。jìn shān suī zì qì,wèi quē shàng hán qíng。

城上

杜甫

草满巴西绿,空城白日长。cǎo mǎn bā xī lǜ,kōng chéng bái rì zhǎng。
风吹花片片,春动水茫茫。fēng chuī huā piàn piàn,chūn dòng shuǐ máng máng。
八骏随天子,群臣从武皇。bā jùn suí tiān zi,qún chén cóng wǔ huáng。
遥闻出巡守,早晚遍遐荒。yáo wén chū xún shǒu,zǎo wǎn biàn xiá huāng。

舍弟占归草堂检校聊示此诗

杜甫

久客应吾道,相随独尔来。jiǔ kè yīng wú dào,xiāng suí dú ěr lái。
孰知江路近,频为草堂回。shú zhī jiāng lù jìn,pín wèi cǎo táng huí。
鹅鸭宜长数,柴荆莫浪开。é yā yí zhǎng shù,chái jīng mò làng kāi。
东林竹影薄,腊月更须栽。dōng lín zhú yǐng báo,là yuè gèng xū zāi。

放船

杜甫

送客苍溪县,山寒雨不开。sòng kè cāng xī xiàn,shān hán yǔ bù kāi。
直愁骑马滑,故作泛舟回。zhí chóu qí mǎ huá,gù zuò fàn zhōu huí。
青惜峰峦过,黄知橘柚来。qīng xī fēng luán guò,huáng zhī jú yòu lái。
江流大自在,坐稳兴悠哉。jiāng liú dà zì zài,zuò wěn xīng yōu zāi。

泛江

杜甫

方舟不用楫,极目总无波。fāng zhōu bù yòng jí,jí mù zǒng wú bō。
长日容杯酒,深江净绮罗。zhǎng rì róng bēi jiǔ,shēn jiāng jìng qǐ luó。
乱离还奏乐,飘泊且听歌。luàn lí hái zòu lè,piāo pō qiě tīng gē。
故国流清渭,如今花正多。gù guó liú qīng wèi,rú jīn huā zhèng duō。

陪王使君晦日泛江就黄家亭子二首

杜甫

山豁何时断,江平不肯流。shān huō hé shí duàn,jiāng píng bù kěn liú。
稍知花改岸,始验鸟随舟。shāo zhī huā gǎi àn,shǐ yàn niǎo suí zhōu。
结束多红粉,欢娱恨白头。jié shù duō hóng fěn,huān yú hèn bái tóu。
非君爱人客,晦日更添愁。fēi jūn ài rén kè,huì rì gèng tiān chóu。

陪王使君晦日泛江就黄家亭子二首

杜甫

有径金沙软,无人碧草芳。yǒu jìng jīn shā ruǎn,wú rén bì cǎo fāng。
野畦连蛱蝶,江槛俯鸳鸯。yě qí lián jiá dié,jiāng kǎn fǔ yuān yāng。
日晚烟花乱,风生锦绣香。rì wǎn yān huā luàn,fēng shēng jǐn xiù xiāng。
不须吹急管,衰老易悲伤。bù xū chuī jí guǎn,shuāi lǎo yì bēi shāng。

南征

杜甫

春岸桃花水,云帆枫树林。chūn àn táo huā shuǐ,yún fān fēng shù lín。
偷生长避地,适远更沾襟。tōu shēng zhǎng bì dì,shì yuǎn gèng zhān jīn。
老病南征日,君恩北望心。lǎo bìng nán zhēng rì,jūn ēn běi wàng xīn。
百年歌自苦,未见有知音。bǎi nián gē zì kǔ,wèi jiàn yǒu zhī yīn。