古诗词

龙门

杜甫

龙门横野断,驿树出城来。lóng mén héng yě duàn,yì shù chū chéng lái。
气色皇居近,金银佛寺开。qì sè huáng jū jìn,jīn yín fú sì kāi。
往还时屡改,川水日悠哉。wǎng hái shí lǚ gǎi,chuān shuǐ rì yōu zāi。
相阅征途上,生涯尽几回。xiāng yuè zhēng tú shàng,shēng yá jǐn jǐ huí。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

绝句漫兴九首(其六)

杜甫

懒慢无堪不出村,呼儿日在掩柴门。lǎn màn wú kān bù chū cūn,hū ér rì zài yǎn chái mén。
苍苔浊酒林中静,碧水春风野外昏。cāng tái zhuó jiǔ lín zhōng jìng,bì shuǐ chūn fēng yě wài hūn。

绝句漫兴九首(其七)

杜甫

糁径杨花铺白毡,点溪荷叶叠青钱。sǎn jìng yáng huā pù bái zhān,diǎn xī hé yè dié qīng qián。
笋根雉子无人见,沙上凫雏傍母眠。sǔn gēn zhì zi wú rén jiàn,shā shàng fú chú bàng mǔ mián。

绝句漫兴九首(其八)

杜甫

舍西柔桑叶可拈,江畔细麦复纤纤。shě xī róu sāng yè kě niān,jiāng pàn xì mài fù xiān xiān。
人生几何春已夏,不放香醪如蜜甜。rén shēng jǐ hé chūn yǐ xià,bù fàng xiāng láo rú mì tián。

绝句漫兴九首(其一)

杜甫

隔户杨柳弱袅袅,恰似十五女儿腰。gé hù yáng liǔ ruò niǎo niǎo,qià shì shí wǔ nǚ ér yāo。
谓谁朝来不作意,狂风挽断最长条。wèi shuí cháo lái bù zuò yì,kuáng fēng wǎn duàn zuì zhǎng tiáo。

江头四咏丁香

杜甫

丁香体柔弱,乱结枝犹垫。dīng xiāng tǐ róu ruò,luàn jié zhī yóu diàn。
细叶带浮毛,疏花披素艳。xì yè dài fú máo,shū huā pī sù yàn。
深栽小斋后,庶近幽人占。shēn zāi xiǎo zhāi hòu,shù jìn yōu rén zhàn。
晚堕兰麝中,休怀粉身念。wǎn duò lán shè zhōng,xiū huái fěn shēn niàn。

屏迹三首

杜甫

用拙存吾道,幽居近物情。yòng zhuō cún wú dào,yōu jū jìn wù qíng。
桑麻深雨露,燕雀半生成。sāng má shēn yǔ lù,yàn què bàn shēng chéng。
村鼓时时急,渔舟个个轻。cūn gǔ shí shí jí,yú zhōu gè gè qīng。
杖藜从白首,心迹喜双清。zhàng lí cóng bái shǒu,xīn jì xǐ shuāng qīng。

屏迹三首

杜甫

晚起家何事,无营地转幽。wǎn qǐ jiā hé shì,wú yíng dì zhuǎn yōu。
竹光团野色,舍影漾江流。zhú guāng tuán yě sè,shě yǐng yàng jiāng liú。
失学从儿懒,长贫任妇愁。shī xué cóng ér lǎn,zhǎng pín rèn fù chóu。
百年浑得醉,一月不梳头。bǎi nián hún dé zuì,yī yuè bù shū tóu。

屏迹三首

杜甫

衰颜甘屏迹,幽事供高卧。shuāi yán gān píng jì,yōu shì gōng gāo wò。
鸟下竹根行,龟开萍叶过。niǎo xià zhú gēn xíng,guī kāi píng yè guò。
年荒酒价乏,日并园蔬课。nián huāng jiǔ jià fá,rì bìng yuán shū kè。
犹酌甘泉歌,歌长击樽破。yóu zhuó gān quán gē,gē zhǎng jī zūn pò。

黄草

杜甫

黄草峡西船不归,赤甲山下行人稀。huáng cǎo xiá xī chuán bù guī,chì jiǎ shān xià xíng rén xī。
秦中驿使无消息,蜀道兵戈有是非。qín zhōng yì shǐ wú xiāo xī,shǔ dào bīng gē yǒu shì fēi。
万里秋风吹锦水,谁家别泪湿罗衣。wàn lǐ qiū fēng chuī jǐn shuǐ,shuí jiā bié lèi shī luó yī。
莫愁剑阁终堪据,闻道松州已被围。mò chóu jiàn gé zhōng kān jù,wén dào sōng zhōu yǐ bèi wéi。

王阆州筵奉酬十一舅惜别之作

杜甫

万壑树声满,千崖秋气高。wàn hè shù shēng mǎn,qiān yá qiū qì gāo。
浮舟出郡郭,别酒寄江涛。fú zhōu chū jùn guō,bié jiǔ jì jiāng tāo。
良会不复久,此生何太劳。liáng huì bù fù jiǔ,cǐ shēng hé tài láo。
穷愁但有骨,群盗尚如毛。qióng chóu dàn yǒu gǔ,qún dào shàng rú máo。
吾舅惜分手,使君寒赠袍。wú jiù xī fēn shǒu,shǐ jūn hán zèng páo。
沙头暮黄鸪,失侣自哀号。shā tóu mù huáng gū,shī lǚ zì āi hào。

将赴成都草堂途中有作先寄严郑公五首

杜甫

【其一】
得归茅屋赴成都,直为文翁再剖符。dé guī máo wū fù chéng dōu,zhí wèi wén wēng zài pōu fú。
但使闾阎还揖让,敢论松竹久荒芜。dàn shǐ lǘ yán hái yī ràng,gǎn lùn sōng zhú jiǔ huāng wú。
鱼知丙穴由来美,酒忆郫筒不用酤。yú zhī bǐng xué yóu lái měi,jiǔ yì pí tǒng bù yòng gū。
五马旧曾谙小径,几回书札待潜夫。wǔ mǎ jiù céng ān xiǎo jìng,jǐ huí shū zhá dài qián fū。
【其二】
处处青江带白蘋,故园犹得见残春。chù chù qīng jiāng dài bái píng,gù yuán yóu dé jiàn cán chūn。
雪山斥候无兵马,锦里逢迎有主人。xuě shān chì hòu wú bīng mǎ,jǐn lǐ féng yíng yǒu zhǔ rén。
休怪儿童延俗客,不教鹅鸭恼比邻。xiū guài ér tóng yán sú kè,bù jiào é yā nǎo bǐ lín。
习池未觉风流尽,况复旌州赏更新。xí chí wèi jué fēng liú jǐn,kuàng fù jīng zhōu shǎng gèng xīn。
【其三】
竹寒沙碧浣花溪,菱刺藤梢咫尺迷。zhú hán shā bì huàn huā xī,líng cì téng shāo zhǐ chǐ mí。
过客径须愁出入,居人不自解东西。guò kè jìng xū chóu chū rù,jū rén bù zì jiě dōng xī。
书签药裹封蛛网,野店山桥送马蹄。shū qiān yào guǒ fēng zhū wǎng,yě diàn shān qiáo sòng mǎ tí。
岂藉荒庭春草色,先判一饮醉如泥。qǐ jí huāng tíng chūn cǎo sè,xiān pàn yī yǐn zuì rú ní。
【其四】
常苦沙崩损药栏,也从江槛落风湍。cháng kǔ shā bēng sǔn yào lán,yě cóng jiāng kǎn luò fēng tuān。
新松恨不高千尺,恶竹应须斩万竿。xīn sōng hèn bù gāo qiān chǐ,è zhú yīng xū zhǎn wàn gān。
生理只凭黄阁老,衰颜欲付紫金丹。shēng lǐ zhǐ píng huáng gé lǎo,shuāi yán yù fù zǐ jīn dān。
三年奔走空皮骨,信有人间行路难。sān nián bēn zǒu kōng pí gǔ,xìn yǒu rén jiān xíng lù nán。
【其五】
锦官城西生事微,乌皮几在还思归。jǐn guān chéng xī shēng shì wēi,wū pí jǐ zài hái sī guī。
昔去为忧乱兵入,今来已恐邻人非。xī qù wèi yōu luàn bīng rù,jīn lái yǐ kǒng lín rén fēi。
侧身天地更怀古,回首风尘甘息机。cè shēn tiān dì gèng huái gǔ,huí shǒu fēng chén gān xī jī。
共说总戎云鸟阵,不妨游子芰荷衣。gòng shuō zǒng róng yún niǎo zhèn,bù fáng yóu zi jì hé yī。

黄河二首

杜甫

黄河北岸海西军,椎鼓鸣钟天下闻。huáng hé běi àn hǎi xī jūn,chuí gǔ míng zhōng tiān xià wén。
铁马长鸣不知数,胡人高鼻动成群。tiě mǎ zhǎng míng bù zhī shù,hú rén gāo bí dòng chéng qún。

黄河二首

杜甫

黄河西岸是吾蜀,欲须供给家无粟。huáng hé xī àn shì wú shǔ,yù xū gōng gěi jiā wú sù。
愿驱众庶戴君王,混一车书弃金玉。yuàn qū zhòng shù dài jūn wáng,hùn yī chē shū qì jīn yù。

送舍弟频

杜甫

岷岭南蛮北,徐关东海西。mín lǐng nán mán běi,xú guān dōng hǎi xī。
此行何日到,送汝万行啼。cǐ xíng hé rì dào,sòng rǔ wàn xíng tí。
绝域惟高枕,清风独杖藜。jué yù wéi gāo zhěn,qīng fēng dú zhàng lí。
危时暂相见,衰白意都迷。wēi shí zàn xiāng jiàn,shuāi bái yì dōu mí。

送舍弟频

杜甫

风尘暗不开,汝去几时来。fēng chén àn bù kāi,rǔ qù jǐ shí lái。
兄弟分离苦,形容老病催。xiōng dì fēn lí kǔ,xíng róng lǎo bìng cuī。
江通一柱观,日落望乡台。jiāng tōng yī zhù guān,rì luò wàng xiāng tái。
客意长东北,齐州安在哉。kè yì zhǎng dōng běi,qí zhōu ān zài zāi。