古诗词

留别贾

杜甫

田园须暂往,戎马惜离群。tián yuán xū zàn wǎng,róng mǎ xī lí qún。
去远留诗别,愁多任酒醺。qù yuǎn liú shī bié,chóu duō rèn jiǔ xūn。
一秋常苦雨,今日始无云。yī qiū cháng kǔ yǔ,jīn rì shǐ wú yún。
山路时吹角,那堪处处闻。shān lù shí chuī jiǎo,nà kān chù chù wén。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

戏为双松图歌

杜甫

天下几人画古松,毕宏已老韦偃少。tiān xià jǐ rén huà gǔ sōng,bì hóng yǐ lǎo wéi yǎn shǎo。
绝笔长风起纤末,满堂动色嗟神妙。jué bǐ zhǎng fēng qǐ xiān mò,mǎn táng dòng sè jiē shén miào。
两株惨裂苔藓皮,屈铁交错回高枝,白摧朽骨龙虎死。liǎng zhū cǎn liè tái xiǎn pí,qū tiě jiāo cuò huí gāo zhī,bái cuī xiǔ gǔ lóng hǔ sǐ。
黑入太阴雷雨垂,松根胡僧憩寂寞。hēi rù tài yīn léi yǔ chuí,sōng gēn hú sēng qì jì mò。
庞眉皓首无住著,偏袒右肩露双脚。páng méi hào shǒu wú zhù zhù,piān tǎn yòu jiān lù shuāng jiǎo。
叶里松子僧前落,韦侯韦侯数相见。yè lǐ sōng zi sēng qián luò,wéi hóu wéi hóu shù xiāng jiàn。
我有一匹好东绢,重之不减锦绣段。wǒ yǒu yī pǐ hǎo dōng juàn,zhòng zhī bù jiǎn jǐn xiù duàn。
已命拂拭光凌乱,请公放笔为直干。yǐ mìng fú shì guāng líng luàn,qǐng gōng fàng bǐ wèi zhí gàn。

投简成华两县诸子

杜甫

赤县官曹拥材杰,软裘快马当冰雪。chì xiàn guān cáo yōng cái jié,ruǎn qiú kuài mǎ dāng bīng xuě。
长安苦寒谁独悲,杜陵野老骨欲折。zhǎng ān kǔ hán shuí dú bēi,dù líng yě lǎo gǔ yù zhé。
南山豆苗早荒秽,青门瓜地新冻裂。nán shān dòu miáo zǎo huāng huì,qīng mén guā dì xīn dòng liè。
乡里儿童项领成,朝廷故旧礼数绝。xiāng lǐ ér tóng xiàng lǐng chéng,cháo tíng gù jiù lǐ shù jué。
自然弃掷与时异,况乃疏顽临事拙。zì rán qì zhì yǔ shí yì,kuàng nǎi shū wán lín shì zhuō。
饥卧动即向一旬,敝裘何啻联百结。jī wò dòng jí xiàng yī xún,bì qiú hé chì lián bǎi jié。
君不见空墙日色晚,此老无声泪垂血。jūn bù jiàn kōng qiáng rì sè wǎn,cǐ lǎo wú shēng lèi chuí xuè。

徐卿二子歌

杜甫

君不见徐卿二子生绝奇,感应吉梦相追随。jūn bù jiàn xú qīng èr zi shēng jué qí,gǎn yīng jí mèng xiāng zhuī suí。
孔子释氏亲抱送,并是天上麒麟儿。kǒng zi shì shì qīn bào sòng,bìng shì tiān shàng qí lín ér。
大儿九龄色清澈,秋水为神玉为骨。dà ér jiǔ líng sè qīng chè,qiū shuǐ wèi shén yù wèi gǔ。
小儿五岁气食牛,满堂宾客皆回头。xiǎo ér wǔ suì qì shí niú,mǎn táng bīn kè jiē huí tóu。
吾知徐公百不忧,积善衮衮生公侯。wú zhī xú gōng bǎi bù yōu,jī shàn gǔn gǔn shēng gōng hóu。
丈夫生儿有如此二雏者,名位岂肯悲微休。zhàng fū shēng ér yǒu rú cǐ èr chú zhě,míng wèi qǐ kěn bēi wēi xiū。

病柏

杜甫

有柏生崇冈,童童状车盖。yǒu bǎi shēng chóng gāng,tóng tóng zhuàng chē gài。
偃蹙龙虎姿,主当风云会。yǎn cù lóng hǔ zī,zhǔ dāng fēng yún huì。
神明依正直,故老多再拜。shén míng yī zhèng zhí,gù lǎo duō zài bài。
岂知千年根,中路颜色坏。qǐ zhī qiān nián gēn,zhōng lù yán sè huài。
出非不得地,蟠据亦高大。chū fēi bù dé dì,pán jù yì gāo dà。
岁寒忽无凭,日夜柯叶改。suì hán hū wú píng,rì yè kē yè gǎi。
丹凤领九雏,哀鸣翔其外。dān fèng lǐng jiǔ chú,āi míng xiáng qí wài。
鸱鸮志意满,养子穿穴内。chī xiāo zhì yì mǎn,yǎng zi chuān xué nèi。
客从何乡来,伫立久吁怪。kè cóng hé xiāng lái,zhù lì jiǔ xū guài。
静求元精理,浩荡难倚赖。jìng qiú yuán jīng lǐ,hào dàng nán yǐ lài。

病橘

杜甫

群橘少生意,虽多亦奚为。qún jú shǎo shēng yì,suī duō yì xī wèi。
惜哉结实小,酸涩如棠梨。xī zāi jié shí xiǎo,suān sè rú táng lí。
剖之尽蠹虫,采掇爽其宜。pōu zhī jǐn dù chóng,cǎi duō shuǎng qí yí。
纷然不适口,岂只存其皮。fēn rán bù shì kǒu,qǐ zhǐ cún qí pí。
萧萧半死叶,未忍别故枝。xiāo xiāo bàn sǐ yè,wèi rěn bié gù zhī。
玄冬霜雪积,况乃回风吹。xuán dōng shuāng xuě jī,kuàng nǎi huí fēng chuī。
尝闻蓬莱殿,罗列潇湘姿。cháng wén péng lái diàn,luó liè xiāo xiāng zī。
此物岁不稔,玉食失光辉。cǐ wù suì bù rěn,yù shí shī guāng huī。
寇盗尚凭陵,当君减膳时。kòu dào shàng píng líng,dāng jūn jiǎn shàn shí。
汝病是天意,吾谂罪有司。rǔ bìng shì tiān yì,wú shěn zuì yǒu sī。
忆昔南海使,奔腾献荔支。yì xī nán hǎi shǐ,bēn téng xiàn lì zhī。
百马死山谷,到今耆旧悲。bǎi mǎ sǐ shān gǔ,dào jīn qí jiù bēi。

枯棕

杜甫

蜀门多棕榈,高者十八九。shǔ mén duō zōng lǘ,gāo zhě shí bā jiǔ。
其皮割剥甚,虽众亦易朽。qí pí gē bō shén,suī zhòng yì yì xiǔ。
徒布如云叶,青黄岁寒后。tú bù rú yún yè,qīng huáng suì hán hòu。
交横集斧斤,凋丧先蒲柳。jiāo héng jí fǔ jīn,diāo sàng xiān pú liǔ。
伤时苦军乏,一物官尽取。shāng shí kǔ jūn fá,yī wù guān jǐn qǔ。
嗟尔江汉人,生成复何有。jiē ěr jiāng hàn rén,shēng chéng fù hé yǒu。
有同枯棕木,使我沈叹久。yǒu tóng kū zōng mù,shǐ wǒ shěn tàn jiǔ。
死者即已休,生者何自守。sǐ zhě jí yǐ xiū,shēng zhě hé zì shǒu。
啾啾黄雀啅,侧见寒蓬走。jiū jiū huáng què zhuó,cè jiàn hán péng zǒu。
念尔形影乾,摧残没藜莠。niàn ěr xíng yǐng qián,cuī cán méi lí yǒu。

枯楠

杜甫

楩楠枯峥嵘,乡党皆莫记。pián nán kū zhēng róng,xiāng dǎng jiē mò jì。
不知几百岁,惨惨无生意。bù zhī jǐ bǎi suì,cǎn cǎn wú shēng yì。
上枝摩皇天,下根蟠厚地。shàng zhī mó huáng tiān,xià gēn pán hòu dì。
巨围雷霆坼,万孔虫蚁萃。jù wéi léi tíng chè,wàn kǒng chóng yǐ cuì。
冻雨落流胶,冲风夺佳气。dòng yǔ luò liú jiāo,chōng fēng duó jiā qì。
白鹄遂不来,天鸡为愁思。bái gǔ suì bù lái,tiān jī wèi chóu sī。
犹含栋梁具,无复霄汉志。yóu hán dòng liáng jù,wú fù xiāo hàn zhì。
良工古昔少,识者出涕泪。liáng gōng gǔ xī shǎo,shí zhě chū tì lèi。
种榆水中央,成长何容易。zhǒng yú shuǐ zhōng yāng,chéng zhǎng hé róng yì。
截承金露盘,袅袅不自畏。jié chéng jīn lù pán,niǎo niǎo bù zì wèi。

丽春

杜甫

百草竞春华,丽春应最胜。bǎi cǎo jìng chūn huá,lì chūn yīng zuì shèng。
少须好颜色,多漫枝条剩。shǎo xū hǎo yán sè,duō màn zhī tiáo shèng。
纷纷桃李枝,处处总能移。fēn fēn táo lǐ zhī,chù chù zǒng néng yí。
如何贵此重,却怕有人知。rú hé guì cǐ zhòng,què pà yǒu rén zhī。

丈人山

杜甫

自为青城客,不唾青城地。zì wèi qīng chéng kè,bù tuò qīng chéng dì。
为爱丈人山,丹梯近幽意。wèi ài zhàng rén shān,dān tī jìn yōu yì。
丈人祠西佳气浓,缘云拟住最高峰。zhàng rén cí xī jiā qì nóng,yuán yún nǐ zhù zuì gāo fēng。
扫除白发黄精在,君看他时冰雪容。sǎo chú bái fā huáng jīng zài,jūn kàn tā shí bīng xuě róng。

百忧集行

杜甫

忆年十五心尚孩,健如黄犊走复来。yì nián shí wǔ xīn shàng hái,jiàn rú huáng dú zǒu fù lái。
庭前八月梨枣熟,一日上树能千回。tíng qián bā yuè lí zǎo shú,yī rì shàng shù néng qiān huí。
即今倏忽已五十,坐卧只多少行立。jí jīn shū hū yǐ wǔ shí,zuò wò zhǐ duō shǎo xíng lì。
强将笑语供主人,悲见生涯百忧集。qiáng jiāng xiào yǔ gōng zhǔ rén,bēi jiàn shēng yá bǎi yōu jí。
入门依旧四壁空,老妻睹我颜色同。rù mén yī jiù sì bì kōng,lǎo qī dǔ wǒ yán sè tóng。
痴儿未知父子礼,叫怒索饭啼门东。chī ér wèi zhī fù zi lǐ,jiào nù suǒ fàn tí mén dōng。

入奏行赠西山检察使窦侍御

杜甫

窦侍御,骥之子,凤之雏。dòu shì yù,jì zhī zi,fèng zhī chú。
年未三十忠义俱,骨鲠绝代无。nián wèi sān shí zhōng yì jù,gǔ gěng jué dài wú。
炯如一段清冰出万壑,置在迎风寒露之玉壶。jiǒng rú yī duàn qīng bīng chū wàn hè,zhì zài yíng fēng hán lù zhī yù hú。
蔗浆归厨金碗冻,洗涤烦热足以宁君躯。zhè jiāng guī chú jīn wǎn dòng,xǐ dí fán rè zú yǐ níng jūn qū。
政用疏通合典则,戚联豪贵耽文儒。zhèng yòng shū tōng hé diǎn zé,qī lián háo guì dān wén rú。
兵革未息人未苏,天子亦念西南隅。bīng gé wèi xī rén wèi sū,tiān zi yì niàn xī nán yú。
吐蕃凭陵气颇粗,窦氏检察应时须。tǔ fān píng líng qì pǒ cū,dòu shì jiǎn chá yīng shí xū。
运粮绳桥壮士喜,斩木火井穷猿呼。yùn liáng shéng qiáo zhuàng shì xǐ,zhǎn mù huǒ jǐng qióng yuán hū。
八州刺史思一战,三城守边却可图。bā zhōu cì shǐ sī yī zhàn,sān chéng shǒu biān què kě tú。
此行入奏计未小,密奉贤旨恩宜殊。cǐ xíng rù zòu jì wèi xiǎo,mì fèng xián zhǐ ēn yí shū。
绣衣春当霄汉立,彩服日向庭闱趋。xiù yī chūn dāng xiāo hàn lì,cǎi fú rì xiàng tíng wéi qū。
省郎京尹必俯拾,江花未落还成都。shěng láng jīng yǐn bì fǔ shí,jiāng huā wèi luò hái chéng dōu。
江花未落还成都,肯访浣花老翁无。jiāng huā wèi luò hái chéng dōu,kěn fǎng huàn huā lǎo wēng wú。
为君酤酒满眼酤,与奴白饭马青刍。wèi jūn gū jiǔ mǎn yǎn gū,yǔ nú bái fàn mǎ qīng chú。

杜甫

倚江楠树草堂前,故老相传二百年。yǐ jiāng nán shù cǎo táng qián,gù lǎo xiāng chuán èr bǎi nián。
诛茅卜居总为此,五月仿佛闻寒蝉。zhū máo bo jū zǒng wèi cǐ,wǔ yuè fǎng fú wén hán chán。
东南飘风动地至,江翻石走流云气。dōng nán piāo fēng dòng dì zhì,jiāng fān shí zǒu liú yún qì。
干排雷雨犹力争,根断泉源岂天意。gàn pái léi yǔ yóu lì zhēng,gēn duàn quán yuán qǐ tiān yì。
沧波老树性所爱,浦上童童一青盖。cāng bō lǎo shù xìng suǒ ài,pǔ shàng tóng tóng yī qīng gài。
野客频留惧雪霜,行人不过听竽籁。yě kè pín liú jù xuě shuāng,xíng rén bù guò tīng yú lài。
虎倒龙颠委榛棘,泪痕血点垂胸臆。hǔ dào lóng diān wěi zhēn jí,lèi hén xuè diǎn chuí xiōng yì。
我有新诗何处吟,草堂自此无颜色。wǒ yǒu xīn shī hé chù yín,cǎo táng zì cǐ wú yán sè。

大雨

杜甫

西蜀冬不雪,春农尚嗷嗷。xī shǔ dōng bù xuě,chūn nóng shàng áo áo。
上天回哀眷,朱夏云郁陶。shàng tiān huí āi juàn,zhū xià yún yù táo。
执热乃沸鼎,纤絺成缊袍。zhí rè nǎi fèi dǐng,xiān chī chéng yūn páo。
风雷飒万里,霈泽施蓬蒿。fēng léi sà wàn lǐ,pèi zé shī péng hāo。
敢辞茅苇漏,已喜黍豆高。gǎn cí máo wěi lòu,yǐ xǐ shǔ dòu gāo。
三日无行人,二江声怒号。sān rì wú xíng rén,èr jiāng shēng nù hào。
流恶邑里清,矧兹远江皋。liú è yì lǐ qīng,shěn zī yuǎn jiāng gāo。
荒庭步鹳鹤,隐几望波涛。huāng tíng bù guàn hè,yǐn jǐ wàng bō tāo。
沈疴聚药饵,顿忘所进劳。shěn kē jù yào ěr,dùn wàng suǒ jìn láo。
则知润物功,可以贷不毛。zé zhī rùn wù gōng,kě yǐ dài bù máo。
阴色静陇亩,劝耕自官曹。yīn sè jìng lǒng mǔ,quàn gēng zì guān cáo。
四邻耒耜出,何必吾家操。sì lín lěi sì chū,hé bì wú jiā cāo。

溪涨

杜甫

当时浣花桥,溪水才尺馀。dāng shí huàn huā qiáo,xī shuǐ cái chǐ yú。
白石明可把,水中有行车。bái shí míng kě bǎ,shuǐ zhōng yǒu xíng chē。
秋夏忽泛溢,岂惟入吾庐。qiū xià hū fàn yì,qǐ wéi rù wú lú。
蛟龙亦狼狈,况是鳖与鱼。jiāo lóng yì láng bèi,kuàng shì biē yǔ yú。
兹晨已半落,归路跬步疏。zī chén yǐ bàn luò,guī lù kuǐ bù shū。
马嘶未敢动,前有深填淤。mǎ sī wèi gǎn dòng,qián yǒu shēn tián yū。
青青屋东麻,散乱床上书。qīng qīng wū dōng má,sàn luàn chuáng shàng shū。
不意远山雨,夜来复何如。bù yì yuǎn shān yǔ,yè lái fù hé rú。
我游都市间,晚憩必村墟。wǒ yóu dōu shì jiān,wǎn qì bì cūn xū。
乃知久行客,终日思其居。nǎi zhī jiǔ xíng kè,zhōng rì sī qí jū。

戏赠友二首

杜甫

元年建巳月,郎有焦校书。yuán nián jiàn sì yuè,láng yǒu jiāo xiào shū。
自夸足膂力,能骑生马驹。zì kuā zú lǚ lì,néng qí shēng mǎ jū。
一朝被马踏,唇裂版齿无。yī cháo bèi mǎ tà,chún liè bǎn chǐ wú。
壮心不肯已,欲得东擒胡。zhuàng xīn bù kěn yǐ,yù dé dōng qín hú。