古诗词

送贾阁老出汝州

杜甫

西掖梧桐树,空留一院阴。xī yē wú tóng shù,kōng liú yī yuàn yīn。
艰难归故里,去住损春心。jiān nán guī gù lǐ,qù zhù sǔn chūn xīn。
宫殿青门隔,云山紫逻深。gōng diàn qīng mén gé,yún shān zǐ luó shēn。
人生五马贵,莫受二毛侵。rén shēng wǔ mǎ guì,mò shòu èr máo qīn。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

潼关吏

杜甫

士卒何草草,筑城潼关道。shì zú hé cǎo cǎo,zhù chéng tóng guān dào。
大城铁不如,小城万丈馀。dà chéng tiě bù rú,xiǎo chéng wàn zhàng yú。
借问潼关吏,修关还备胡。jiè wèn tóng guān lì,xiū guān hái bèi hú。
要我下马行,为我指山隅。yào wǒ xià mǎ xíng,wèi wǒ zhǐ shān yú。
连云列战格,飞鸟不能逾。lián yún liè zhàn gé,fēi niǎo bù néng yú。
胡来但自守,岂复忧西都。hú lái dàn zì shǒu,qǐ fù yōu xī dōu。
丈人视要处,窄狭容单车。zhàng rén shì yào chù,zhǎi xiá róng dān chē。
艰难奋长戟,万古用一夫。jiān nán fèn zhǎng jǐ,wàn gǔ yòng yī fū。
哀哉桃林战,百万化为鱼。āi zāi táo lín zhàn,bǎi wàn huà wèi yú。
请嘱防关将,慎勿学哥舒。qǐng zhǔ fáng guān jiāng,shèn wù xué gē shū。

无家别

杜甫

寂寞天宝后,园庐但蒿藜。jì mò tiān bǎo hòu,yuán lú dàn hāo lí。
我里百馀家,世乱各东西。wǒ lǐ bǎi yú jiā,shì luàn gè dōng xī。
存者无消息,死者为尘泥。cún zhě wú xiāo xī,sǐ zhě wèi chén ní。
贱子因阵败,归来寻旧蹊。jiàn zi yīn zhèn bài,guī lái xún jiù qī。
人行见空巷,日瘦气惨凄。rén xíng jiàn kōng xiàng,rì shòu qì cǎn qī。
但对狐与狸,竖毛怒我啼。dàn duì hú yǔ lí,shù máo nù wǒ tí。
四邻何所有,一二老寡妻。sì lín hé suǒ yǒu,yī èr lǎo guǎ qī。
宿鸟恋本枝,安辞且穷栖。sù niǎo liàn běn zhī,ān cí qiě qióng qī。
方春独荷锄,日暮还灌畦。fāng chūn dú hé chú,rì mù hái guàn qí。
县吏知我至,召令习鼓鞞。xiàn lì zhī wǒ zhì,zhào lìng xí gǔ bǐng。
虽从本州役,内顾无所携。suī cóng běn zhōu yì,nèi gù wú suǒ xié。
近行止一身,远去终转迷。jìn xíng zhǐ yī shēn,yuǎn qù zhōng zhuǎn mí。
家乡既荡尽,远近理亦齐。jiā xiāng jì dàng jǐn,yuǎn jìn lǐ yì qí。
永痛长病母,五年委沟谿。yǒng tòng zhǎng bìng mǔ,wǔ nián wěi gōu xī。
生我不得力,终身两酸嘶。shēng wǒ bù dé lì,zhōng shēn liǎng suān sī。
人生无家别,何以为烝黎。rén shēng wú jiā bié,hé yǐ wèi zhēng lí。

垂老别

杜甫

四郊未宁静,垂老不得安。sì jiāo wèi níng jìng,chuí lǎo bù dé ān。
子孙阵亡尽,焉用身独完。zi sūn zhèn wáng jǐn,yān yòng shēn dú wán。
投杖出门去,同行为辛酸。tóu zhàng chū mén qù,tóng xíng wèi xīn suān。
幸有牙齿存,所悲骨髓干。xìng yǒu yá chǐ cún,suǒ bēi gǔ suǐ gàn。
男儿既介胄,长揖别上官。nán ér jì jiè zhòu,zhǎng yī bié shàng guān。
老妻卧路啼,岁暮衣裳单。lǎo qī wò lù tí,suì mù yī shang dān。
孰知是死别,且复伤其寒。shú zhī shì sǐ bié,qiě fù shāng qí hán。
此去必不归,还闻劝加餐。cǐ qù bì bù guī,hái wén quàn jiā cān。
土门壁甚坚,杏园度亦难。tǔ mén bì shén jiān,xìng yuán dù yì nán。
势异邺城下,纵死时犹宽。shì yì yè chéng xià,zòng sǐ shí yóu kuān。
人生有离合,岂择衰老端。rén shēng yǒu lí hé,qǐ zé shuāi lǎo duān。
忆昔少壮日,迟回竟长叹。yì xī shǎo zhuàng rì,chí huí jìng zhǎng tàn。
万国尽征戍,烽火被冈峦。wàn guó jǐn zhēng shù,fēng huǒ bèi gāng luán。
积尸草木腥,流血川原丹。jī shī cǎo mù xīng,liú xuè chuān yuán dān。
何乡为乐土,安敢尚盘桓。hé xiāng wèi lè tǔ,ān gǎn shàng pán huán。
弃绝蓬室居,塌然摧肺肝。qì jué péng shì jū,tā rán cuī fèi gān。

新安吏

杜甫

客行新安道,喧呼闻点兵。kè xíng xīn ān dào,xuān hū wén diǎn bīng。
借问新安吏,县小更无丁。jiè wèn xīn ān lì,xiàn xiǎo gèng wú dīng。
府帖昨夜下,次选中男行。fǔ tiē zuó yè xià,cì xuǎn zhōng nán xíng。
中男绝短小,何以守王城。zhōng nán jué duǎn xiǎo,hé yǐ shǒu wáng chéng。
肥男有母送,瘦男独伶俜。féi nán yǒu mǔ sòng,shòu nán dú líng pīng。
白水暮东流,青山犹哭声。bái shuǐ mù dōng liú,qīng shān yóu kū shēng。
莫自使眼枯,收汝泪纵横。mò zì shǐ yǎn kū,shōu rǔ lèi zòng héng。
眼枯即见骨,天地终无情。yǎn kū jí jiàn gǔ,tiān dì zhōng wú qíng。
我军取相州,日夕望其平。wǒ jūn qǔ xiāng zhōu,rì xī wàng qí píng。
岂意贼难料,归军星散营。qǐ yì zéi nán liào,guī jūn xīng sàn yíng。
就粮近故垒,练卒依旧京。jiù liáng jìn gù lěi,liàn zú yī jiù jīng。
掘壕不到水,牧马役亦轻。jué háo bù dào shuǐ,mù mǎ yì yì qīng。
况乃王师顺,抚养甚分明。kuàng nǎi wáng shī shùn,fǔ yǎng shén fēn míng。
送行勿泣血,仆射如父兄。sòng xíng wù qì xuè,pū shè rú fù xiōng。

江村

杜甫

清江一曲抱村流,长夏江村事事幽。qīng jiāng yī qū bào cūn liú,zhǎng xià jiāng cūn shì shì yōu。
自去自来堂上燕,相亲相近水中鸥。zì qù zì lái táng shàng yàn,xiāng qīn xiāng jìn shuǐ zhōng ōu。
老妻画纸为棋局,稚子敲针作钓钩。lǎo qī huà zhǐ wèi qí jú,zhì zi qiāo zhēn zuò diào gōu。
但有故人供禄米,微躯此外更何求。dàn yǒu gù rén gōng lù mǐ,wēi qū cǐ wài gèng hé qiú。

小寒食舟中作

杜甫

佳辰强饭食犹寒,隐几萧条戴鹖冠。jiā chén qiáng fàn shí yóu hán,yǐn jǐ xiāo tiáo dài hé guān。
春水船如天上坐,老年花似雾中看。chūn shuǐ chuán rú tiān shàng zuò,lǎo nián huā shì wù zhōng kàn。
娟娟戏蝶过闲幔,片片轻鸥下急湍。juān juān xì dié guò xián màn,piàn piàn qīng ōu xià jí tuān。
云白山青万馀里,愁看直北是长安。yún bái shān qīng wàn yú lǐ,chóu kàn zhí běi shì zhǎng ān。

九日五首(其一)

杜甫

重阳独酌杯中酒,抱病起登江上台。zhòng yáng dú zhuó bēi zhōng jiǔ,bào bìng qǐ dēng jiāng shàng tái。
竹叶于人既无分,菊花从此不须开。zhú yè yú rén jì wú fēn,jú huā cóng cǐ bù xū kāi。
殊方日落玄猿哭,旧国霜前白雁来。shū fāng rì luò xuán yuán kū,jiù guó shuāng qián bái yàn lái。
弟妹萧条各何在,干戈衰谢两相催!dì mèi xiāo tiáo gè hé zài,gàn gē shuāi xiè liǎng xiāng cuī!

白露

杜甫

白露团甘子,清晨散马蹄。bái lù tuán gān zi,qīng chén sàn mǎ tí。
圃开连石树,船渡入江溪。pǔ kāi lián shí shù,chuán dù rù jiāng xī。
凭几看鱼乐,回鞭急鸟栖。píng jǐ kàn yú lè,huí biān jí niǎo qī。
渐知秋实美,幽径恐多蹊。jiàn zhī qiū shí měi,yōu jìng kǒng duō qī。

晚晴

杜甫

返照斜初彻,浮云薄未归。fǎn zhào xié chū chè,fú yún báo wèi guī。
江虹明远饮,峡雨落馀飞。jiāng hóng míng yuǎn yǐn,xiá yǔ luò yú fēi。
凫雁终高去,熊罴觉自肥。fú yàn zhōng gāo qù,xióng pí jué zì féi。
秋分客尚在,竹露夕微微。qiū fēn kè shàng zài,zhú lù xī wēi wēi。

冬至

杜甫

年年至日长为客,忽忽穷愁泥杀人。nián nián zhì rì zhǎng wèi kè,hū hū qióng chóu ní shā rén。
江上形容吾独老,天边风俗自相亲。jiāng shàng xíng róng wú dú lǎo,tiān biān fēng sú zì xiāng qīn。
杖藜雪后临丹壑,鸣玉朝来散紫宸。zhàng lí xuě hòu lín dān hè,míng yù cháo lái sàn zǐ chén。
心折此时无一寸,路迷何处见三秦。xīn zhé cǐ shí wú yī cùn,lù mí hé chù jiàn sān qín。

小至

杜甫

天时人事日相催,冬至阳生春又来。tiān shí rén shì rì xiāng cuī,dōng zhì yáng shēng chūn yòu lái。
刺绣五纹添弱线,吹葭六琯动浮灰。cì xiù wǔ wén tiān ruò xiàn,chuī jiā liù guǎn dòng fú huī。
岸容待腊将舒柳,山意冲寒欲放梅。àn róng dài là jiāng shū liǔ,shān yì chōng hán yù fàng méi。
云物不殊乡国异,教儿且覆掌中杯。yún wù bù shū xiāng guó yì,jiào ér qiě fù zhǎng zhōng bēi。

追酬故高蜀州人日见寄

杜甫

自蒙蜀州人日作,不意清诗久零落。zì méng shǔ zhōu rén rì zuò,bù yì qīng shī jiǔ líng luò。
今晨散帙眼忽开,迸泪幽吟事如昨。jīn chén sàn zhì yǎn hū kāi,bèng lèi yōu yín shì rú zuó。
呜呼壮士多慷慨,合沓高名动寥廓。wū hū zhuàng shì duō kāng kǎi,hé dá gāo míng dòng liáo kuò。
叹我惨凄求友篇,感时郁郁匡君略。tàn wǒ cǎn qī qiú yǒu piān,gǎn shí yù yù kuāng jūn lüè。
锦里春光空烂熳,瑶墀侍臣已冥寞。jǐn lǐ chūn guāng kōng làn màn,yáo chí shì chén yǐ míng mò。
潇湘水国傍鼋鼍、鄂杜秋天失雕鹗。xiāo xiāng shuǐ guó bàng yuán tuó è dù qiū tiān shī diāo è。
东西南北更谁论?白首扁舟病独存!dōng xī nán běi gèng shuí lùn?bái shǒu biǎn zhōu bìng dú cún!
遥拱北辰缠寇盗,欲倾东海洗乾坤。yáo gǒng běi chén chán kòu dào,yù qīng dōng hǎi xǐ qián kūn。
边塞西蕃最充斥,衣冠南渡多崩奔。biān sāi xī fān zuì chōng chì,yī guān nán dù duō bēng bēn。
鼓瑟至今悲帝子,曳裾何处觅王门?gǔ sè zhì jīn bēi dì zi,yè jū hé chù mì wáng mén?
文章曹植波澜阔,服食刘安德业尊。wén zhāng cáo zhí bō lán kuò,fú shí liú ān dé yè zūn。
长笛邻家乱愁思,昭州词翰与招魂!zhǎng dí lín jiā luàn chóu sī,zhāo zhōu cí hàn yǔ zhāo hún!

自京赴奉先县咏怀五百字

杜甫

杜陵有布衣,老大意转拙。dù líng yǒu bù yī,lǎo dà yì zhuǎn zhuō。
许身一何愚,窃比稷与契。xǔ shēn yī hé yú,qiè bǐ jì yǔ qì。
居然成濩落,白首甘契阔。jū rán chéng huò luò,bái shǒu gān qì kuò。
盖棺事则已,此志常觊豁。gài guān shì zé yǐ,cǐ zhì cháng jì huō。
穷年忧黎元,叹息肠内热。qióng nián yōu lí yuán,tàn xī cháng nèi rè。
取笑同学翁,浩歌弥激烈。qǔ xiào tóng xué wēng,hào gē mí jī liè。
非无江海志,潇洒送日月。fēi wú jiāng hǎi zhì,xiāo sǎ sòng rì yuè。
生逢尧舜君,不忍便永诀。shēng féng yáo shùn jūn,bù rěn biàn yǒng jué。
当今廊庙具,构厦岂云缺。dāng jīn láng miào jù,gòu shà qǐ yún quē。
葵藿倾太阳,物性固莫夺。kuí huò qīng tài yáng,wù xìng gù mò duó。
顾惟蝼蚁辈,但自求其穴。gù wéi lóu yǐ bèi,dàn zì qiú qí xué。
胡为慕大鲸,辄拟偃溟渤。hú wèi mù dà jīng,zhé nǐ yǎn míng bó。
以兹误生理,独耻事干谒。yǐ zī wù shēng lǐ,dú chǐ shì gàn yè。
兀兀遂至今,忍为尘埃没。wù wù suì zhì jīn,rěn wèi chén āi méi。
终愧巢与由,未能易其节。zhōng kuì cháo yǔ yóu,wèi néng yì qí jié。
沉饮聊自遣,放歌破愁绝。chén yǐn liáo zì qiǎn,fàng gē pò chóu jué。
岁暮百草零,疾风高冈裂。suì mù bǎi cǎo líng,jí fēng gāo gāng liè。
天衢阴峥嵘,客子中夜发。tiān qú yīn zhēng róng,kè zi zhōng yè fā。
霜严衣带断,指直不得结。shuāng yán yī dài duàn,zhǐ zhí bù dé jié。
凌晨过骊山,御榻在嵽嵲。líng chén guò lí shān,yù tà zài dié niè。
蚩尤塞寒空,蹴蹋崖谷滑。chī yóu sāi hán kōng,cù tà yá gǔ huá。
瑶池气郁律,羽林相摩戛。yáo chí qì yù lǜ,yǔ lín xiāng mó jiá。
君臣留欢娱,乐动殷樛嶱。jūn chén liú huān yú,lè dòng yīn jiū kě。
赐浴皆长缨,与宴非短褐。cì yù jiē zhǎng yīng,yǔ yàn fēi duǎn hè。
彤庭所分帛,本自寒女出。tóng tíng suǒ fēn bó,běn zì hán nǚ chū。
鞭挞其夫家,聚敛贡城阙。biān tà qí fū jiā,jù liǎn gòng chéng quē。
圣人筐篚恩,实欲邦国活。shèng rén kuāng fěi ēn,shí yù bāng guó huó。
臣如忽至理,君岂弃此物。chén rú hū zhì lǐ,jūn qǐ qì cǐ wù。
多士盈朝廷,仁者宜战栗。duō shì yíng cháo tíng,rén zhě yí zhàn lì。
况闻内金盘,尽在卫霍室。kuàng wén nèi jīn pán,jǐn zài wèi huò shì。
中堂舞神仙,烟雾散玉质。zhōng táng wǔ shén xiān,yān wù sàn yù zhì。
暖客貂鼠裘,悲管逐清瑟。nuǎn kè diāo shǔ qiú,bēi guǎn zhú qīng sè。
劝客驼蹄羹,霜橙压香橘。quàn kè tuó tí gēng,shuāng chéng yā xiāng jú。
朱门酒肉臭,路有冻死骨。zhū mén jiǔ ròu chòu,lù yǒu dòng sǐ gǔ。
荣枯咫尺异,惆怅难再述。róng kū zhǐ chǐ yì,chóu chàng nán zài shù。
北辕就泾渭,官渡又改辙。běi yuán jiù jīng wèi,guān dù yòu gǎi zhé。
群冰从西下,极目高崒兀。qún bīng cóng xī xià,jí mù gāo zú wù。
疑是崆峒来,恐触天柱折。yí shì kōng dòng lái,kǒng chù tiān zhù zhé。
河梁幸未坼,枝撑声窸窣。hé liáng xìng wèi chè,zhī chēng shēng xī sū。
行旅相攀援,川广不可越。xíng lǚ xiāng pān yuán,chuān guǎng bù kě yuè。
老妻寄异县,十口隔风雪。lǎo qī jì yì xiàn,shí kǒu gé fēng xuě。
谁能久不顾,庶往共饥渴。shuí néng jiǔ bù gù,shù wǎng gòng jī kě。
入门闻号啕,幼子饥已卒。rù mén wén hào táo,yòu zi jī yǐ zú。
吾宁舍一哀,里巷亦呜咽。wú níng shě yī āi,lǐ xiàng yì wū yàn。
所愧为人父,无食致夭折。suǒ kuì wèi rén fù,wú shí zhì yāo zhé。
岂知秋禾登,贫窭有仓卒。qǐ zhī qiū hé dēng,pín jù yǒu cāng zú。
生常免租税,名不隶征伐。shēng cháng miǎn zū shuì,míng bù lì zhēng fá。
抚迹犹酸辛,平人固骚屑。fǔ jì yóu suān xīn,píng rén gù sāo xiè。
默思失业徒,因念远戍卒。mò sī shī yè tú,yīn niàn yuǎn shù zú。
忧端齐终南,澒洞不可掇。yōu duān qí zhōng nán,hòng dòng bù kě duō。

戏作花卿歌

杜甫

成都猛将有花卿,学语小儿知姓名。chéng dōu měng jiāng yǒu huā qīng,xué yǔ xiǎo ér zhī xìng míng。
用如快鹘风火生,见贼唯多身始轻。yòng rú kuài gǔ fēng huǒ shēng,jiàn zéi wéi duō shēn shǐ qīng。
绵州副使著柘黄,我卿扫除即日平。mián zhōu fù shǐ zhù zhè huáng,wǒ qīng sǎo chú jí rì píng。
子章髑髅血模糊,手提掷还崔大夫。zi zhāng dú lóu xuè mó hú,shǒu tí zhì hái cuī dà fū。
李侯重有此节度,人道我卿绝世无。lǐ hóu zhòng yǒu cǐ jié dù,rén dào wǒ qīng jué shì wú。
既称绝世无,天子何不唤取守京都。jì chēng jué shì wú,tiān zi hé bù huàn qǔ shǒu jīng dōu。

奉先刘少府新画山水障歌

杜甫

堂上不合生枫树,怪底江山起烟雾!táng shàng bù hé shēng fēng shù,guài dǐ jiāng shān qǐ yān wù!
闻君扫却《赤县图》,乘兴遣画沧洲趣。wén jūn sǎo què chì xiàn tú,chéng xīng qiǎn huà cāng zhōu qù。
画师亦无数,好手不可遇。huà shī yì wú shù,hǎo shǒu bù kě yù。
对此融心神,知君重毫素。duì cǐ róng xīn shén,zhī jūn zhòng háo sù。
岂但祁岳与郑虔,笔迹远过杨契丹。qǐ dàn qí yuè yǔ zhèng qián,bǐ jì yuǎn guò yáng qì dān。
得非玄圃裂,无乃萧湘翻?dé fēi xuán pǔ liè,wú nǎi xiāo xiāng fān?
悄然坐我天姥下,耳边已似闻清猿。qiāo rán zuò wǒ tiān lǎo xià,ěr biān yǐ shì wén qīng yuán。
反思前夜风雨急,乃是蒲城鬼神入。fǎn sī qián yè fēng yǔ jí,nǎi shì pú chéng guǐ shén rù。
元气淋漓障犹湿,真宰上诉天应泣。yuán qì lín lí zhàng yóu shī,zhēn zǎi shàng sù tiān yīng qì。
野亭春还杂花远,渔翁暝踏孤舟立。yě tíng chūn hái zá huā yuǎn,yú wēng míng tà gū zhōu lì。
沧浪水深青溟阔,欹岸侧岛秋毫末。cāng làng shuǐ shēn qīng míng kuò,yī àn cè dǎo qiū háo mò。
不见湘妃鼓瑟时,至今斑竹临江活。bù jiàn xiāng fēi gǔ sè shí,zhì jīn bān zhú lín jiāng huó。
刘侯天机精,爱画入骨髓。liú hóu tiān jī jīng,ài huà rù gǔ suǐ。
处有两儿郎,挥洒亦莫比。chù yǒu liǎng ér láng,huī sǎ yì mò bǐ。
大儿聪明到,能添老树巅崖里。dà ér cōng míng dào,néng tiān lǎo shù diān yá lǐ。
小儿心孔开,貌得山僧及童子。xiǎo ér xīn kǒng kāi,mào dé shān sēng jí tóng zi。
若耶溪,云门寺。ruò yé xī,yún mén sì。
吾独胡为在泥滓?青鞋布袜从此始。wú dú hú wèi zài ní zǐ?qīng xié bù wà cóng cǐ shǐ。
1357«2345678»