古诗词

秦州杂诗二十首(其一)

杜甫

满目悲生事,因人作远游。mǎn mù bēi shēng shì,yīn rén zuò yuǎn yóu。
迟回度陇怯,浩荡及关愁。chí huí dù lǒng qiè,hào dàng jí guān chóu。
水落鱼龙夜,山空鸟鼠秋。shuǐ luò yú lóng yè,shān kōng niǎo shǔ qiū。
西征问烽火,心折此淹留。xī zhēng wèn fēng huǒ,xīn zhé cǐ yān liú。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

因许八奉寄江宁旻上人

杜甫

不见旻公三十年,对书寄与泪潺湲。bù jiàn mín gōng sān shí nián,duì shū jì yǔ lèi chán yuán。
旧来好事今能否,老去新诗谁与传。jiù lái hǎo shì jīn néng fǒu,lǎo qù xīn shī shuí yǔ chuán。
棋局动随寻涧竹,袈裟忆上泛湖船。qí jú dòng suí xún jiàn zhú,jiā shā yì shàng fàn hú chuán。
闻君话我为官在,头白昏昏只醉眠。wén jūn huà wǒ wèi guān zài,tóu bái hūn hūn zhǐ zuì mián。

题郑县亭子

杜甫

郑县亭子涧之滨,户牖凭高发兴新。zhèng xiàn tíng zi jiàn zhī bīn,hù yǒu píng gāo fā xīng xīn。
云断岳莲临大路,天晴宫柳暗长春。yún duàn yuè lián lín dà lù,tiān qíng gōng liǔ àn zhǎng chūn。
巢边野雀群欺燕,花底山蜂远趁人。cháo biān yě què qún qī yàn,huā dǐ shān fēng yuǎn chèn rén。
更欲题诗满青竹,晚来幽独恐伤神。gèng yù tí shī mǎn qīng zhú,wǎn lái yōu dú kǒng shāng shén。

至日遣兴奉寄北省旧阁老两院故人

杜甫

去岁兹辰捧御床,五更三点入鹓行。qù suì zī chén pěng yù chuáng,wǔ gèng sān diǎn rù yuān xíng。
欲知趋走伤心地,正想氛氲满眼香。yù zhī qū zǒu shāng xīn dì,zhèng xiǎng fēn yūn mǎn yǎn xiāng。
无路从容陪语笑,有时颠倒着衣裳。wú lù cóng róng péi yǔ xiào,yǒu shí diān dào zhe yī shang。
何人错忆穷愁日,愁日愁随一线长。hé rén cuò yì qióng chóu rì,chóu rì chóu suí yī xiàn zhǎng。

至日遣兴奉寄北省旧阁老两院故人

杜甫

忆昨逍遥供奉班,去年今日侍龙颜。yì zuó xiāo yáo gōng fèng bān,qù nián jīn rì shì lóng yán。
麒麟不动炉烟上,孔雀徐开扇影还。qí lín bù dòng lú yān shàng,kǒng què xú kāi shàn yǐng hái。
玉几由来天北极,朱衣只在殿中间。yù jǐ yóu lái tiān běi jí,zhū yī zhǐ zài diàn zhōng jiān。
孤城此日堪肠断,愁对寒云雪满山。gū chéng cǐ rì kān cháng duàn,chóu duì hán yún xuě mǎn shān。

卜居

杜甫

浣花流水水西头,主人为卜林塘幽。huàn huā liú shuǐ shuǐ xī tóu,zhǔ rén wèi bo lín táng yōu。
已知出郭少尘事,更有澄江销客愁。yǐ zhī chū guō shǎo chén shì,gèng yǒu chéng jiāng xiāo kè chóu。
无数蜻蜓齐上下,一双鸂鶒对沉浮。wú shù qīng tíng qí shàng xià,yī shuāng xī chì duì chén fú。
东行万里堪乘兴,须向山阴上小舟。dōng xíng wàn lǐ kān chéng xīng,xū xiàng shān yīn shàng xiǎo zhōu。

宾至

杜甫

幽栖地僻经过少,老病人扶再拜难。yōu qī dì pì jīng guò shǎo,lǎo bìng rén fú zài bài nán。
岂有文章惊海内,漫劳车马驻江干。qǐ yǒu wén zhāng jīng hǎi nèi,màn láo chē mǎ zhù jiāng gàn。
竟日淹留佳客坐,百年粗粝腐儒餐。jìng rì yān liú jiā kè zuò,bǎi nián cū lì fǔ rú cān。
不嫌野外无供给,乘兴还来看药栏。bù xián yě wài wú gōng gěi,chéng xīng hái lái kàn yào lán。

狂夫

杜甫

万里桥西一草堂,百花潭水即沧浪。wàn lǐ qiáo xī yī cǎo táng,bǎi huā tán shuǐ jí cāng làng。
风含翠筿娟娟净,雨裛红蕖冉冉香。fēng hán cuì xiǎo juān juān jìng,yǔ yì hóng qú rǎn rǎn xiāng。
厚禄故人书断绝,恒饥稚子色凄凉。hòu lù gù rén shū duàn jué,héng jī zhì zi sè qī liáng。
欲填沟壑唯疏放,自笑狂夫老更狂。yù tián gōu hè wéi shū fàng,zì xiào kuáng fū lǎo gèng kuáng。

堂成

杜甫

背郭堂成荫白茅,缘江路熟俯青郊。bèi guō táng chéng yīn bái máo,yuán jiāng lù shú fǔ qīng jiāo。
桤林碍日吟风叶,笼竹和烟滴露梢。qī lín ài rì yín fēng yè,lóng zhú hé yān dī lù shāo。
暂止飞乌将数子,频来语燕定新巢。zàn zhǐ fēi wū jiāng shù zi,pín lái yǔ yàn dìng xīn cháo。
旁人错比扬雄宅,懒惰无心作解嘲。páng rén cuò bǐ yáng xióng zhái,lǎn duò wú xīn zuò jiě cháo。

进艇

杜甫

南京久客耕南亩,北望伤神坐北窗。nán jīng jiǔ kè gēng nán mǔ,běi wàng shāng shén zuò běi chuāng。
昼引老妻乘小艇,晴看稚子浴清江。zhòu yǐn lǎo qī chéng xiǎo tǐng,qíng kàn zhì zi yù qīng jiāng。
俱飞蛱蝶元相逐,并蒂芙蓉本自双。jù fēi jiá dié yuán xiāng zhú,bìng dì fú róng běn zì shuāng。
茗饮蔗浆携所有,瓷罂无谢玉为缸。míng yǐn zhè jiāng xié suǒ yǒu,cí yīng wú xiè yù wèi gāng。

所思

杜甫

苦忆荆州醉司马,谪官樽俎定常开。kǔ yì jīng zhōu zuì sī mǎ,zhé guān zūn zǔ dìng cháng kāi。
九江日落醒何处,一柱观头眠几回。jiǔ jiāng rì luò xǐng hé chù,yī zhù guān tóu mián jǐ huí。
可怜怀抱向人尽,欲问平安无使来。kě lián huái bào xiàng rén jǐn,yù wèn píng ān wú shǐ lái。
故凭锦水将双泪,好过瞿塘滟滪堆。gù píng jǐn shuǐ jiāng shuāng lèi,hǎo guò qú táng yàn yù duī。

野老

杜甫

野老篱前江岸回,柴门不正逐江开。yě lǎo lí qián jiāng àn huí,chái mén bù zhèng zhú jiāng kāi。
渔人网集澄潭下,贾客船随返照来。yú rén wǎng jí chéng tán xià,jiǎ kè chuán suí fǎn zhào lái。
长路关心悲剑阁,片云何意傍琴台。zhǎng lù guān xīn bēi jiàn gé,piàn yún hé yì bàng qín tái。
王师未报收东郡,城阙秋生画角哀。wáng shī wèi bào shōu dōng jùn,chéng quē qiū shēng huà jiǎo āi。

南邻

杜甫

锦里先生乌角巾,园收芋粟不全贫。jǐn lǐ xiān shēng wū jiǎo jīn,yuán shōu yù sù bù quán pín。
惯看宾客儿童喜,得食阶除鸟雀驯。guàn kàn bīn kè ér tóng xǐ,dé shí jiē chú niǎo què xùn。
秋水才深四五尺,野航恰受两三人。qiū shuǐ cái shēn sì wǔ chǐ,yě háng qià shòu liǎng sān rén。
白沙翠竹江村暮,相对柴门月色新。bái shā cuì zhú jiāng cūn mù,xiāng duì chái mén yuè sè xīn。

恨别

杜甫

洛城一别四千里,胡骑长驱五六年。luò chéng yī bié sì qiān lǐ,hú qí zhǎng qū wǔ liù nián。
草木变衰行剑外,兵戈阻绝老江边。cǎo mù biàn shuāi xíng jiàn wài,bīng gē zǔ jué lǎo jiāng biān。
思家步月清宵立,忆弟看云白日眠。sī jiā bù yuè qīng xiāo lì,yì dì kàn yún bái rì mián。
闻道河阳近乘胜,司徒急为破幽燕。wén dào hé yáng jìn chéng shèng,sī tú jí wèi pò yōu yàn。

和裴迪登蜀州东亭送客逢早梅相忆见寄

杜甫

东阁官梅动诗兴,还如何逊在扬州。dōng gé guān méi dòng shī xīng,hái rú hé xùn zài yáng zhōu。
此时对雪遥相忆,送客逢春可自由。cǐ shí duì xuě yáo xiāng yì,sòng kè féng chūn kě zì yóu。
幸不折来伤岁暮,若为看去乱乡愁。xìng bù zhé lái shāng suì mù,ruò wèi kàn qù luàn xiāng chóu。
江边一树垂垂发,朝夕催人自白头。jiāng biān yī shù chuí chuí fā,cháo xī cuī rén zì bái tóu。

暮登四

杜甫

暮倚高楼对雪峰,僧来不语自鸣钟。mù yǐ gāo lóu duì xuě fēng,sēng lái bù yǔ zì míng zhōng。
孤城返照红将敛,近市浮烟翠且重。gū chéng fǎn zhào hóng jiāng liǎn,jìn shì fú yān cuì qiě zhòng。
多病独愁常阒寂,故人相见未从容。duō bìng dú chóu cháng qù jì,gù rén xiāng jiàn wèi cóng róng。
知君苦思缘诗瘦,大向交游万事慵。zhī jūn kǔ sī yuán shī shòu,dà xiàng jiāo yóu wàn shì yōng。