古诗词

卜算子·黄州定慧院寓居作

苏轼

缺月挂疏桐,漏断人初静。quē yuè guà shū tóng,lòu duàn rén chū jìng。
谁见幽人独往来,缥缈孤鸿影。shuí jiàn yōu rén dú wǎng lái,piāo miǎo gū hóng yǐng。
惊起却回头,有恨无人省。jīng qǐ què huí tóu,yǒu hèn wú rén shěng。
拣尽寒枝不肯栖,寂寞沙洲冷。jiǎn jǐn hán zhī bù kěn qī,jì mò shā zhōu lěng。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵参寥寄少游

苏轼

岩栖木石已皤然,交旧何人慰眼前。yán qī mù shí yǐ pó rán,jiāo jiù hé rén wèi yǎn qián。
素与昼公心印合,每思秦子意珠圆。sù yǔ zhòu gōng xīn yìn hé,měi sī qín zi yì zhū yuán。
当年步月来幽谷,拄杖穿云冒夕烟。dāng nián bù yuè lái yōu gǔ,zhǔ zhàng chuān yún mào xī yān。
台阁山林本无异,故应文字不离禅。tái gé shān lín běn wú yì,gù yīng wén zì bù lí chán。

赠仲勉子文

苏轼

雨昏南浦曾相对,雪满荆州喜再逢。yǔ hūn nán pǔ céng xiāng duì,xuě mǎn jīng zhōu xǐ zài féng。
有子才如不羁马,知君心似后凋松。yǒu zi cái rú bù jī mǎ,zhī jūn xīn shì hòu diāo sōng。
闲看书册应多味,老傍人门想更慵。xián kàn shū cè yīng duō wèi,lǎo bàng rén mén xiǎng gèng yōng。
何日晴轩观笔砚,一杯相属更从容。hé rì qíng xuān guān bǐ yàn,yī bēi xiāng shǔ gèng cóng róng。

讲武台南有感

苏轼

山城九月冒朝寒,讲武台南路屈盘。shān chéng jiǔ yuè mào cháo hán,jiǎng wǔ tái nán lù qū pán。
驺子雨中乘马去,村童烟外倚墙看。zōu zi yǔ zhōng chéng mǎ qù,cūn tóng yān wài yǐ qiáng kàn。
鸦啼冢木秋风急,鹭立渔船夜水乾。yā tí zhǒng mù qiū fēng jí,lù lì yú chuán yè shuǐ qián。
花似去年堪折赠,插花人去泪阑干。huā shì qù nián kān zhé zèng,chā huā rén qù lèi lán gàn。

和南都赵少师

苏轼

富贵功名已两忘,望高嵩华量包湘。fù guì gōng míng yǐ liǎng wàng,wàng gāo sōng huá liàng bāo xiāng。
还家傲似蒙庄子,定策忠于汉霍光。hái jiā ào shì méng zhuāng zi,dìng cè zhōng yú hàn huò guāng。
远访交亲情益重,共论诗酒兴偏长。yuǎn fǎng jiāo qīn qíng yì zhòng,gòng lùn shī jiǔ xīng piān zhǎng。
园亭继日休车马,却悔多年滞庙堂。yuán tíng jì rì xiū chē mǎ,què huǐ duō nián zhì miào táng。

寄汝阴少师

苏轼

得时行道善知终,猛退如公世罕逢。dé shí xíng dào shàn zhī zhōng,měng tuì rú gōng shì hǎn féng。
掷弃浮名同敝屣,保全高节似寒松。zhì qì fú míng tóng bì xǐ,bǎo quán gāo jié shì hán sōng。
文章千古进谟诰,勋业三朝镂鼎钟。wén zhāng qiān gǔ jìn mó gào,xūn yè sān cháo lòu dǐng zhōng。
见说新堂频燕会,故时宾客定相容。jiàn shuō xīn táng pín yàn huì,gù shí bīn kè dìng xiāng róng。

次韵钱穆父还张天觉行县诗卷

苏轼

君如天马玉花骢,万里须臾不计功。jūn rú tiān mǎ yù huā cōng,wàn lǐ xū yú bù jì gōng。
投刃皆虚有馀地,运斤不辍自成风。tóu rèn jiē xū yǒu yú dì,yùn jīn bù chuò zì chéng fēng。
如何十日敲榜外,已复千篇笑语中。rú hé shí rì qiāo bǎng wài,yǐ fù qiān piān xiào yǔ zhōng。
只恐学禅馀此在,卓锥犹是去年穷。zhǐ kǒng xué chán yú cǐ zài,zhuó zhuī yóu shì qù nián qióng。

送玉面狸

苏轼

北距飞狐信未通,夜来缚到稿街东。běi jù fēi hú xìn wèi tōng,yè lái fù dào gǎo jiē dōng。
千年妖幼谁家妇,一国蒙茸无是公。qiān nián yāo yòu shuí jiā fù,yī guó méng rōng wú shì gōng。
丘首可怜迷故土,帝羓空用起腥风。qiū shǒu kě lián mí gù tǔ,dì bā kōng yòng qǐ xīng fēng。
长缨俘献埋轮使,未问豺狼问此翁。zhǎng yīng fú xiàn mái lún shǐ,wèi wèn chái láng wèn cǐ wēng。

潮中观月

苏轼

璃玻千顷照神州,此夕人间别是秋。lí bō qiān qǐng zhào shén zhōu,cǐ xī rén jiān bié shì qiū。
地与楼台相上下,天随星斗共沉浮。dì yǔ lóu tái xiāng shàng xià,tiān suí xīng dòu gòng chén fú。
一尘不向山中住,万象都从物外求。yī chén bù xiàng shān zhōng zhù,wàn xiàng dōu cóng wù wài qiú。
醉吸清华游碧落,更于何处觅瀛洲。zuì xī qīng huá yóu bì luò,gèng yú hé chù mì yíng zhōu。

舒啸亭

苏轼

揽胜雷山舒啸亭,诸峰秀拱透云程。lǎn shèng léi shān shū xiào tíng,zhū fēng xiù gǒng tòu yún chéng。
啸傲池边红日伴,舒怀岩壑白云迎。xiào ào chí biān hóng rì bàn,shū huái yán hè bái yún yíng。
满目纵观天际迥,一腔收拾岁寒清。mǎn mù zòng guān tiān jì jiǒng,yī qiāng shōu shí suì hán qīng。
松花香遍银阳地,剩把新诗壮此行。sōng huā xiāng biàn yín yáng dì,shèng bǎ xīn shī zhuàng cǐ xíng。

宿资福院

苏轼

月明写照寺林幽,最是江湖入念头。yuè míng xiě zhào sì lín yōu,zuì shì jiāng hú rù niàn tóu。
衣染炉烟金漏迥,茶烹石鼎玉蟾留。yī rǎn lú yān jīn lòu jiǒng,chá pēng shí dǐng yù chán liú。
山星几点躔官舍,僧院百年过客舟。shān xīng jǐ diǎn chán guān shě,sēng yuàn bǎi nián guò kè zhōu。
封事未投圣主意,长安此夕亦多愁。fēng shì wèi tóu shèng zhǔ yì,zhǎng ān cǐ xī yì duō chóu。

金沙台

苏轼

雨后东风渐转和,扣门迁客一经过。yǔ hòu dōng fēng jiàn zhuǎn hé,kòu mén qiān kè yī jīng guò。
王孙采地空圭璧,长者芳声动薜萝。wáng sūn cǎi dì kōng guī bì,zhǎng zhě fāng shēng dòng bì luó。
正尔谪居怀北阙,聊同笑语说东坡。zhèng ěr zhé jū huái běi quē,liáo tóng xiào yǔ shuō dōng pō。
山林台阁原无异,促席论心酌叵罗。shān lín tái gé yuán wú yì,cù xí lùn xīn zhuó pǒ luó。

安老亭诗

苏轼

桥下幽亭近水寒,倩谁○字在楣端。qiáo xià yōu tíng jìn shuǐ hán,qiàn shuí zì zài méi duān。
市廛得此尤堪隐,老者于今只自安。shì chán dé cǐ yóu kān yǐn,lǎo zhě yú jīn zhǐ zì ān。
饭后徐行扶竹杖,倦来稳坐倚蒲团。fàn hòu xú xíng fú zhú zhàng,juàn lái wěn zuò yǐ pú tuán。
眼明能展钟王帖,绝胜前人映雪看。yǎn míng néng zhǎn zhōng wáng tiē,jué shèng qián rén yìng xuě kàn。

过安乐山,闻山上木叶有文,如道士篆符,云,此山乃张道陵所寓其二

苏轼

真人已不死,外慕堕空虚。zhēn rén yǐ bù sǐ,wài mù duò kōng xū。
犹馀好名意,满树写天书。yóu yú hǎo míng yì,mǎn shù xiě tiān shū。

次韵子由岐下诗,并引其一北亭

苏轼

谁人筑短墙,横绝拥吾堂。shuí rén zhù duǎn qiáng,héng jué yōng wú táng。
不作新亭槛,幽花为谁香。bù zuò xīn tíng kǎn,yōu huā wèi shuí xiāng。

次韵子由岐下诗,并引其一北亭

苏轼

明月入我池,皎皎铺纻缟。míng yuè rù wǒ chí,jiǎo jiǎo pù zhù gǎo。
何日变成缁?hé rì biàn chéng zī?
《太玄》吾懒草。tài xuán wú lǎn cǎo。