古诗词

定风波

苏轼

莫听穿林打叶声,何妨吟啸且徐行。mò tīng chuān lín dǎ yè shēng,hé fáng yín xiào qiě xú xíng。
竹杖芒鞋轻胜马,谁怕?一蓑烟雨任平生。zhú zhàng máng xié qīng shèng mǎ,shuí pà?yī suō yān yǔ rèn píng shēng。
料峭春风吹酒醒,微冷,山头斜照却相迎。liào qiào chūn fēng chuī jiǔ xǐng,wēi lěng,shān tóu xié zhào què xiāng yíng。
回首向来萧瑟处,归去,也无风雨也无晴。huí shǒu xiàng lái xiāo sè chù,guī qù,yě wú fēng yǔ yě wú qíng。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

同年王中甫挽词

苏轼

先帝亲收十五人,四方争看击鹏鹍。xiān dì qīn shōu shí wǔ rén,sì fāng zhēng kàn jī péng kūn。
如君事业真堪用,顾我衰迟不足论。rú jūn shì yè zhēn kān yòng,gù wǒ shuāi chí bù zú lùn。
出处升沉十年后,死生契阔几人存。chū chù shēng chén shí nián hòu,sǐ shēng qì kuò jǐ rén cún。
他时京口寻遗迹,宿草犹应有泪痕。tā shí jīng kǒu xún yí jì,sù cǎo yóu yīng yǒu lèi hén。

苏潜圣挽词

苏轼

妙龄驰誉百夫雄,晚节忘怀大隐中。miào líng chí yù bǎi fū xióng,wǎn jié wàng huái dà yǐn zhōng。
悃愊无华真汉吏,文章尔雅称吾宗。kǔn bì wú huá zhēn hàn lì,wén zhāng ěr yǎ chēng wú zōng。
趋时肯负平生志,有子还应不死同。qū shí kěn fù píng shēng zhì,yǒu zi hái yīng bù sǐ tóng。
惟我闲思十年事,数行老泪寄西风。wéi wǒ xián sī shí nián shì,shù xíng lǎo lèi jì xī fēng。

和晁同年九日见寄

苏轼

仰看鸾鹄刺天飞,富贵功名老不思。yǎng kàn luán gǔ cì tiān fēi,fù guì gōng míng lǎo bù sī。
病马已无千里志,骚人长负一秋悲。bìng mǎ yǐ wú qiān lǐ zhì,sāo rén zhǎng fù yī qiū bēi。
古来重九皆如此,别后西湖付与谁。gǔ lái zhòng jiǔ jiē rú cǐ,bié hòu xī hú fù yǔ shuí。
遣子穷愁天有意,吴中山水要清诗。qiǎn zi qióng chóu tiān yǒu yì,wú zhōng shān shuǐ yào qīng shī。

送乔施州

苏轼

恨无负郭田二顷,空有载行书五车。hèn wú fù guō tián èr qǐng,kōng yǒu zài xíng shū wǔ chē。
江上青山横绝壁,云间细路蹑飞蛇。jiāng shàng qīng shān héng jué bì,yún jiān xì lù niè fēi shé。
鸡号黑暗通蛮货,蜂闹黄连采蜜花。jī hào hēi àn tōng mán huò,fēng nào huáng lián cǎi mì huā。
共怪河南门下客,不应万里向长沙。gòng guài hé nán mén xià kè,bù yīng wàn lǐ xiàng zhǎng shā。

雪夜独宿柏仙庵

苏轼

晚雨纤纤变玉霙,小庵高卧有馀清。wǎn yǔ xiān xiān biàn yù yīng,xiǎo ān gāo wò yǒu yú qīng。
梦惊忽有穿窗片,夜静惟闻泻竹声。mèng jīng hū yǒu chuān chuāng piàn,yè jìng wéi wén xiè zhú shēng。
稍压冬温聊得健,未濡秋旱若为耕。shāo yā dōng wēn liáo dé jiàn,wèi rú qiū hàn ruò wèi gēng。
天公用意真难会,又作春风烂漫晴。tiān gōng yòng yì zhēn nán huì,yòu zuò chūn fēng làn màn qíng。

次韵周邠寄《雁荡山图》二首

苏轼

指点先凭采药翁,丹青化出大槐宫。zhǐ diǎn xiān píng cǎi yào wēng,dān qīng huà chū dà huái gōng。
眼明小阁浮烟翠,齿冷新诗嚼雪风。yǎn míng xiǎo gé fú yān cuì,chǐ lěng xīn shī jué xuě fēng。
二华行看雄陕右,九仙今已压京东。èr huá xíng kàn xióng shǎn yòu,jiǔ xiān jīn yǐ yā jīng dōng。
此生的有寻山分,已觉温、台落手中。cǐ shēng de yǒu xún shān fēn,yǐ jué wēn tái luò shǒu zhōng。

次韵周邠寄《雁荡山图》二首

苏轼

西湖三载与君同,马入尘埃鹤入笼。xī hú sān zài yǔ jūn tóng,mǎ rù chén āi hè rù lóng。
东海独来看出日,石桥先去踏长虹。dōng hǎi dú lái kàn chū rì,shí qiáo xiān qù tà zhǎng hóng。
遥知别后添华发,时向樽前说病翁。yáo zhī bié hòu tiān huá fā,shí xiàng zūn qián shuō bìng wēng。
所恨蜀山君未见,他年携手醉郫筒。suǒ hèn shǔ shān jūn wèi jiàn,tā nián xié shǒu zuì pí tǒng。

董储郎中尝知眉州,与先人游,过安丘,访其故居,见其子希甫,留诗屋壁

苏轼

白发郎潜旧使君,至今人道最能文。bái fā láng qián jiù shǐ jūn,zhì jīn rén dào zuì néng wén。
只鸡敢忘桥公语,下马来寻董相坟。zhǐ jī gǎn wàng qiáo gōng yǔ,xià mǎ lái xún dǒng xiāng fén。
冬月负薪虽得免,邻人吹笛不堪闻。dōng yuè fù xīn suī dé miǎn,lín rén chuī dí bù kān wén。
死生契阔君休问,洒泪西南向白云。sǐ shēng qì kuò jūn xiū wèn,sǎ lèi xī nán xiàng bái yún。

和孔君亮郎中见赠

苏轼

偶对先生尽一樽,醉看万物汹崩奔。ǒu duì xiān shēng jǐn yī zūn,zuì kàn wàn wù xiōng bēng bēn。
优游共我聊卒岁,肮脏如君合倚门。yōu yóu gòng wǒ liáo zú suì,āng zàng rú jūn hé yǐ mén。
只恐掉头难久住,应须倾盖便深论。zhǐ kǒng diào tóu nán jiǔ zhù,yīng xū qīng gài biàn shēn lùn。
固知严、胜风流在,又见长身十世孙。gù zhī yán shèng fēng liú zài,yòu jiàn zhǎng shēn shí shì sūn。

至济南,李公择以诗相迎,次其韵二首

苏轼

敝裘羸马古河滨,野阔天低糁玉尘。bì qiú léi mǎ gǔ hé bīn,yě kuò tiān dī sǎn yù chén。
自笑餐毡典属国,来看换酒谪仙人。zì xiào cān zhān diǎn shǔ guó,lái kàn huàn jiǔ zhé xiān rén。
宦游到处身如寄,农事何时手自亲。huàn yóu dào chù shēn rú jì,nóng shì hé shí shǒu zì qīn。
剩作新诗与君和,莫因风雨废鸣晨。shèng zuò xīn shī yǔ jūn hé,mò yīn fēng yǔ fèi míng chén。

至济南,李公择以诗相迎,次其韵二首

苏轼

夜拥笙歌霅水滨,回头乐事总成尘。yè yōng shēng gē zhà shuǐ bīn,huí tóu lè shì zǒng chéng chén。
今年送汝作太守,到处逢君是主人。jīn nián sòng rǔ zuò tài shǒu,dào chù féng jūn shì zhǔ rén。
聚散细思都是梦,身名渐觉两非亲。jù sàn xì sī dōu shì mèng,shēn míng jiàn jué liǎng fēi qīn。
相从继烛何须问,蝙蝠飞时日正晨。xiāng cóng jì zhú hé xū wèn,biān fú fēi shí rì zhèng chén。

次韵子由送蒋夔赴代州学官

苏轼

功利争先变法初,典型独守老成馀。gōng lì zhēng xiān biàn fǎ chū,diǎn xíng dú shǒu lǎo chéng yú。
穷人未信诗能尔,倚市悬知绣不如。qióng rén wèi xìn shī néng ěr,yǐ shì xuán zhī xiù bù rú。
代北诸生渐狂简,床头杂说为爬梳。dài běi zhū shēng jiàn kuáng jiǎn,chuáng tóu zá shuō wèi pá shū。
归来问雁吾何敢,疾世王符解著书。guī lái wèn yàn wú hé gǎn,jí shì wáng fú jiě zhù shū。

宿州次韵刘泾

苏轼

我欲归休瑟渐希,舞雩何日着春衣。wǒ yù guī xiū sè jiàn xī,wǔ yú hé rì zhe chūn yī。
多情白发三千丈,无用苍皮四十围。duō qíng bái fā sān qiān zhàng,wú yòng cāng pí sì shí wéi。
晚觉文章真小技,早知富贵有危机。wǎn jué wén zhāng zhēn xiǎo jì,zǎo zhī fù guì yǒu wēi jī。
为君垂涕君知否?wèi jūn chuí tì jūn zhī fǒu?
千古华亭鹤自飞。qiān gǔ huá tíng hè zì fēi。

徐州送交代仲达少卿

苏轼

此身无用且东来,赖有江山慰不才。cǐ shēn wú yòng qiě dōng lái,lài yǒu jiāng shān wèi bù cái。
旧尹未嫌衰废久,清樽犹许再三开。jiù yǐn wèi xián shuāi fèi jiǔ,qīng zūn yóu xǔ zài sān kāi。
满城遗爱知谁继,极目扁舟挽不回。mǎn chéng yí ài zhī shuí jì,jí mù biǎn zhōu wǎn bù huí。
归去青云还记否,交游胜绝古城隈。guī qù qīng yún hái jì fǒu,jiāo yóu shèng jué gǔ chéng wēi。

次韵李邦直感旧

苏轼

驺骑传呼出跨坊,簿书填委入充堂。zōu qí chuán hū chū kuà fāng,bù shū tián wěi rù chōng táng。
谁教按部如何武,只许清尊对孟光。shuí jiào àn bù rú hé wǔ,zhǐ xǔ qīng zūn duì mèng guāng。
婉娩有时来入梦,温柔何日听还乡。wǎn miǎn yǒu shí lái rù mèng,wēn róu hé rì tīng hái xiāng。
酸寒病守尤堪笑,千步空馀仆射场。suān hán bìng shǒu yóu kān xiào,qiān bù kōng yú pū shè chǎng。