古诗词

咏怀古迹五首

杜甫

【其一】
支离东北风尘际,飘泊西南天地间。zhī lí dōng běi fēng chén jì,piāo pō xī nán tiān dì jiān。
三峡楼台淹日月,五溪衣服共云山。sān xiá lóu tái yān rì yuè,wǔ xī yī fú gòng yún shān。
羯胡事主终无赖,词客哀时且未还。jié hú shì zhǔ zhōng wú lài,cí kè āi shí qiě wèi hái。
庾信平生最萧瑟,暮年诗赋动江关。yǔ xìn píng shēng zuì xiāo sè,mù nián shī fù dòng jiāng guān。
【其二】
摇落深知宋玉悲,风流儒雅亦吾师。yáo luò shēn zhī sòng yù bēi,fēng liú rú yǎ yì wú shī。
怅望千秋一洒泪,萧条异代不同时。chàng wàng qiān qiū yī sǎ lèi,xiāo tiáo yì dài bù tóng shí。
江山故宅空文藻,云雨荒台岂梦思。jiāng shān gù zhái kōng wén zǎo,yún yǔ huāng tái qǐ mèng sī。
最是楚宫俱泯灭,舟人指点到今疑。zuì shì chǔ gōng jù mǐn miè,zhōu rén zhǐ diǎn dào jīn yí。
【其三】
群山万壑赴荆门,生长明妃尚有村。qún shān wàn hè fù jīng mén,shēng zhǎng míng fēi shàng yǒu cūn。
一去紫台连朔漠,独留青冢向黄昏。yī qù zǐ tái lián shuò mò,dú liú qīng zhǒng xiàng huáng hūn。
画图省识春风面,环佩空归夜月魂。huà tú shěng shí chūn fēng miàn,huán pèi kōng guī yè yuè hún。
千载琵琶作胡语,分明怨恨曲中论。qiān zài pí pá zuò hú yǔ,fēn míng yuàn hèn qū zhōng lùn。
【其四】
蜀主窥吴幸三峡,崩年亦在永安宫。shǔ zhǔ kuī wú xìng sān xiá,bēng nián yì zài yǒng ān gōng。
翠华想像空山里,玉殿虚无野寺中。cuì huá xiǎng xiàng kōng shān lǐ,yù diàn xū wú yě sì zhōng。
古庙杉松巢水鹤,岁时伏腊走村翁。gǔ miào shān sōng cháo shuǐ hè,suì shí fú là zǒu cūn wēng。
武侯祠堂常邻近,一体君臣祭祀同。wǔ hóu cí táng cháng lín jìn,yī tǐ jūn chén jì sì tóng。
【其五】
诸葛大名垂宇宙,宗臣遗像肃清高。zhū gé dà míng chuí yǔ zhòu,zōng chén yí xiàng sù qīng gāo。
三分割据纡筹策,万古云霄一羽毛。sān fēn gē jù yū chóu cè,wàn gǔ yún xiāo yī yǔ máo。
伯仲之间见伊吕,指挥若定失萧曹。bó zhòng zhī jiān jiàn yī lǚ,zhǐ huī ruò dìng shī xiāo cáo。
运移汉祚终难复,志决身歼军务劳。yùn yí hàn zuò zhōng nán fù,zhì jué shēn jiān jūn wù láo。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

李监宅二首(其二)

杜甫

落叶春风起,高城烟雾开。luò yè chūn fēng qǐ,gāo chéng yān wù kāi。
杂花分户映,娇燕入檐回。zá huā fēn hù yìng,jiāo yàn rù yán huí。
一见能倾产,虚怀只爱才。yī jiàn néng qīng chǎn,xū huái zhǐ ài cái。
盐官虽绊骥,名是汉庭来。yán guān suī bàn jì,míng shì hàn tíng lái。

长吟

杜甫

江渚翻鸥戏,官桥带柳阴。jiāng zhǔ fān ōu xì,guān qiáo dài liǔ yīn。
江飞兢渡日,草见蹋春心。jiāng fēi jīng dù rì,cǎo jiàn tà chūn xīn。
已拨形骸累,真为烂漫深。yǐ bō xíng hái lèi,zhēn wèi làn màn shēn。
赋诗歌句稳,不免自长吟。fù shī gē jù wěn,bù miǎn zì zhǎng yín。

瞿唐怀古

杜甫

西南万壑注,勍敌两崖开。xī nán wàn hè zhù,qíng dí liǎng yá kāi。
地与山根裂,江从月窟来。dì yǔ shān gēn liè,jiāng cóng yuè kū lái。
削成当白帝,空曲隐阳台。xuē chéng dāng bái dì,kōng qū yǐn yáng tái。
疏凿功虽美,陶钧力大哉。shū záo gōng suī měi,táo jūn lì dà zāi。

送司马入京

杜甫

群盗至今日,先朝忝从臣。qún dào zhì jīn rì,xiān cháo tiǎn cóng chén。
叹君能恋主,久客羡归秦。tàn jūn néng liàn zhǔ,jiǔ kè xiàn guī qín。
黄阁长司谏,丹墀有故人。huáng gé zhǎng sī jiàn,dān chí yǒu gù rén。
向来论社稷,为话涕沾巾。xiàng lái lùn shè jì,wèi huà tì zhān jīn。

寄高适

杜甫

楚隔乾坤远,难招病客魂。chǔ gé qián kūn yuǎn,nán zhāo bìng kè hún。
诗名惟我共,世事与谁论。shī míng wéi wǒ gòng,shì shì yǔ shuí lùn。
北阙更新主,南星落故园。běi quē gèng xīn zhǔ,nán xīng luò gù yuán。
定知相见日,烂漫倒芳尊。dìng zhī xiāng jiàn rì,làn màn dào fāng zūn。

送灵州李判官

杜甫

犬戎腥四海,回首一茫茫。quǎn róng xīng sì hǎi,huí shǒu yī máng máng。
血战乾坤赤,氛迷日月黄。xuè zhàn qián kūn chì,fēn mí rì yuè huáng。
将军专策略,幕府盛材良。jiāng jūn zhuān cè lüè,mù fǔ shèng cái liáng。
近贺中兴主,神兵动朔方。jìn hè zhōng xīng zhǔ,shén bīng dòng shuò fāng。

巴西驿亭观江涨呈窦使君二首

杜甫

转惊波作怒,即恐岸随流。zhuǎn jīng bō zuò nù,jí kǒng àn suí liú。
赖有杯中物,还同海上鸥。lài yǒu bēi zhōng wù,hái tóng hǎi shàng ōu。
关心小剡县,傍眼见扬州。guān xīn xiǎo shàn xiàn,bàng yǎn jiàn yáng zhōu。
为接情人饮,朝来减半愁。wèi jiē qíng rén yǐn,cháo lái jiǎn bàn chóu。

巴西驿亭观江涨呈窦使君二首

杜甫

向晚波微绿,连空岸脚青。xiàng wǎn bō wēi lǜ,lián kōng àn jiǎo qīng。
日兼春有暮,愁与醉无醒。rì jiān chūn yǒu mù,chóu yǔ zuì wú xǐng。
漂泊犹杯酒,踌躇此驿亭。piāo pō yóu bēi jiǔ,chóu chú cǐ yì tíng。
相看万里外,同是一浮萍。xiāng kàn wàn lǐ wài,tóng shì yī fú píng。

早花

杜甫

西京安稳未,不见一人来。xī jīng ān wěn wèi,bù jiàn yī rén lái。
腊日巴江曲,山花已自开。là rì bā jiāng qū,shān huā yǐ zì kāi。
盈盈当雪杏,艳艳待春梅。yíng yíng dāng xuě xìng,yàn yàn dài chūn méi。
直苦风尘暗,谁忧容鬓催。zhí kǔ fēng chén àn,shuí yōu róng bìn cuī。

巴山

杜甫

巴山遇中使,云自峡城来。bā shān yù zhōng shǐ,yún zì xiá chéng lái。
盗贼还奔突,乘舆恐未回。dào zéi hái bēn tū,chéng yú kǒng wèi huí。
天寒邵伯树,地阔望仙台。tiān hán shào bó shù,dì kuò wàng xiān tái。
狼狈风尘里,群臣安在哉。láng bèi fēng chén lǐ,qún chén ān zài zāi。

收京

杜甫

复道收京邑,兼闻杀犬戎。fù dào shōu jīng yì,jiān wén shā quǎn róng。
衣冠却扈从,车架已还宫。yī guān què hù cóng,chē jià yǐ hái gōng。
克复成如此,安危在数公。kè fù chéng rú cǐ,ān wēi zài shù gōng。
莫令回首地,恸哭起悲风。mò lìng huí shǒu dì,tòng kū qǐ bēi fēng。

巴西闻收宫阙送班司马入京

杜甫

闻道收宗庙,鸣銮自陕归。wén dào shōu zōng miào,míng luán zì shǎn guī。
倾都看黄屋,正殿引朱衣。qīng dōu kàn huáng wū,zhèng diàn yǐn zhū yī。
剑外春天远,巴西敕使稀。jiàn wài chūn tiān yuǎn,bā xī chì shǐ xī。
念君轻世乱,匹马向王畿。niàn jūn qīng shì luàn,pǐ mǎ xiàng wáng jī。

花底

杜甫

紫萼扶千蕊,黄须照万花。zǐ è fú qiān ruǐ,huáng xū zhào wàn huā。
忽疑行暮雨,何事入朝霞。hū yí xíng mù yǔ,hé shì rù cháo xiá。
恐是潘安县,堪留卫玠车。kǒng shì pān ān xiàn,kān liú wèi jiè chē。
深知好颜色,莫作委泥沙。shēn zhī hǎo yán sè,mò zuò wěi ní shā。

柳边

杜甫

只道梅花发,那知柳亦新。zhǐ dào méi huā fā,nà zhī liǔ yì xīn。
枝枝总到地,叶叶自开春。zhī zhī zǒng dào dì,yè yè zì kāi chūn。
紫燕时翻翼,黄鹂不露身。zǐ yàn shí fān yì,huáng lí bù lù shēn。
汉南应老尽,霸上远愁人。hàn nán yīng lǎo jǐn,bà shàng yuǎn chóu rén。

送窦九归成都

杜甫

文章亦不尽,窦子才纵横。wén zhāng yì bù jǐn,dòu zi cái zòng héng。
非尔更苦节,何人符大名。fēi ěr gèng kǔ jié,hé rén fú dà míng。
读书云阁观,问绢锦官城。dú shū yún gé guān,wèn juàn jǐn guān chéng。
我有浣花竹,题诗须一行。wǒ yǒu huàn huā zhú,tí shī xū yī xíng。