古诗词

南歌子·八月十八日观潮

苏轼

海上乘槎侣,仙人萼绿华。hǎi shàng chéng chá lǚ,xiān rén è lǜ huá。
飞升元不用丹砂。fēi shēng yuán bù yòng dān shā。
住在潮头来处、渺天涯。zhù zài cháo tóu lái chù miǎo tiān yá。
雷辊夫差国,云翻海若家。léi gǔn fū chà guó,yún fān hǎi ruò jiā。
坐中安得弄琴牙。zuò zhōng ān dé nòng qín yá。
写取馀声归向、《水仙》夸。xiě qǔ yú shēng guī xiàng shuǐ xiān kuā。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

宿海会寺

苏轼

篮舆三日山中行,山中信美少旷平。lán yú sān rì shān zhōng xíng,shān zhōng xìn měi shǎo kuàng píng。
下投黄泉上青冥,线路每与猿狖争。xià tóu huáng quán shàng qīng míng,xiàn lù měi yǔ yuán yòu zhēng。
重楼束缚遭涧坑,两股酸哀饥肠鸣。zhòng lóu shù fù zāo jiàn kēng,liǎng gǔ suān āi jī cháng míng。
北渡飞桥踏彭铿,缭垣百步如古城。běi dù fēi qiáo tà péng kēng,liáo yuán bǎi bù rú gǔ chéng。
大钟横撞千指迎,高堂延客夜不扃。dà zhōng héng zhuàng qiān zhǐ yíng,gāo táng yán kè yè bù jiōng。
杉槽漆斛江河倾,本来无垢洗更轻。shān cáo qī hú jiāng hé qīng,běn lái wú gòu xǐ gèng qīng。
倒床鼻息四邻惊,紞如五鼓天未明。dào chuáng bí xī sì lín jīng,dǎn rú wǔ gǔ tiān wèi míng。
木鱼呼粥亮且清,不闻人声闻履声。mù yú hū zhōu liàng qiě qīng,bù wén rén shēng wén lǚ shēng。

径山道中次韵答周长官兼赠苏寺丞

苏轼

年来战纷华,渐觉夫子胜。nián lái zhàn fēn huá,jiàn jué fū zi shèng。
欲求五亩宅,洒扫乐清净。yù qiú wǔ mǔ zhái,sǎ sǎo lè qīng jìng。
学道恨日浅,问禅惭听莹。xué dào hèn rì qiǎn,wèn chán cán tīng yíng。
聊为山水行,遂此麋鹿性。liáo wèi shān shuǐ xíng,suì cǐ mí lù xìng。
独游吾未果,觅伴谁复听。dú yóu wú wèi guǒ,mì bàn shuí fù tīng。
吾宗古遗直,穷达付前定。wú zōng gǔ yí zhí,qióng dá fù qián dìng。
餔糟醉方熟,洒面呼不醒。bù zāo zuì fāng shú,sǎ miàn hū bù xǐng。
奈何效燕蝠,屡欲争晨暝。nài hé xiào yàn fú,lǚ yù zhēng chén míng。
不如从我游,高论发犀柄。bù rú cóng wǒ yóu,gāo lùn fā xī bǐng。
溪南渡横木,山寺称小径。xī nán dù héng mù,shān sì chēng xiǎo jìng。
幽寻自兹始,归路微月映。yōu xún zì zī shǐ,guī lù wēi yuè yìng。
南望功臣山,云外盘飞磴。nán wàng gōng chén shān,yún wài pán fēi dèng。
三更渡锦水,再宿留石镜。sān gèng dù jǐn shuǐ,zài sù liú shí jìng。
缅怀周与李,能作《洛生咏》。miǎn huái zhōu yǔ lǐ,néng zuò luò shēng yǒng。
明朝三子至,诗律严号令。míng cháo sān zi zhì,shī lǜ yán hào lìng。
篮舆置纸笔,得句轻千乘。lán yú zhì zhǐ bǐ,dé jù qīng qiān chéng。
玲珑苦奇秀,名实巧相称。líng lóng kǔ qí xiù,míng shí qiǎo xiāng chēng。
九仙更幽绝,笑语千山应。jiǔ xiān gèng yōu jué,xiào yǔ qiān shān yīng。
空岩侧破瓮,飞溜洒浮磬。kōng yán cè pò wèng,fēi liū sǎ fú qìng。
山前见虎迹,候吏铙鼓竞。shān qián jiàn hǔ jì,hòu lì náo gǔ jìng。
我生本艰奇,尘土满釜甑。wǒ shēng běn jiān qí,chén tǔ mǎn fǔ zèng。
山禽与野兽,知我久蹭蹬。shān qín yǔ yě shòu,zhī wǒ jiǔ cèng dēng。
笑谓候吏还,遇虎我有命。xiào wèi hòu lì hái,yù hǔ wǒ yǒu mìng。
径山虽云远,行李稍可并。jìng shān suī yún yuǎn,xíng lǐ shāo kě bìng。
颇讶王子猷,忽起山阴兴。pǒ yà wáng zi yóu,hū qǐ shān yīn xīng。
但报菊花开,吾当理归榜。dàn bào jú huā kāi,wú dāng lǐ guī bǎng。

再游径山

苏轼

老人登山汗如濯,倒床困卧呼不觉。lǎo rén dēng shān hàn rú zhuó,dào chuáng kùn wò hū bù jué。
觉来五鼓日三竿,始信孤云天一握。jué lái wǔ gǔ rì sān gān,shǐ xìn gū yún tiān yī wò。
平生未省出艰险,两足惯曾行荦确。píng shēng wèi shěng chū jiān xiǎn,liǎng zú guàn céng xíng luò què。
含晖亭上望东溟,淩霄峰头挹南岳。hán huī tíng shàng wàng dōng míng,líng xiāo fēng tóu yì nán yuè。
共爱丝杉翠丝乱,谁见玉芝红玉琢。gòng ài sī shān cuì sī luàn,shuí jiàn yù zhī hóng yù zuó。
白云何事自来往,明月长圆无晦朔。bái yún hé shì zì lái wǎng,míng yuè zhǎng yuán wú huì shuò。
冢上鸡鸣犹忆钦,山前凤舞远徵璞。zhǒng shàng jī míng yóu yì qīn,shān qián fèng wǔ yuǎn zhēng pú。
雪窗驯兔元不死,烟岭孤猿苦难捉。xuě chuāng xùn tù yuán bù sǐ,yān lǐng gū yuán kǔ nán zhuō。
从来白足傲死生,不怕黄巾把刀槊。cóng lái bái zú ào sǐ shēng,bù pà huáng jīn bǎ dāo shuò。
榻上双痕凛然在,剑头一吷何须角。tà shàng shuāng hén lǐn rán zài,jiàn tóu yī xuè hé xū jiǎo。
嗟我昏顽晚闻道,与世龃龉空多学。jiē wǒ hūn wán wǎn wén dào,yǔ shì jǔ yǔ kōng duō xué。
灵水先除眼界花,清诗为洗心源浊。líng shuǐ xiān chú yǎn jiè huā,qīng shī wèi xǐ xīn yuán zhuó。
骚人未要逃竞病,禅老但喜闻剥啄。sāo rén wèi yào táo jìng bìng,chán lǎo dàn xǐ wén bō zhuó。
此生更得几回来,从今有暇无辞数。cǐ shēng gèng dé jǐ huí lái,cóng jīn yǒu xiá wú cí shù。

九日,湖上寻周、李二君,不见,君亦见寻于湖上,以诗见寄,明日乃次其韵

苏轼

湖上野芙蓉,含思愁脉脉。hú shàng yě fú róng,hán sī chóu mài mài。
娟然如静女,不肯傍阡陌。juān rán rú jìng nǚ,bù kěn bàng qiān mò。
诗人杳未来,霜艳冷难宅。shī rén yǎo wèi lái,shuāng yàn lěng nán zhái。
君行逐鸥鹭,出处浩莫测。jūn xíng zhú ōu lù,chū chù hào mò cè。
苇间闻拿音,云表已飞屐。wěi jiān wén ná yīn,yún biǎo yǐ fēi jī。
使我终日寻,逢花不忍摘。shǐ wǒ zhōng rì xún,féng huā bù rěn zhāi。
人生如朝露,要作百年客。rén shēng rú cháo lù,yào zuò bǎi nián kè。
喟彼终岁劳,幸兹一日泽。kuì bǐ zhōng suì láo,xìng zī yī rì zé。
愿言竟不遂,人事多乖隔。yuàn yán jìng bù suì,rén shì duō guāi gé。
悟此知有命,沉忧伤魂魄。wù cǐ zhī yǒu mìng,chén yōu shāng hún pò。

送杭州杜、戚、陈三掾罢官归乡

苏轼

秋风摵摵鸣枯蓼,船阁荒村夜悄悄。qiū fēng shè shè míng kū liǎo,chuán gé huāng cūn yè qiāo qiāo。
正当逐客断肠时,君独歌呼醉连晓。zhèng dāng zhú kè duàn cháng shí,jūn dú gē hū zuì lián xiǎo。
老夫平生齐得丧,尚恋微官失轻矫。lǎo fū píng shēng qí dé sàng,shàng liàn wēi guān shī qīng jiǎo。
君今憔悴归无食,五斗未可秋毫小。jūn jīn qiáo cuì guī wú shí,wǔ dòu wèi kě qiū háo xiǎo。
君言失意能几时,月啖虾蟆行复皎。jūn yán shī yì néng jǐ shí,yuè dàn xiā má xíng fù jiǎo。
杀人无验中不快,此恨终身恐难了。shā rén wú yàn zhōng bù kuài,cǐ hèn zhōng shēn kǒng nán le。
徇时所得无几何,随手已遭忧患绕。xùn shí suǒ dé wú jǐ hé,suí shǒu yǐ zāo yōu huàn rào。
期君正似种宿麦,忍饥待食明年麨。qī jūn zhèng shì zhǒng sù mài,rěn jī dài shí míng nián chǎo。

胡穆秀才遗古铜器,似鼎而小,上有两柱,可以覆而不蹶,以为鼎则不足,疑其饮器也,胡有诗,答之

苏轼

只耳兽啮环,长唇鹅擘喙。zhǐ ěr shòu niè huán,zhǎng chún é bāi huì。
三趾下锐春蒲短,两柱高张秋菌细。sān zhǐ xià ruì chūn pú duǎn,liǎng zhù gāo zhāng qiū jūn xì。
君看翻覆俯仰间,覆成三角翻两髻。jūn kàn fān fù fǔ yǎng jiān,fù chéng sān jiǎo fān liǎng jì。
古书虽满腹,苟有用我亦随世。gǔ shū suī mǎn fù,gǒu yǒu yòng wǒ yì suí shì。
嗟君一见呼作鼎,才注升合已漂逝。jiē jūn yī jiàn hū zuò dǐng,cái zhù shēng hé yǐ piāo shì。
不如学鸱夷,尽日盛酒真良计。bù rú xué chī yí,jǐn rì shèng jiǔ zhēn liáng jì。

和柳子玉喜雪次韵仍呈述古

苏轼

诗翁爱酒常如渴,瓶尽欲沽囊已竭。shī wēng ài jiǔ cháng rú kě,píng jǐn yù gū náng yǐ jié。
灯青火冷不成眠,一夜撚须吟喜雪。dēng qīng huǒ lěng bù chéng mián,yī yè niǎn xū yín xǐ xuě。
诗成就我觅欢处,我穷正与君仿佛。shī chéng jiù wǒ mì huān chù,wǒ qióng zhèng yǔ jūn fǎng fú。
曷不走投陈孟公,有酒醉君仍饱德。hé bù zǒu tóu chén mèng gōng,yǒu jiǔ zuì jūn réng bǎo dé。
琼瑶欲尽天应惜,更遣清光续残月。qióng yáo yù jǐn tiān yīng xī,gèng qiǎn qīng guāng xù cán yuè。
安得佳人擢素手,笑捧玉碗两奇绝。ān dé jiā rén zhuó sù shǒu,xiào pěng yù wǎn liǎng qí jué。
艳歌一曲回阳春,坐使高堂生暖热。yàn gē yī qū huí yáng chūn,zuò shǐ gāo táng shēng nuǎn rè。

雪后至临平,与柳子玉同至僧舍,见陈尉烈

苏轼

落帆古戍下,积雪高如丘。luò fān gǔ shù xià,jī xuě gāo rú qiū。
强邀诗老出,疏髯散飕飗。qiáng yāo shī lǎo chū,shū rán sàn sōu liú。
僧房有宿火,手足渐和柔。sēng fáng yǒu sù huǒ,shǒu zú jiàn hé róu。
静士素寡言,相对自忘忧。jìng shì sù guǎ yán,xiāng duì zì wàng yōu。
铜炉擢烟穗,石鼎浮霜沤。tóng lú zhuó yān suì,shí dǐng fú shuāng ōu。
征夫念前路,急鼓催行舟。zhēng fū niàn qián lù,jí gǔ cuī xíng zhōu。
我行虽有程,坐稳且复留。wǒ xíng suī yǒu chéng,zuò wěn qiě fù liú。
大哉天地间,此生得浮游。dà zāi tiān dì jiān,cǐ shēng dé fú yóu。

和钱安道寄惠建茶

苏轼

我官于南今几时,尝尽溪茶与山茗。wǒ guān yú nán jīn jǐ shí,cháng jǐn xī chá yǔ shān míng。
胸中似记故人面,口不能言心自省。xiōng zhōng shì jì gù rén miàn,kǒu bù néng yán xīn zì shěng。
为君细说我未暇,试评其略差可听。wèi jūn xì shuō wǒ wèi xiá,shì píng qí lüè chà kě tīng。
建溪所产虽不同,一一天与君子性。jiàn xī suǒ chǎn suī bù tóng,yī yī tiān yǔ jūn zi xìng。
森然可爱不可慢,骨清肉腻和且正。sēn rán kě ài bù kě màn,gǔ qīng ròu nì hé qiě zhèng。
雪花雨脚何足道,啜过始知真味永。xuě huā yǔ jiǎo hé zú dào,chuài guò shǐ zhī zhēn wèi yǒng。
纵复苦硬终可录,汲黯少戆宽饶猛。zòng fù kǔ yìng zhōng kě lù,jí àn shǎo gàng kuān ráo měng。
草茶无赖空有名,高者妖邪次顽懭。cǎo chá wú lài kōng yǒu míng,gāo zhě yāo xié cì wán kuǎng。
体轻虽复强浮沉,性滞偏工呕酸冷。tǐ qīng suī fù qiáng fú chén,xìng zhì piān gōng ǒu suān lěng。
其间绝品岂不佳,张禹纵贤非骨鲠。qí jiān jué pǐn qǐ bù jiā,zhāng yǔ zòng xián fēi gǔ gěng。
葵花玉?不易致,道路幽险隔云岭。kuí huā yù kuǎ bù yì zhì,dào lù yōu xiǎn gé yún lǐng。
谁知使者来自西,开缄磊落收百饼。shuí zhī shǐ zhě lái zì xī,kāi jiān lěi luò shōu bǎi bǐng。
嗅香嚼味本非别,透纸自觉光炯炯。xiù xiāng jué wèi běn fēi bié,tòu zhǐ zì jué guāng jiǒng jiǒng。
秕糠团凤友小龙,奴隶日注臣双井。bǐ kāng tuán fèng yǒu xiǎo lóng,nú lì rì zhù chén shuāng jǐng。
收藏爱惜待佳客,不敢包裹钻权幸。shōu cáng ài xī dài jiā kè,bù gǎn bāo guǒ zuān quán xìng。
此诗有味君勿传,空使时人怒生瘿。cǐ shī yǒu wèi jūn wù chuán,kōng shǐ shí rén nù shēng yǐng。

古缠头曲

苏轼

鹍弦铁拨世无有,乐府旧工惟尚叟。kūn xián tiě bō shì wú yǒu,lè fǔ jiù gōng wéi shàng sǒu。
一生喙硬眼无人,坐此困穷今白首。yī shēng huì yìng yǎn wú rén,zuò cǐ kùn qióng jīn bái shǒu。
翠鬟女子年十七,指法已似呼韩妇。cuì huán nǚ zi nián shí qī,zhǐ fǎ yǐ shì hū hán fù。
轻帆渡海风掣回,满面尘沙和泪垢。qīng fān dù hǎi fēng chè huí,mǎn miàn chén shā hé lèi gòu。
青衫不逢湓浦客,红袖漫插曹纲手。qīng shān bù féng pén pǔ kè,hóng xiù màn chā cáo gāng shǒu。
尔来一见哀骀佗,便著臂韝躬井臼。ěr lái yī jiàn āi dài tuó,biàn zhù bì gōu gōng jǐng jiù。
我惭贫病百不足,强对黄花饮白酒。wǒ cán pín bìng bǎi bù zú,qiáng duì huáng huā yǐn bái jiǔ。
《转关》、《濩索》动有神,雷辊空堂战窗牖。zhuǎn guān huò suǒ dòng yǒu shén,léi gǔn kōng táng zhàn chuāng yǒu。
四弦一抹拥袂立,再拜十分为我寿。sì xián yī mǒ yōng mèi lì,zài bài shí fēn wèi wǒ shòu。
世人只解锦缠头,与汝作诗传不朽。shì rén zhǐ jiě jǐn chán tóu,yǔ rǔ zuò shī chuán bù xiǔ。

金山寺与柳子玉饮,大醉,卧宝觉禅榻,夜分方醒,书其壁

苏轼

恶酒如恶人,相攻剧刀箭。è jiǔ rú è rén,xiāng gōng jù dāo jiàn。
颓然一榻上,胜之以不战。tuí rán yī tà shàng,shèng zhī yǐ bù zhàn。
诗翁气雄拔,禅老语清软。shī wēng qì xióng bá,chán lǎo yǔ qīng ruǎn。
我醉都不知,但觉红绿眩。wǒ zuì dōu bù zhī,dàn jué hóng lǜ xuàn。
醒时江月堕,摵摵风响变。xǐng shí jiāng yuè duò,shè shè fēng xiǎng biàn。
惟有一龛灯,二豪俱不见。wéi yǒu yī kān dēng,èr háo jù bù jiàn。

书焦山纶长老壁

苏轼

法师住焦山,而实未尝住。fǎ shī zhù jiāo shān,ér shí wèi cháng zhù。
我来辄问法,法师了无语。wǒ lái zhé wèn fǎ,fǎ shī le wú yǔ。
法师非无语,不知所答故。fǎ shī fēi wú yǔ,bù zhī suǒ dá gù。
君看头与足,本自安冠屦。jūn kàn tóu yǔ zú,běn zì ān guān jù。
譬如长鬣人,不以长为苦。pì rú zhǎng liè rén,bù yǐ zhǎng wèi kǔ。
一旦或人问,每睡安所措。yī dàn huò rén wèn,měi shuì ān suǒ cuò。
归来被上下,一夜无著处。guī lái bèi shàng xià,yī yè wú zhù chù。
展转遂达晨,意欲尽镊去。zhǎn zhuǎn suì dá chén,yì yù jǐn niè qù。
此言虽鄙浅,故自有深趣。cǐ yán suī bǐ qiǎn,gù zì yǒu shēn qù。
持此问法师,法师一笑许。chí cǐ wèn fǎ shī,fǎ shī yī xiào xǔ。

无锡道中赋水车

苏轼

翻翻联联衔尾鸦,荦荦确确蜕骨蛇。fān fān lián lián xián wěi yā,luò luò què què tuì gǔ shé。
分畴翠浪走云阵,刺水绿针抽稻芽。fēn chóu cuì làng zǒu yún zhèn,cì shuǐ lǜ zhēn chōu dào yá。
洞庭五月欲飞沙,鼍鸣窟中如打衙。dòng tíng wǔ yuè yù fēi shā,tuó míng kū zhōng rú dǎ yá。
天公不见老翁泣,唤取阿香推雷车。tiān gōng bù jiàn lǎo wēng qì,huàn qǔ ā xiāng tuī léi chē。

虎丘寺

苏轼

入门无平田,石路细穿岭。rù mén wú píng tián,shí lù xì chuān lǐng。
阴风生涧壑,古木翳潭井。yīn fēng shēng jiàn hè,gǔ mù yì tán jǐng。
湛卢谁复见,秋水光耿耿。zhàn lú shuí fù jiàn,qiū shuǐ guāng gěng gěng。
铁花绣岩壁,杀气噤蛙黾。tiě huā xiù yán bì,shā qì jìn wā mǐn。
幽幽生公堂,左右立顽矿。yōu yōu shēng gōng táng,zuǒ yòu lì wán kuàng。
当年或未信,异类服精猛。dāng nián huò wèi xìn,yì lèi fú jīng měng。
胡为百岁后,仙鬼互驰骋。hú wèi bǎi suì hòu,xiān guǐ hù chí chěng。
窈然留清诗,读者为悲哽。yǎo rán liú qīng shī,dú zhě wèi bēi gěng。
东轩有佳致,云水丽千顷。dōng xuān yǒu jiā zhì,yún shuǐ lì qiān qǐng。
熙熙览生物,春意破凄冷。xī xī lǎn shēng wù,chūn yì pò qī lěng。
我来属无事,暖日相与永。wǒ lái shǔ wú shì,nuǎn rì xiāng yǔ yǒng。
喜鹊翻初旦,愁鸢蹲落景。xǐ què fān chū dàn,chóu yuān dūn luò jǐng。
坐见渔樵还,新月溪上影。zuò jiàn yú qiáo hái,xīn yuè xī shàng yǐng。
悟彼良自咍,归田行可请。wù bǐ liáng zì hāi,guī tián xíng kě qǐng。

去年秋,偶游宝山上方。入一小院,阒然无人。有一僧,隐几低头读书。与之语,漠然不甚对。问其邻之僧,曰:「此云阇黎也,不出十五年矣。」今年六月,自常、润还,复至其室,则死葬数月矣。作诗题其壁

苏轼

云师来宝山,一住十五秋。yún shī lái bǎo shān,yī zhù shí wǔ qiū。
读书尝闭户,客至不举头。dú shū cháng bì hù,kè zhì bù jǔ tóu。
去年造其室,清坐忘百忧。qù nián zào qí shì,qīng zuò wàng bǎi yōu。
我初无言说,师亦无对酬。wǒ chū wú yán shuō,shī yì wú duì chóu。
今来复扣门,空房但飕飗。jīn lái fù kòu mén,kōng fáng dàn sōu liú。
云已灭无馀,薪尽火不留。yún yǐ miè wú yú,xīn jǐn huǒ bù liú。
却疑此室中,常有斯人不。què yí cǐ shì zhōng,cháng yǒu sī rén bù。
所遇孰非梦,事过吾何求。suǒ yù shú fēi mèng,shì guò wú hé qiú。