古诗词

哭韦大夫之晋

杜甫

悽怆郇瑕色,差池弱冠年。qī chuàng huán xiá sè,chà chí ruò guān nián。
丈人叨礼数,文律早周旋。zhàng rén dāo lǐ shù,wén lǜ zǎo zhōu xuán。
台阁黄图里,簪裾紫盖边。tái gé huáng tú lǐ,zān jū zǐ gài biān。
尊荣真不忝,端雅独翛然。zūn róng zhēn bù tiǎn,duān yǎ dú xiāo rán。
贡喜音容间,冯招病疾缠。gòng xǐ yīn róng jiān,féng zhāo bìng jí chán。
南过骇仓卒,北思悄联绵。nán guò hài cāng zú,běi sī qiāo lián mián。
鵩鸟长沙讳,犀牛蜀郡怜。fú niǎo zhǎng shā huì,xī niú shǔ jùn lián。
素车犹恸哭,宝剑欲高悬。sù chē yóu tòng kū,bǎo jiàn yù gāo xuán。
汉道中兴盛,韦经亚相传。hàn dào zhōng xīng shèng,wéi jīng yà xiāng chuán。
冲融标世业,磊落映时贤。chōng róng biāo shì yè,lěi luò yìng shí xián。
城府深朱夏,江湖眇霁天。chéng fǔ shēn zhū xià,jiāng hú miǎo jì tiān。
绮楼关树顶,飞旐泛堂前。qǐ lóu guān shù dǐng,fēi zhào fàn táng qián。
帟幕疑风燕,笳箫急暮蝉。yì mù yí fēng yàn,jiā xiāo jí mù chán。
兴残虚白室,迹断孝廉船。xīng cán xū bái shì,jì duàn xiào lián chuán。
童孺交游尽,喧卑俗事牵。tóng rú jiāo yóu jǐn,xuān bēi sú shì qiān。
老来多涕泪,情在强诗篇。lǎo lái duō tì lèi,qíng zài qiáng shī piān。
谁寄方隅理,朝难将帅权。shuí jì fāng yú lǐ,cháo nán jiāng shuài quán。
春秋褒贬例,名器重双全。chūn qiū bāo biǎn lì,míng qì zhòng shuāng quán。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

杜甫

日下四山阴,山庭岚气侵。rì xià sì shān yīn,shān tíng lán qì qīn。
牛羊归径险,鸟雀聚枝深。niú yáng guī jìng xiǎn,niǎo què jù zhī shēn。
正枕当星剑,收书动玉琴。zhèng zhěn dāng xīng jiàn,shōu shū dòng yù qín。
半扉开烛影,欲掩见清砧。bàn fēi kāi zhú yǐng,yù yǎn jiàn qīng zhēn。

杜甫

龙似瞿唐会,江依白帝深。lóng shì qú táng huì,jiāng yī bái dì shēn。
终年常起峡,每夜必通林。zhōng nián cháng qǐ xiá,měi yè bì tōng lín。
收获辞霜渚,分明在夕岑。shōu huò cí shuāng zhǔ,fēn míng zài xī cén。
高斋非一处,秀气豁烦襟。gāo zhāi fēi yī chù,xiù qì huō fán jīn。

杜甫

四更山吐月,残夜水明楼。sì gèng shān tǔ yuè,cán yè shuǐ míng lóu。
尘匣元开镜,风帘自上钩。chén xiá yuán kāi jìng,fēng lián zì shàng gōu。
兔应疑鹤发,蟾亦恋貂裘。tù yīng yí hè fā,chán yì liàn diāo qiú。
斟酌姮娥寡,天寒耐九秋。zhēn zhuó héng é guǎ,tiān hán nài jiǔ qiū。

雨四首

杜甫

微雨不滑道,断云疏复行。wēi yǔ bù huá dào,duàn yún shū fù xíng。
紫崖奔处黑,白鸟去边明。zǐ yá bēn chù hēi,bái niǎo qù biān míng。
秋日新沾影,寒江旧落声。qiū rì xīn zhān yǐng,hán jiāng jiù luò shēng。
柴扉临野碓,半得捣香粳。chái fēi lín yě duì,bàn dé dǎo xiāng jīng。

雨四首

杜甫

江雨旧无时,天晴忽散丝。jiāng yǔ jiù wú shí,tiān qíng hū sàn sī。
暮秋沾物冷,今日过云迟。mù qiū zhān wù lěng,jīn rì guò yún chí。
上马迥休出,看鸥坐不辞。shàng mǎ jiǒng xiū chū,kàn ōu zuò bù cí。
高轩当滟滪,润色静书帷。gāo xuān dāng yàn yù,rùn sè jìng shū wéi。

雨四首

杜甫

物色岁将晏,天隅人未归。wù sè suì jiāng yàn,tiān yú rén wèi guī。
朔风鸣淅淅,寒雨下霏霏。shuò fēng míng xī xī,hán yǔ xià fēi fēi。
多病久加饭,衰容新授衣。duō bìng jiǔ jiā fàn,shuāi róng xīn shòu yī。
时危觉凋丧,故旧短书稀。shí wēi jué diāo sàng,gù jiù duǎn shū xī。

雨四首

杜甫

楚雨石苔滋,京华消息迟。chǔ yǔ shí tái zī,jīng huá xiāo xī chí。
山寒青兕叫,江晚白鸥饥。shān hán qīng sì jiào,jiāng wǎn bái ōu jī。
神女花钿落,鲛人织杼悲。shén nǚ huā diàn luò,jiāo rén zhī zhù bēi。
繁忧不自整,终日洒如丝。fán yōu bù zì zhěng,zhōng rì sǎ rú sī。

杜甫

绝岸风威动,寒房烛影微。jué àn fēng wēi dòng,hán fáng zhú yǐng wēi。
岭猿霜外宿,江鸟夜深飞。lǐng yuán shuāng wài sù,jiāng niǎo yè shēn fēi。
独坐亲雄剑,哀歌叹短衣。dú zuò qīn xióng jiàn,āi gē tàn duǎn yī。
烟尘绕阊阖,白首壮心违。yān chén rào chāng hé,bái shǒu zhuàng xīn wéi。

晨雨

杜甫

小雨晨光内,初来叶上闻。xiǎo yǔ chén guāng nèi,chū lái yè shàng wén。
雾交才洒地,风逆旋随云。wù jiāo cái sǎ dì,fēng nì xuán suí yún。
暂起柴荆色,轻沾鸟兽群。zàn qǐ chái jīng sè,qīng zhān niǎo shòu qún。
麝香山一半,亭午未全分。shè xiāng shān yī bàn,tíng wǔ wèi quán fēn。

返照

杜甫

返照开巫峡,寒空半有无。fǎn zhào kāi wū xiá,hán kōng bàn yǒu wú。
已低鱼复暗,不尽白盐孤。yǐ dī yú fù àn,bù jǐn bái yán gū。
荻岸如秋水,松门似画图。dí àn rú qiū shuǐ,sōng mén shì huà tú。
牛羊识童仆,既夕应传呼。niú yáng shí tóng pū,jì xī yīng chuán hū。

向夕

杜甫

畎亩孤城外,江村乱水中。quǎn mǔ gū chéng wài,jiāng cūn luàn shuǐ zhōng。
深山催短景,乔木易高风。shēn shān cuī duǎn jǐng,qiáo mù yì gāo fēng。
鹤下云汀近,鸡栖草屋同。hè xià yún tīng jìn,jī qī cǎo wū tóng。
琴书散明烛,长夜始堪终。qín shū sàn míng zhú,zhǎng yè shǐ kān zhōng。

晓望

杜甫

白帝更声尽,阳台曙色分。bái dì gèng shēng jǐn,yáng tái shǔ sè fēn。
高峰寒上日,叠岭宿霾云。gāo fēng hán shàng rì,dié lǐng sù mái yún。
地坼江帆隐,天清木叶闻。dì chè jiāng fān yǐn,tiān qīng mù yè wén。
荆扉对麋鹿,应共尔为群。jīng fēi duì mí lù,yīng gòng ěr wèi qún。

杜甫

巫峡中宵动,沧江十月雷。wū xiá zhōng xiāo dòng,cāng jiāng shí yuè léi。
龙蛇不成蛰,天地划争回。lóng shé bù chéng zhé,tiān dì huà zhēng huí。
却碾空山过,深蟠绝壁来。què niǎn kōng shān guò,shēn pán jué bì lái。
何须妒云雨,霹雳楚王台。hé xū dù yún yǔ,pī lì chǔ wáng tái。

杜甫

冥冥甲子雨,已度立春时。míng míng jiǎ zi yǔ,yǐ dù lì chūn shí。
轻箑烦相向,纤絺恐自疑。qīng shà fán xiāng xiàng,xiān chī kǒng zì yí。
烟添才有色,风引更如丝。yān tiān cái yǒu sè,fēng yǐn gèng rú sī。
直觉巫山暮,兼催宋玉悲。zhí jué wū shān mù,jiān cuī sòng yù bēi。

朝二首

杜甫

清旭楚宫南,霜空万岭含。qīng xù chǔ gōng nán,shuāng kōng wàn lǐng hán。
野人时独往,云木晓相参。yě rén shí dú wǎng,yún mù xiǎo xiāng cān。
俊鹘无声过,饥乌下食贪。jùn gǔ wú shēng guò,jī wū xià shí tān。
病身终不动,摇落任江潭。bìng shēn zhōng bù dòng,yáo luò rèn jiāng tán。