古诗词

菩萨蛮·席上和陈令举

苏轼

天怜豪俊腰金晚。tiān lián háo jùn yāo jīn wǎn。
故教月向松江满。gù jiào yuè xiàng sōng jiāng mǎn。
清景为淹留,从君都占秋。qīng jǐng wèi yān liú,cóng jūn dōu zhàn qiū。
身闲惟有酒,试问遨游首。shēn xián wéi yǒu jiǔ,shì wèn áo yóu shǒu。
帝梦已遥思,匆匆归去时。dì mèng yǐ yáo sī,cōng cōng guī qù shí。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵王定国倅扬州

苏轼

此身江海寄天游,一落红尘不易收。cǐ shēn jiāng hǎi jì tiān yóu,yī luò hóng chén bù yì shōu。
未许相如还蜀道,空教何逊在扬州。wèi xǔ xiāng rú hái shǔ dào,kōng jiào hé xùn zài yáng zhōu。
又惊白酒催黄菊,尚喜朱颜映黑头。yòu jīng bái jiǔ cuī huáng jú,shàng xǐ zhū yán yìng hēi tóu。
火急著书千古事,虞卿应未厌穷愁。huǒ jí zhù shū qiān gǔ shì,yú qīng yīng wèi yàn qióng chóu。

次韵刘贡父叔侄扈驾

苏轼

玉堂孤坐不胜清,长羡邹、枚接长卿。yù táng gū zuò bù shèng qīng,zhǎng xiàn zōu méi jiē zhǎng qīng。
只许隔墙闻置酒,时因议事得联名。zhǐ xǔ gé qiáng wén zhì jiǔ,shí yīn yì shì dé lián míng。
机、云似我多遗俗,广、受如君不治生。jī yún shì wǒ duō yí sú,guǎng shòu rú jūn bù zhì shēng。
共托属车尘土后,钧天一饷梦中荣。gòng tuō shǔ chē chén tǔ hòu,jūn tiān yī xiǎng mèng zhōng róng。

次韵刘贡父所和韩康公忆持国二首

苏轼

梦觉真同鹿覆蕉,相君脱屣自参寥。mèng jué zhēn tóng lù fù jiāo,xiāng jūn tuō xǐ zì cān liáo。
颜红底事发先白,室迩何妨人自遥。yán hóng dǐ shì fā xiān bái,shì ěr hé fáng rén zì yáo。
狂似次公应未怪,醉推东阁不须招。kuáng shì cì gōng yīng wèi guài,zuì tuī dōng gé bù xū zhāo。
援毫欲作衣冠表,盛事终当继八萧。yuán háo yù zuò yī guān biǎo,shèng shì zhōng dāng jì bā xiāo。

次韵刘贡父所和韩康公忆持国二首

苏轼

闭户端居念独深,小轩朱槛忆同临。bì hù duān jū niàn dú shēn,xiǎo xuān zhū kǎn yì tóng lín。
燎须谁识英公意,黄发聊知子建心。liáo xū shuí shí yīng gōng yì,huáng fā liáo zhī zi jiàn xīn。
已托西风传绝唱,且邀明月伴孤斟。yǐ tuō xī fēng chuán jué chàng,qiě yāo míng yuè bàn gū zhēn。
他时内集应呼我,下客先判醉堕簪。tā shí nèi jí yīng hū wǒ,xià kè xiān pàn zuì duò zān。

次韵韩康公置酒见留

苏轼

庭下黄花一醉同,重来雪巘已穹窿。tíng xià huáng huā yī zuì tóng,zhòng lái xuě yǎn yǐ qióng lóng。
不应屡费讥安石,但使无多酌次公。bù yīng lǚ fèi jī ān shí,dàn shǐ wú duō zhuó cì gōng。
钟乳金钗人似玉,鹍弦铁拨坐生风。zhōng rǔ jīn chāi rén shì yù,kūn xián tiě bō zuò shēng fēng。
少卿尚有车茵在,颇觉宽容胜弱翁。shǎo qīng shàng yǒu chē yīn zài,pǒ jué kuān róng shèng ruò wēng。

次韵王都尉偶得耳疾

苏轼

君知六凿皆为赘,我有一言能决疣。jūn zhī liù záo jiē wèi zhuì,wǒ yǒu yī yán néng jué yóu。
病客巧闻床下蚁,痴人强觑棘端猴。bìng kè qiǎo wén chuáng xià yǐ,chī rén qiáng qù jí duān hóu。
聪明不在根尘里,药饵空为婢仆忧。cōng míng bù zài gēn chén lǐ,yào ěr kōng wèi bì pū yōu。
但试周郎看聋否,曲音小误已回头。dàn shì zhōu láng kàn lóng fǒu,qū yīn xiǎo wù yǐ huí tóu。

和宋肇游西池次韵

苏轼

汉皇慈俭不开边,尚教千艘下濑船。hàn huáng cí jiǎn bù kāi biān,shàng jiào qiān sōu xià lài chuán。
贪看艨艟飞斗舰,不知赑屃舞钧天。tān kàn méng chōng fēi dòu jiàn,bù zhī bì xì wǔ jūn tiān。
故山西望三千里,往事回思二十年。gù shān xī wàng sān qiān lǐ,wǎng shì huí sī èr shí nián。
自笑区区足官府,不如公子散神仙。zì xiào qū qū zú guān fǔ,bù rú gōng zi sàn shén xiān。

仆领贡举未出,钱穆父雪中作师见及,三月二十日,同游金明池,始见其诗,次韵为答

苏轼

雪知我出已全消,花待君来未敢飘。xuě zhī wǒ chū yǐ quán xiāo,huā dài jūn lái wèi gǎn piāo。
行避门生时小饮,忽逢骑吏有嘉招。xíng bì mén shēng shí xiǎo yǐn,hū féng qí lì yǒu jiā zhāo。
鱼龙绝技来千里,斑白遗民数四朝。yú lóng jué jì lái qiān lǐ,bān bái yí mín shù sì cháo。
知有黄公酒垆在,苍颜华发自相遥。zhī yǒu huáng gōng jiǔ lú zài,cāng yán huá fā zì xiāng yáo。

次韵子由五月一日同转对

苏轼

跪奉新书笏在腰,谈王正欲伴耕樵。guì fèng xīn shū hù zài yāo,tán wáng zhèng yù bàn gēng qiáo。
晋阳岂为一门事,宣政聊同五月朝。jìn yáng qǐ wèi yī mén shì,xuān zhèng liáo tóng wǔ yuè cháo。
忧患半生联出处,归休上策早招要。yōu huàn bàn shēng lián chū chù,guī xiū shàng cè zǎo zhāo yào。
后生可畏吾衰矣,刀笔从来错料尧。hòu shēng kě wèi wú shuāi yǐ,dāo bǐ cóng lái cuò liào yáo。

次韵许冲元送成都高士敦钤辖

苏轼

栘中老监本虚名,懒作燕山万里行。yí zhōng lǎo jiān běn xū míng,lǎn zuò yàn shān wàn lǐ xíng。
坐看飞鸿迎使节,归来骏马换倾城。zuò kàn fēi hóng yíng shǐ jié,guī lái jùn mǎ huàn qīng chéng。
高才本不缘勋阀,馀力还思治蜀兵。gāo cái běn bù yuán xūn fá,yú lì hái sī zhì shǔ bīng。
西望雪山烽火尽,不妨樽酒寄平生。xī wàng xuě shān fēng huǒ jǐn,bù fáng zūn jiǔ jì píng shēng。

卧病逾月,请郡不许,复直玉堂。十一月一日锁院,是日苦寒,诏赐宫烛法酒,书呈同院

苏轼

微霰疏疏点玉堂,词头夜下搅衣忙。wēi xiàn shū shū diǎn yù táng,cí tóu yè xià jiǎo yī máng。
分光御烛星辰烂,拜赐宫壶雨露香。fēn guāng yù zhú xīng chén làn,bài cì gōng hú yǔ lù xiāng。
醉眼有花书字大,老人无睡漏声长。zuì yǎn yǒu huā shū zì dà,lǎo rén wú shuì lòu shēng zhǎng。
何时却逐桑榆暖,社酒寒灯乐未央。hé shí què zhú sāng yú nuǎn,shè jiǔ hán dēng lè wèi yāng。

和吴安持使者迎驾

苏轼

小雪疏烟杂瑞光,清波寒引御沟长。xiǎo xuě shū yān zá ruì guāng,qīng bō hán yǐn yù gōu zhǎng。
曈曈日色笼丹禁,杳杳鞭声出建章。tóng tóng rì sè lóng dān jìn,yǎo yǎo biān shēng chū jiàn zhāng。
鹓鹭偶叨陪下列,天阊聊启望中央。yuān lù ǒu dāo péi xià liè,tiān chāng liáo qǐ wàng zhōng yāng。
归来喜气倾新句,满座疑闻锦绣香。guī lái xǐ qì qīng xīn jù,mǎn zuò yí wén jǐn xiù xiāng。

次韵王定国会饮清虚堂

苏轼

何逊扬州又几年,官梅诗兴故依然。hé xùn yáng zhōu yòu jǐ nián,guān méi shī xīng gù yī rán。
何人可复间季孟,与子不妨中圣贤。hé rén kě fù jiān jì mèng,yǔ zi bù fáng zhōng shèng xián。
卜筑君方淮上郡,归心我已剑南川。bo zhù jūn fāng huái shàng jùn,guī xīn wǒ yǐ jiàn nán chuān。
此身正似蚕将老,更尽春光一再眠。cǐ shēn zhèng shì cán jiāng lǎo,gèng jǐn chūn guāng yī zài mián。

夜直玉堂,携李之仪端叔诗百馀首,读至夜半,书其后

苏轼

玉堂清冷不成眠,伴直难呼孟浩然。yù táng qīng lěng bù chéng mián,bàn zhí nán hū mèng hào rán。
暂借好诗消永夜,每逢佳处辄参禅。zàn jiè hǎo shī xiāo yǒng yè,měi féng jiā chù zhé cān chán。
愁侵砚滴初含冻,喜入灯花欲斗妍。chóu qīn yàn dī chū hán dòng,xǐ rù dēng huā yù dòu yán。
寄语君家小儿子,他时此句一时编。jì yǔ jūn jiā xiǎo ér zi,tā shí cǐ jù yī shí biān。

次韵王定国得晋卿酒相留夜饮

苏轼

短衫压手气横秋,更着仙人紫绮裘。duǎn shān yā shǒu qì héng qiū,gèng zhe xiān rén zǐ qǐ qiú。
使我有名全是酒,从他作病且忘忧。shǐ wǒ yǒu míng quán shì jiǔ,cóng tā zuò bìng qiě wàng yōu。
诗无定律君应将,醉有真乡我可侯。shī wú dìng lǜ jūn yīng jiāng,zuì yǒu zhēn xiāng wǒ kě hóu。
且倒馀樽尽今夕,睡蛇已死不须钩。qiě dào yú zūn jǐn jīn xī,shuì shé yǐ sǐ bù xū gōu。